Mộ Tình hít sâu một hơi, đành thừa nhận: “… Quả thật, là ta đã đánh Phong Tín.”
Phong Tín nổi giận quát: “Ta biết ngay mà, chắc chắn là ngươi!”
Mộ Tình hướng sang Tạ Liên, nói tiếp: “Nhưng… là vì lúc đó Tiên Kinh sắp sụp đổ! Tất cả thần quan đều nghĩ cách chạy trốn, chỉ có hắn vẫn ở lại không chịu đi, gọi cũng không thèm nghe. Để hắn ở lại lâu hơn nữa e rằng sẽ bị lửa thiêu chết. Vậy nên ta mới định đánh ngất hắn rồi giao cho ngươi!”
Tạ Liên nói: “Thế nhưng ngươi cũng đâu có giao hắn cho ta. Phong Tín bị mất tích, cuối cùng lại xuất hiện ở chỗ này.”
Mộ Tình thở dài: “Bởi vì trên đường trở ra, ta gặp vài chuyện ngoài ý muốn.”
“Cái gì ngoài ý muốn?”
Mộ Tình nói: “Là thai linh. Nó đột nhiên đánh lén từ phía sau, cắn loạn cả lên, không cho ta mang theo hắn. Ta còn chưa kịp kéo hắn đi, Tiên Kinh đã biến đổi hình dạng. Vậy nên…”
Vậy nên, Phong Tín vốn đang nằm trên mặt đất, không biết lại bị dời đến chỗ nào rồi.
Nếu như lời hắn nói là thật, vậy chẳng phải Mộ Tình muốn làm chuyện tốt nhưng lại vô tình gài bẫy, đưa Phong Tín chui vào rọ sao?
Tạ Liên thở dài: “Đáng ra ngươi nên nói sớm hơn chứ…”
Phong Tín cũng đồng tình: “Ngươi làm vậy khác gì muốn cho ta chết cháy ở Tiên Kinh? Nghĩ cái quái gì mà lại đánh ta ngất xỉu rồi ném ở đấy?”
Sắc mặt Mộ Tình cứng đờ, quay sang nói tiếp với Tạ Liên: “Thai linh không chịu đi, cứ ngồi xổm trước ngực hắn, theo sau nó còn có cả nữ quỷ Kiếm Lan. Ta cứ nghĩ nàng ấy sẽ làm Phong Tín tỉnh lại hoặc tìm cách cứu hắn, không ngờ nàng chỉ trợn mắt nhìn hắn chết cháy.”
Tạ Liên cũng dần hiểu được. Thì ra, hắn chủ động muốn vào núi Đồng Lô cứu người cũng là vì chột dạ. Dù sao cũng là hắn đã đánh ngất Phong Tín, vậy nên hắn cần phải chịu trách nhiệm, giúp Tạ Liên một tay. Chẳng trách, suốt cả dọc đường, hắn cứ đứng ngồi không yên, có lẽ là đang lo lắng không biết Phong Tín sống chết thế nào.
Thế nhưng, lấy việc này ra làm lý do chống chế, thật khó mà tin được.
Phong Tín vò đầu bứt tóc: “Ngươi đúng là…! Ngươi không biết là ta đang đi tìm người sao?! Nếu ngươi không đánh ngất ta, có lẽ ta đã tìm thấy rồi!”
Mộ Tình đáp: “Thai linh và Kiếm Lan chính là thuộc hạ của Bạch Vô Tướng, vậy nên hắn chắc chắn sẽ không hại bọn họ. Đã thế, bọn họ còn không muốn đi cùng, ngươi ở lại cũng chỉ phí thời gian, có gọi cả ngàn lần cũng vô ích, thà rằng rời khỏi Tiên Kinh trước để bảo toàn tính mạng, sau đó có thể tìm sau, tại sao cứ phải cố chấp vào lúc nguy cấp như vậy chứ? Ta chỉ đưa ra phương án tốt nhất trong hoàn cảnh đó mà thôi.”
Phong Tín không giữ nổi bình tĩnh: “Tốt nhất cái con khỉ! Không phải việc của ngươi nên ngươi mới nghĩ là như vậy! Đợi chút, theo như ngươi nói thì… Lúc đầu là ngươi muốn cứu ta?”
Hoa Thành chen ngang: “Không cần nói mấy chuyện nhảm nhí. Trả lời câu hỏi của ta: Quân Ngô đã nói gì với ngươi?”
Mộ Tình chợt im bặt, dường như đang chần chừ.
Hoa Thành đưa mắt lườm hắn: “Bây giờ ngươi đang nghe theo lệnh của hắn?”
Mộ Tình lập tức phản bác: “Tuyệt đối không có chuyện đó!”
Hoa Thành nói tiếp: “Vậy ngươi hãy giải thích xem, cái chú gông này là sao?”
Mộ Tình nói một hồi lâu, cổ họng như khô khốc, giọng cũng bị khàn đi: “Ta có giải thích thì các ngươi cũng không tin…”
Phong Tín nói: “Ngay từ đầu bọn ta tra hỏi ngươi, ngươi sống chết cũng không chịu trả lời, bây giờ lại tự thú nhận, đương nhiên khó mà tin được.”
Mộ Tình cười nhạt: “Tại sao ngay từ đầu ta lại không chịu trả lời ư? Nếu như từ đầu ta kể mọi chuyện với ngươi, ngươi chắc chắn cũng không tin ta! Biết trước sẽ thế này, ta còn thừa nhận làm gì? Có thừa nhận cũng hết đường chối cãi, thà rằng ngậm miệng vào cho xong!”
Huống hồ, Phong Tín đã bình an vô sự rồi, tự nhiên đi kể lể lại chuyện cũ thật sự rất mất mặt. Với tính cách của Mộ Tình, không chịu thừa nhận cũng là điều dễ hiểu.
Tạ Liên kiên nhẫn nói: “Trước hết, nghe hắn nói xong đã!”
Mộ Tình nhìn thoáng qua Tạ Liên, ngập ngừng một lúc mới nói: “Cái này… Là vì hắn muốn ta gây khó dễ cho điện hạ, nhưng ta không chịu làm theo… vậy nên mới…”
Nói tới đây, hành động của hắn càng trở nên lạ thường, dường như không mở miệng nổi nữa.
Hoa Thành trầm giọng: “Vậy nên, hắn mới tức giận, liền buộc cái chú gông này vào người ngươi?”
Mộ Tình không đáp.
Phong Tín nói: “Không còn gì nữa sao?”
Sắc mặt Hoa Thành vẫn không có chút thay đổi: “Thật lòng mà nói, ngươi nghĩ lời của ngươi đáng tin đến thế sao?”
“…”
Mộ Tình cảm thấy thật sự nhục nhã, lạnh lùng nói: “Các ngươi tin hay không thì tùy. Việc ta đánh ngất Phong Tín chỉ là hiểu lầm thôi, ta hoàn toàn không nghe mệnh lệnh của bất cứ kẻ nào.”
Phong Tín thở dài: “Mộ Tình… Tốt hơn hết ngươi nên nói thật đi.”
Mộ Tình trông thấy vẻ mặt của hắn, khớp tay vang lên răng rắc: “Chẳng phải ta vẫn đang nói thật hay sao?! Rốt cuộc các ngươi muốn nghe cái gì nữa? Muốn ta thừa nhận rằng đã đầu hàng Quân Ngô và muốn hại các ngươi ư? Trong mắt các ngươi, ta chính là một kẻ như vậy, có đúng không? Có đúng không, Thái tử điện hạ?!”
Hắn hướng về phía Tạ Liên, ánh mắt xao động đầy oan ức.
Tạ Liên yên lặng nhìn hắn, trầm ngâm suy nghĩ.
Y đang định mở miệng thì Hoa Thành bước tới, cản trước người y, mặt đối mặt với Mộ Tình: “Không cần phải nhìn điện hạ như thế, dù sao đây cũng không phải lần đầu ngươi phản bội y.”
Mộ Tình quát: “Ta không nói chuyện với ngươi! Phản bội cái gì chứ?”
Hoa Thành mỉm cười, đáp: “Phản bội cái gì ư? Vậy lúc trước, khi điện hạ tìm được chỗ tu luyện phong thủy, là ai đã thẳng tay cướp lấy, còn mặt dày đuổi y đi?”
Nụ cười của hắn lộ ra từng tia sát khí, giọng điệu bỗng trở nên lành lạnh.
Mộ Tình sửng sốt, sắc mặt tái nhợt đi, vô giác lùi về phía sau mấy bước: “Ngươi…!”
Việc hắn tranh giành chỗ tu luyện với Tạ Liên cũng không phải cái gì đáng tự hào, vì vậy hắn sợ nhất là có người cố ý đâm chọt, lật qua lật lại. Mặc dù Hoa Thành luôn tỏ ý cười ung dung, thế nhưng, hắn đúng là đang cố tình gây sự.
Mộ Tình sợ đã đành, Tạ Liên nghe vậy lại càng hoảng sợ hơn. Y sợ chính là vì… Làm thế nào mà Hoa Thành biết được chuyện này?!
Tạ Liên và Phong Tín đều không phải loại người lắm mồm, thích kể lể, cũng không phải loại hay đi nói xấu sau lưng người khác. Tuy là khi xưa, Mộ Tình bỏ y mà đi đã khiến y chịu đả kích rất lớn, thế nhưng y cũng chưa từng chạy đi than vãn với ai. Còn về chuyện tranh giành chỗ tu luyện, Tạ Liên càng không muốn nhắc tới, tin chắc là Phong Tín cũng như vậy.
Hơn ba mươi vị thần quan kia chắc chắn cũng sẽ không dại gì mà đi kể cho ai biết họ đã cướp chỗ tu luyện của người khác như thế nào, một là giữ miệng kín như bưng, hai là tô son trát phấn thay đổi sự thật. Thế nên, sau đó Tạ Liên cũng không nghe thấy bất cứ ai đồn thổi về chuyện này.
Nếu đã như vậy… Làm thế nào mà Hoa Thành lại biết được?
Tuy là hắn có gài khá nhiều gián điệp ở Thượng Thiên Đình, thế nhưng việc này đã xảy ra quá lâu rồi, cũng phải 800 năm về trước, hơn nữa còn không có ai truyền ra ngoài. Món nợ này còn có thể tra ra được sao?
Mộ Tình run rẩy: “Làm thế nào mà ngươi biết được? Là kẻ nào đã nói cho ngươi?”
Hắn nhìn qua Phong Tín rồi lại liếc sang Tạ Liên, cuối cùng vẫn là đặt ánh mắt nghi ngờ về phía y.
Hoa Thành cười nhạt: “Ngươi không cần nhìn điện hạ. Y chưa bao giờ kể cho ta chuyện này. Chẳng phải lúc ở trên đỉnh núi tuyết, chính miệng các ngươi đã nói ra hay sao? Vậy mà đã quên rồi?”
Mộ Tình mặt cắt không còn một giọt máu. Tạ Liên nghe vậy cũng không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ.
Khi ấy, Phong Tín và Mộ Tình cãi nhau một trận lớn, lôi hết chuyện này đến chuyện nọ ra lật tẩy, tất nhiên có cả những món nợ năm xưa giấu kín không cho ai biết. Bảo sao, Hoa Thành nghe thấy liền nổi giận đùng đùng. Thế nhưng, không hiểu sao, y vẫn cảm thấy chuyện không chỉ đơn giản như vậy.
Bởi vì, Tạ Liên đã nghĩ tới một việc… Quỷ Vương áo đỏ đốt cháy hàng loạt miếu thờ võ thần, văn thần.
Chỉ sau vài trận chiến, cái tên Hoa Thành đã nổi danh khắp nơi. Hắn thẳng tay đánh bại ba mươi ba vị thần quan, sau đó còn đốt sạch tất thảy cung điện, miếu thờ của bọn họ dưới trần gian.
Tạ Liên vốn không nhớ rõ có bao nhiêu thần quan đã tranh giành chỗ tu luyện với y, thậm trí ngay cả danh hiệu, tướng mạo cũng không còn chút ấn tượng, chỉ mang máng nhớ là có khoảng ba mươi mấy người.
Vậy ba mươi mấy người đó đâu hết rồi?
Chẳng lẽ… Chính là ba mươi ba vị thần quan bị Hoa Thành đá khỏi Tiên Kinh?
Nếu thật sự là như thế, chẳng phải Hoa Thành đã sớm biết đến chuyện này?
Một lúc sau, Mộ Tình mới miễn cưỡng nói: “Lần trước khác, lần này khác! Nói tóm lại, ta chưa từng cố ý…”
Mấy người đang tranh chấp, lời qua tiếng lại ồn ào, đột nhiên, Tạ Liên tung ra một chưởng, hô lớn: “Cẩn thận!”
Mộ Tình chưa kịp hiểu gì đã bị y đá cho một phát ngã nhào xuống đất. Hai vệt sáng lạnh buốt phi qua trước mặt hắn, cắm sâu vào bức tường sau lưng.
Mộ Tình bật dậy, phủi đi dấu chân trên ngực, quát: “Ngươi cố ý sao?! Muốn đánh nhau hả?”
Tạ Liên vội xua tay: “Xin lỗi, xin lỗi! Thật sự không cố ý!”
Nếu như là cố ý, có lẽ Mộ Tình đã bị bắn thẳng vào tường, đục một cái hố hình người to tướng trên đó rồi. Lập tức, mọi người dồn sự chú ý lên hai thanh kiếm cắm trên bức tường, mũi kiếm vẫn còn run lên bần bật.
Phong Tín quát lên: “Là kẻ nào?!”
Tạ Liên nói: “Không có kẻ nào cả. Là chúng tự phóng tới!”
Loảng xoảng, loảng xoảng.
Sát khí trong căn phòng đột nhiên tăng lên kinh hoàng. Những binh khí treo trên tường bỗng run rẩy điên cuồng, va vào nhau tạo nên tiếng vang inh ỏi nhức óc!
Tạ Liên hô lớn: “Mau chạy thôi!”
Ai ngờ, y vừa mới quay đầu, Phong Tín đã quát: “Ngươi chạy ra đấy làm gì? Không có cửa thoát đâu! Chẳng phải căn phòng này không có một cánh cửa nào hay sao?! Vậy thì ra ngoài kiểu gì?”
Tạ Liên hoảng hốt: “Lúc trước rõ ràng có cửa ở đây mà! Bây giờ lại không thấy nữa rồi! Mấy thứ binh khí này bị làm sao vậy? Tự nhiên lại nổi điên, tỏa ra sát khí kinh khủng thế này…”
Hoa Thành đưa hai ngón tay kẹp lấy thanh trường kiếm đang bay về phía y, còn chưa dùng lực đã khiến nó gãy làm chín mảnh, rơi loảng xoảng xuống đất.
Hắn nói: “Lâu rồi chúng chưa được ai sử dụng, cảm thấy đau buồn, nhận ra có người đến gần nên muốn giết thôi.”
Theo phản xạ, mấy người còn lại chợt quay đầu nhìn Mộ Tình.
Mộ Tình lập tức nói: “Chuyện này không liên quan đến ta!”
Hoa Thành nhàn nhạt đáp: “Nhưng chính ngươi đã dẫn bọn ta vào đây.”
“Ta thấy thai linh đi vào nên mới chỉ đường cho các ngươi!”
Hoa Thành liếc xéo hắn một cái: “Chỉ có mình ngươi trông thấy thôi.”
Mộ Tình không còn lời nào để chống chế, tay siết chặt lại.
Phong Tín chen ngang: “Chúng ta phải làm gì bây giờ? Không thể trấn an những binh khí này sao?”
Hoa Thành còn chưa trả lời, Tạ Liên chợt nhớ ra lúc trước có đối phó với loại yêu ma quỷ quái giống thế này, liền nói: “Có thể! Cùng lắm là… Muốn giết thì cho chúng nó giết.”
Phong Tín nói: “Nhưng bây giờ không tìm thấy lối ra, mà trong phòng chỉ có bốn người chúng ta, vậy thì lấy cái gì cho nó giết?”
Tạ Liên đang định trả lời, bỗng nhiên, Hoa Thành lên tiếng: “Ba người.”
Phong Tín: “Ba người cái gì cơ?”
Hoa Thành trầm giọng: “Đính chính lại một chút. Bị nhốt ở trong phòng này, tổng cộng chỉ có ba người.”
Tạ Liên vội quay đầu. Quả nhiên, ở trong kho binh khí bỗng thiếu đi mất một người, chính là Mộ Tình!
Chắc chắn không nhìn lầm! Ở chỗ Mộ Tình vừa đứng, thật sự không còn một bóng người.
Phong Tín hoảng hốt: “Sao lại thế?! Hắn vừa mới đứng ở đây mà!”
Hoa Thành không bất ngờ cho lắm. Dù sao mấy việc thế này hắn cũng đã gặp một, hai lần rồi: “Nơi này là địa bàn của Bạch Vô Tướng, tất cả đều phải nghe theo lệnh của hắn, thế nên hắn muốn mang đi người nào thì mang đi người đó thôi.”
“…”
Nếu như trước kia, Phong Tín đối với Mộ Tình là tám phần tin tưởng, hai phần nghi ngờ, lúc nào cũng cãi nhau gay gắt, buông đủ lời xúc phạm thì vào lúc này đây, hắn lại chẳng biết phải nói gì cả.
Chần chờ một lúc, hắn mới lên tiếng: “Điện hạ… Mộ Tình, hắn… Chẳng lẽ thật sự…”
Tạ Liên lập tức ngắt lời: “Đừng nên khẳng định vội. Những binh khí này đang chuẩn bị lao tới rồi, trước tiên hãy nghĩ biện pháp giúp chúng bình tĩnh lại đã! Nếu không… Tất cả sẽ bị đâm thành thịt băm hết đấy!”
Nói xong, y liền trở tay rút Phương Tâm ra. Đột nhiên, Hoa Thành lao tới, ghì chặt tay y xuống.
Tạ Liên sửng sốt, vội ngẩng đầu lên, chỉ thấy Hoa Thành đang trợn mắt nhìn y chằm chằm, con ngươi như nổi lên từng lớp tơ máu.
Hắn trầm giọng nói: “Ca ca, huynh rút kiếm ra làm gì?”