Ma Đạo Tổ Sư

Chương 41: Thảo mộc (cửu)



Nụ cười của Hiểu Tinh Trần cứng lại.

Hai chữ “Tiết Dương”, thật sự là đả kích quá lớn đối với hắn. Mặt hắn vốn đã không có bao nhiêu huyết sắc, sau khi nghe thấy cái tên này, thoáng chốc rút sạch sẽ, môi gần như biến thành màu trắng.

Như không thể xác định, Hiểu Tinh Trần nhỏ giọng nói: “… Tiết Dương?”

Hắn sực tỉnh: “A Thiến, sao ngươi lại biết cái tên này?”

A Thiến nói: “Tiết Dương này, chính là người ở cạnh chúng ta đó! Chính là tên xấu xa kia!”

Hiểu Tinh Trần mù mờ: “Cạnh chúng ta?… Cạnh chúng ta…”

Hắn lắc đầu, như có hơi chóng mặt: “Làm sao ngươi biết?”

A Thiến: “Ta nghe thấy tiếng hắn giết người!”

Hiểu Tinh Trần: “Hắn giết người? Giết ai?”

A Thiến: “Một cô gái! Giọng nói rất trẻ, hẳn là có mang kiếm, sau đó Tiết Dương kia cũng cất giấu một thanh kiếm nữa, bởi vì ta nghe tiếng bọn họ đánh nhau, đánh kêu ầm ầm luôn. Cô gái kia gọi hắn là “Tiết Dương”, còn bảo hắn “tàn sát đạo quán”, “giết người phóng hoả”, “người người muốn diệt”. Ôi trời ơi, kẻ này đúng là một con ma cuồng giết người mà! Vẫn luôn ẩn náu bên cạnh chúng ta, không biết muốn làm gì nữa!”

A Thiến một đêm không ngủ, soạn lời nói dỗi sẵn trong bụng nguyên buổi tối. Đầu tiên, nhất định không thể để đạo trưởng biết hắn đã coi người sống là tẩu thi rồi giết được, lại càng không thể để hắn biết rằng hắn đã tự tay giết chết Tống Lam. Vậy nên, mặc dù có lỗi với Tống Lam, nàng cũng tuyệt không thể nói tên Tống Lam ra. Tốt hơn hết là phải để Hiểu Tinh Trần mau chóng chạy trốn, tránh đi thật xa ngay sau khi phát hiện thân phận của Tiết Dương!

Nhưng tin tức này thật sự khiến người ta khó mà tiếp thu nổi, thoạt đầu nghe vào tai, cảm thấy vô cùng hoang đường, Hiểu Tinh Trần nói: “Nhưng giọng nói không giống. Hơn nữa…”

A Thiến gấp đến độ đâm đâm cây gậy trúc: “Giọng nói không giống là do hắn cố ý giả trang! Vì sợ ngươi nhận ra đó!” Bỗng nhiên, suy nghĩ chợt loé, nàng nhảy dựng lên: “A đúng rồi! Đúng rồi đúng rồi! Hắn có chín ngón tay! Đạo trưởng ngươi biết không? Có phải là Tiết Dương có chín ngón tay?”

Hiểu Tinh Trần lập tức đứng không vững.

A Thiến vội vã đỡ hắn, dìu hắn đến cạnh bàn, từ từ ngồi xuống. Một hồi lâu sau, Hiểu Tinh Trần mới nói: “Sao ngươi biết hắn có chín ngón tay? Ngươi từng chạm vào hắn sao? Nếu như hắn là Tiết Dương thật, sao hắn lại có thể để mặc ngươi đụng tới tay trái của hắn?”

A Thiến cắn răng, nói: “… Đạo trưởng! Ta nói thật với ngươi! Ta không mù, ta thấy được! Chẳng phải ta đụng tới. Mà là ta nhìn thấy!”

Hiểu Tinh Trần hơi ngỡ ngàng: “Ngươi nói cái gì? Ngươi nhìn thấy?”

A Thiến sợ hãi trong lòng, nhưng lại không thể không nói, liên tục xin lỗi: “Xin lỗi nha đạo trưởng, không phải là ta cố ý gạt ngươi đâu! Ta sợ sau khi ngươi biết ta không mù rồi sẽ đuổi ta đi! Nhưng hiện giờ ngươi đừng trách ta, chúng ta cùng chạy đi. Hắn mua đồ ăn xong sẽ trở về liền đó!”

Bỗng nhiên, nàng ngậm miệng lại.

Băng vải quấn mắt của Hiểu Tinh Trần vốn trắng như tuyết, nhưng lúc này đây, lại có bóng hai đốm máu ri rỉ thấm từ trong ra, càng thấm càng nhiều lên, dần dà, xuyên vải mà ra, từ hốc mắt chảy xuống. A Thiến thét to: “Đạo trưởng, ngươi chảy máu kìa!”

Hiểu Tinh Trần như mới phát hiện, khẽ “A” một tiếng, giơ tay sờ sờ mặt, sờ thấy tay đầy máu tươi. A Thiến run tay lau giúp hắn, càng lau càng nhiều lên. Hiểu Tinh Trần nhấc tay nói: “Ta không sao… Ta không sao.”

Trước kia, chỉ cần suy nghĩ quá mức, tâm tình quá độ, vết thương nơi mắt hắn sẽ chảy máu. Nhưng đã rất lâu rồi không hề tái phát, Hiểu Tinh Trần còn tưởng rằng đã khép lại rồi. Ai ngờ, hôm nay lại chảy máu.

Hiểu Tinh Trần lẩm bẩm: “Nhưng mà… Nhưng mà nếu như đúng là Tiết Dương, tại sao lại như vậy? Tại sao lại không giết mình ngay từ lúc đầu, mà ở lại bên cạnh mình đến mấy năm? Đây sao có thể là Tiết Dương được?”

A Thiến: “Hồi đầu làm gì có vụ hắn không muốn giết ngươi! Ta thấy ánh mắt của hắn cực kỳ hung ác cực kỳ đáng sợ, nhưng mà hắn bị thương, động đậy không được, cần có người chăm sóc! Ta không biết hắn, nếu như ta biết hắn, biết hắn là một con ma cuồng giết người, thì lúc hắn nằm trong bụi cỏ ta đã cầm gậy đâm chết hắn rồi! Đạo trưởng, chúng ta chạy đi! A?”

Ngụy Vô Tiện than thở trong lòng: “Không được. Nếu không nói cho Hiểu Tinh Trần biết, hắn vẫn sẽ cùng chung sống như vậy với Tiết Dương. Nếu nói ra, hắn cũng sẽ không cứ vậy mà bỏ chạy, không thể không chất vấn Tiết Dương ngay mặt. Việc này không cách nào giải quyết.”

Quả nhiên, Hiểu Tinh Trần gắng gượng bình ổn tâm trạng, nói: “A Thiến, ngươi đi đi.”

Giọng hắn hơi khàn khàn, A Thiến nói: “Ta đi? Đạo trưởng, chúng ta cùng đi đi!”

Hiểu Tinh Trần lắc đầu: “Ta không đi. Ta phải hỏi cho rõ, rốt cuộc thì hắn muốn làm gì, nhất định là hắn có mục đích. Hơn nữa rất có thể vì để đạt được mục đích này, nên hắn mới tiếp cận, ở lại bên cạnh ta. Ta đi rồi để một mình hắn ở đây, người ở thành Nghĩa này sẽ phải chịu độc thủ của hắn. Tiết Dương này, luôn luôn như thế.”

Lúc này, khóc sướt mướt của A Thiến không còn là giả vờ nữa, nàng ném cây gậy trúc qua một bên, ôm đùi Hiểu Tinh Trần mà nói: “Ta đi? Đạo trưởng, một mình ta thì đi thế nào đây! Ta muốn ở với ngươi, ngươi không đi ta cũng không đi. Cùng lắm là bị hắn hại chết chung thôi. Dù sao thì ta ở ngoài một mình sớm muộn gì cũng sẽ lẻ loi hiu quạnh mà chết. Nếu như ngươi không muốn ta thành ra thế kia, chúng ta trốn chung đi!”

Tiếc là, sau khi bí mật nàng không phải người mù bại lộ, chiêu giả vờ đáng thương này đã không còn tác dụng nữa. Hiểu Tinh Trần nói: “A Thiến, ngươi thấy được, lại thông minh nữa. Ta tin ngươi có thể sống tốt thôi. Ngươi không biết Tiết Dương này đáng sợ ra sao đâu, ngươi đừng ở lại, đừng ở gần hắn nữa.”

Tiếng gào thét trong lòng nàng, ngay cả Ngụy Vô Tiện cũng nghe thấy: “Ta biết! Ta biết hắn đáng sợ bao nhiêu mà!”

Nhưng nàng lại tuyệt không thể nói ra tất cả sự thật!

Đột nhiên, một hồi tiếng bước chân từ xa xa truyền tới.

Tiết Dương trở về!

Hiểu Tinh Trần giật mình ngẩng đầu, khôi phục trạng thái nhạy bén lúc săn đêm, dồn sức kéo A Thiến lại, nhỏ giọng nói: “Chút nữa khi hắn vào, ta đối phó hắn, ngươi nhân cơ hội này chạy trốn ngay lập tức, nghe lời!”

A Thiến rưng rưng gật đầu. Tiết Dương lấy chân đá đá cửa: “Các ngươi làm gì vậy, ta về rồi nè, vẫn chưa đi hả? Chưa đi thì mở chốt cửa cho ta vào. Mệt muốn chết.”

Nghe thấy tiếng nói và giọng điệu này, thật hay cho một cậu thiếu niên nhà bên, một tiểu sư đệ hoạt bát. Nhưng ai mà ngờ, lúc này đây, đứng ngoài cửa, lại là một con quỷ nói tiếng người, học đi như người, khoác trên thân một tấm da người đẹp đẽ, nhưng lại phát rồ ác sát, mất hết tính người!

Cửa không có khóa, nhưng bị cài then bên trong, nếu không mở cửa, Tiết Dương nhất định sẽ nghi ngờ. Vậy thì lúc hắn vào cửa, chắc chắn sẽ để ý dè chừng. A Thiến lau mặt, giả điệu bộ lúc thường, mắng: “Mệt cái quỷ gì! Đường đi mua đồ ăn có bao dài đâu, mới có hai lần đã mệt?! Chị đây từ từ thay mấy bộ đồ, bộ rớt mất miếng thịt nào của ngươi hả?!”

Tiết Dương khinh bỉ: “Ngươi có tất cả bao nhiêu bộ? Thay tới thay lui cũng có một kiểu. Mở cửa mở cửa.”

Cẳng chân A Thiến run rẩy rẩy, ngoài miệng lại hùng hồn nói bô bô: “Xí! Không mở cho ngươi vào đó, có ngon thì ngươi đạp đi!”

Tiết Dương cười há há: “Này là ngươi nói đó. Đạo trưởng, chút nữa ngươi sửa cửa nha, chớ có trách ta.”

Nói xong, hắn đạp một phát, đá tung cửa gỗ, nhấc chân đi qua bậc cửa cao cao, bước vào phòng, một tay xách giỏ đầy thức ăn, tay còn lại cầm quả táo đỏ tươi mọng nước, mới vừa cắn rộp một cái, cúi đầu, đã nhìn thấy lưỡi kiếm Sương Hoa chui vào bụng mình.

Giỏ thức ăn rơi xuống, rau xanh, củ cải, táo, bánh màn thầu bên trong lăn lông lốc đầy đất.

Hiểu Tinh Trần quát khẽ: “A Thiến, chạy!”

A Thiến co giò chạy đi, lao ra khỏi cổng nghĩa trang. Nàng lao vun vút trên đường một hồi, rồi lập tức đổi đường quay trở lại, rón rén vòng về nghĩa trang, bò tới cái nơi bí mật mà nàng quen dùng để nghe trộm nhất kia, lần này còn ló ra hơn phân nửa cái đầu, nhòm ngó căn phòng.

Hiểu Tinh Trần lạnh lùng thốt: “Chơi vui lắm sao?”

Tiết Dương chậm rãi cắn một cái vào trái táo còn ở trên tay hắn nọ, ung dung thong thả nhai một hồi, nuốt thịt quả xuống bụng xong mới nói: “Vui lắm. Sao lại không vui.”

Hắn quay về dùng giọng nói vốn có của mình.

Hiểu Tinh Trần: “Ngươi ở cạnh ta mấy năm, rốt cuộc là muốn làm gì.”

Tiết Dương: “Ai biết. Chắc là vì buồn chán.”

Hiểu Tinh Trần rút Sương Hoa ra, lại định đâm một kiếm, Tiết Dương mở miệng nói: “Đạo trưởng Hiểu Tinh Trần này, chuyện lần trước ta chưa kể hết. Giờ chắc ngươi không muốn nghe nửa đoạn sau đâu nhỉ?”

“Nhưng ta càng muốn nói. Nói xong rồi, nếu ngươi còn cho rằng ta làm sai, thì tuỳ ngươi muốn làm sao thì làm.”

Hiểu Tinh Trần khẽ nghiêng đầu, kiếm thế ngưng lại.

Tiết Dương tuỳ tiện vuốt miệng vết thương ở bụng một cái, đè nó lại, không cho nó chảy quá nhiều máu: “Cậu bé đó, nhìn thấy gã đàn ông gạt nó truyền thư, trong lòng rất uất ức, lại rất vui vẻ, hức hức khóc lóc đi tới nói với gã: Thư đã đưa đi rồi, nhưng không còn bánh nữa, ngươi có thể cho ta một đĩa khác được không.”

“Mà gã đàn ông kia dường như vừa bị đại hán vạm vỡ nọ túm được, đập cho một trận nên trên mặt có vết thương. Lại nhìn thấy thằng nhỏ bẩn thỉu này ôm chân gã, bực bội tới cực điểm, liền đá văng nó ra.”

“Gã lên xe bò, kêu phu xe đi ngay lập tức. Cậu bé đó lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất, chạy một mạch theo chiếc xe bò. Nó rất muốn ăn đĩa bánh ngọt ngào kia, vất vả đuổi theo, vẫy tay với chiếc xe phía trước muốn bọn họ dừng lại. Gã đàn ông nọ bị tiếng khóc của nó làm cáu kỉnh, giật lấy cây roi trong tay phu xe, quật lên đầu nó, đánh nó ngã xuống đất.

Hắn gằn từng chữ: “Sau đó, bánh xe cứ thế lướt qua tay của đứa bé nọ, nghiền lên nó, từng. Bánh. Từng. Bánh. Một!”

Mặc kệ Hiểu Tinh Trần có nhìn thấy hay không, Tiết Dương quay về phía hắn, nâng tay trái của mình lên: “Bảy tuổi! Toàn bộ xương cánh tay trái đều nát, có một ngón bị nghiền thành đống bùn nhão ngay lúc đó! Gã đàn ông này, chính là phụ thân của Thường Bình.”

“Đạo trưởng Hiểu Tinh Trần à, lúc ngươi bắt ta lên trên Kim Lân Đài, thật là lời chính lẽ đáng! Lên án ta tại sao lại vì một chút ác cảm mà giết cả nhà người ta. Phải chăng ngón tay ta không mọc trên người các ngươi, nên các ngươi không biết đau đớn là gì! Không biết tiếng kêu thảm thiết, đau đớn tột cùng kia phát ra từ chính miệng mình nó thế nào! Tại sao ta lại muốn giết cả nhà gã? Sao ngươi không đi mà hỏi gã, tại sao đang yên đang lành lại bỡn cợt, trêu đùa ta?! Tiết Dương hôm nay, là do Thường Từ An ngày xưa ban tặng! Lịch Dương Thường thị, chẳng qua là gieo gió gặt bão mà thôi!”

Hiểu Tinh Trần không thể tin nổi: “Năm đó Thường Từ An cắt đứt một ngón tay của ngươi, cho dù ngươi muốn trả thù, ngươi cũng chặt lại một ngón của gã là xong. Nhưng nếu thật sự quá hận, ngươi cứ chặt hai ngón, mười ngón của gã đi! Hoặc là ngươi chém đứt cánh tay của gã cũng được! Tại sao phải giết cả nhà người ta? Lẽ nào một ngón tay của ngươi, lại muốn hơn năm mươi mạng người đền?”

Tiết Dương vậy mà lại nghiêm túc suy nghĩ một hồi, dường như cảm thấy câu hỏi của hắn rất lạ lùng: “Đương nhiên. Ngón tay là của mình, mạng là của người khác. Có giết bao nhiêu cũng chẳng đền được. Năm mươi người thôi mà, sao đền lại được một ngón tay của ta?”

Hiểu Tinh Trần bi thương quát hỏi: “Vậy người khác thì sao?! Tại sao ngươi lại muốn giết sạch Bạch Tuyết quan? Tại sao lại muốn làm mù hai mắt của đạo trưởng Tống Tử Sâm?!”

Tiết Dương nói: “Vậy tại sao ngươi lại muốn cản ta? Tại sao lại muốn ngăn chuyện ta làm? Tại sao lại ra mặt thay cho cả một nhà họ Thường rác rưởi? Ngươi giúp Thường Từ An? Hay là giúp Thường Bình? Trước kia Thường Bình đã làm gì khiến ngươi cảm động đến rơi nước mắt? Sau đó lại cầu xin ngươi đừng giúp gã nữa? Đạo trưởng Hiểu Tinh Trần, từ lúc chuyện mới bắt đầu, chính ngươi đã sai rồi, ngươi không nên nhúng tay vào thị phi ân oán của người khác, ai đúng ai sai, ân bao nhiêu oán bao nhiêu, người ngoài nói rõ được chăng? Có lẽ là ngươi không nên xuống núi. Sư tôn ngươi khôn ngoan biết bao, tại sao ngươi lại không nghe lời bà ta ngoan ngoãn ở trên núi tu tiên vấn đạo? Không hiểu được chuyện trên thế gian này, ngươi đừng nên vào đời!”

Hiểu Tinh Trần không tài nào chịu đựng nổi nữa: “… Tiết Dương, ngươi thật sự… Khiến người ta ghê tởm…”

Nghe thấy câu này, ánh nguy hiểm đã lâu chưa bộc lộ trong mắt Tiết Dương kia, lại xuất hiện lần nữa.

Hắn âm lãnh cười vài tiếng, nói: “Hiểu Tinh Trần, đây chính là lý do tại sao ta ghét ngươi. Ta ghét ghét ghét nhất, chính là cái loại tự cho mình là người chính nghĩa, là người có phẩm chất, tính cách cao thượng, loại người như ngươi bao giờ cũng cho rằng làm chút chuyện tốt thì thế giới sẽ trở nên tươi đẹp, thế thì quá ngây thơ, ngớ ngẩn, đần độn, cực kỳ ngu! Ngươi ghê tởm ta? Được thôi, ta mà còn sợ kẻ khác ghê tởm ta sao? Chỉ có điều, ngươi có tư cách ghê tởm ta ư?”

Hiểu Tinh Trần hơi ngơ ngác: “… Ngươi có ý gì.”

Tim của A Thiến và Ngụy Vô Tiện, gần như muốn nhảy khỏi lồng ngực!

Tiết Dương nói: “Buổi tối dạo gần đây chúng ta đều không đi giết tẩu thi nhỉ? Cơ mà vào hai năm trước, có phải là cứ cách vài ngày chúng ta lại ra ngoài giết một đống không?”

Môi Hiểu Tinh Trần giần giật, như cảm thấy bất an: “Giờ ngươi nói tới việc này, là có ý gì?”

Tiết Dương: “Chẳng có ý gì cả. Chỉ rất tiếc là ngươi đã mù, hai con ngươi đã móc đi mất, không nhìn thấy gì, lúc những “tẩu thi” kia bị một kiếm của ngươi xuyên tim, đã sợ hãi, đau đớn biết bao nha. Còn có kẻ quỳ xuống chảy nước mắt dập đầu cầu xin ngươi buông tha cho cả nhà già trẻ bọn họ, nếu chẳng phải lưỡi của họ đều bị ta cắt hết, thì bọn họ nhất định sẽ lên giọng khóc lóc, kêu “đạo trưởng tha mạng”.”

Toàn thân Hiểu Tinh Trần đều run lên.

Thật lâu sau, hắn mới khó nhọc nói: “Ngươi gạt ta. Ngươi muốn gạt ta.”

Tiết Dương: “Đúng, ta gạt ngươi. Ta vẫn luôn gạt ngươi. Ai mà ngờ gạt ngươi thì ngươi tin, không gạt ngươi, ngươi trái lại đi tin cơ chứ?”

Hiểu Tinh Trần loạng choạng bổ kiếm chém về phía hắn, quát: “Câm miệng! Câm miệng!”

Tiết Dương che bụng, tay trái vỗ tay cái bộp, ung dung lùi ra sau. Mà vẻ mặt hắn đã không còn giống người nữa, hai mắt vậy mà loé ánh sáng xanh, đôi răng khểnh nho nhỏ sẽ lộ ra khi cười lên kia, khiến hắn trông như một con ác quỷ còn đang sống sờ sờ. Hắn kêu lên: “Được! Ta câm miệng! Ngươi không tin, vậy thì so chiêu với kẻ đứng sau ngươi đi, để y nói cho ngươi hay, vừa rồi ta không hề gạt ngươi!”

Kiếm phong kéo tới, Hiểu Tinh Trần trở tay nắm Sương Hoa ra đón đỡ theo bản năng. Hai kiếm giao nhau, hắn liền ngơ ngác.

Không phải ngơ ngác, mà là toàn thân đều đã biến thành một pho tượng đá dáng vẻ tiều tụy.

Hiểu Tinh Trần rất cẩn thận, dè dặt hỏi: “… Là Tử Sâm à?”

Không lời hồi đáp.

Thi thể Tống Lam đứng phía sau hắn, trông cứ như đang nhìn chằm chằm vào Hiểu Tinh Trần, nhưng hai mắt lại chẳng thấy con ngươi, trường kiếm cầm trong tay giao nhau với Sương Hoa.

Hai người bọn họ trước đây nhất định thường luận bàn kiếm pháp, hai kiếm giao nhau, chỉ dựa vào kình lực, đã có thể đánh giá đối phương. Nhưng Hiểu Tinh Trần dường như không dám xác định, chậm rãi xoay người, rất chậm rất chậm, đưa tay ra, sờ vào lưỡi kiếm của Tống Lam. Lại xuôi theo lưỡi kiếm lần lên trên, sờ thấy trên chuôi kiếm có khắc hai chữ “Phất Tuyết”.

Nét mặt Hiểu Tinh Trần ngày càng trắng bệch.

Hắn hoang mang lo sợ sờ lưỡi kiếm Phất Tuyết, ngay cả khi lưỡi kiếm cứa rách lòng bàn tay cũng không hay biết, toàn thân, và tiếng nói đều cùng run rẩy đến gần như rời rạc: “… Tử Sâm… Tống đạo trưởng… Tống đạo trưởng… Là ngươi ư…”

Tống Lam lẳng lặng nhìn hắn, không nói một lời.

Băng vải quấn mắt Hiểu Tinh Trần đã bị máu tươi ồ ạt chảy không ngừng thấm dần thành hai hốc máu. Hắn muốn đưa tay ra chạm vào người cầm kiếm, nhưng lại không dám, vươn tay ra rồi lại rụt trở về. Từng cơn đau đớn như cào xé từ lồng ngực A Thiến truyền tới, đau đến mức cả nàng và Ngụy Vô Tiện đều hô hấp khó khăn, chẳng thở nổi. Lệ từ hốc mắt nàng tuôn ra như suối.

Hiểu Tinh Trần vô cùng lúng túng đứng đơ tại chỗ: “… Xảy ra chuyện gì… Nói một câu đi…”

Hắn hoàn toàn sụp đổ: “Ai nói một câu đi?!”

Như nguyện vọng của hắn, Tiết Dương nói: “Có cần ta nói cho ngươi biết, tẩu thi hôm qua ngươi giết kia, là ai hay không?”

Keng một tiếng.

Sương Hoa rơi xuống đất.

Tiết Dương cười phá lên một tràng.

Hiểu Tinh Trần quỳ gối trước mặt Tống Lam đang đờ đẫn đứng thẳng, ôm đầu, cõi lòng tan nát mà bật tiếng gào khóc.

Tiết Dương cười đến mức mắt phiếm lệ, hung tợn mà rằng: “Thế nào! Hai bạn tốt gặp nhau, cảm động đến khóc luôn à! Các ngươi có muốn ôm nhau cùng khóc không hả!”

A Thiến bụm chặt miệng, không cho tiếng khóc hấm hức tràn ra chút nào.

Trong nghĩa trang, Tiết Dương một bên đi tới đi lui, một bên thì dùng giọng điệu đáng sợ vừa giận điên, vừa hả hê chửi xối xả: “Cứu thế! Thật làm ta mắc cười muốn chết, ngay cả chính ngươi còn cứu không được mình!”

Đau đớn nhói lên trong đầu Ngụy Vô Tiện, từng hồi từng hồi một. Cơn đau này không phải do hồn phách của A Thiến truyền tới, mà là đau đớn từ trong chính linh hồn hắn.

Hiểu Tinh Trần thảm hại quỳ trên đất, tựa bên chân Tống Lam, hắn co người lại thật nhỏ thật nhỏ, hệt như đã biến thành một thứ yếu ớt, đạo bào vốn trắng tinh không tì vết nay đã dính đầy máu tươi và bụi bặm. Tiết Dương quát hắn: “Ngươi chẳng làm nên chuyện gì cả, thất bại thảm hại, ngươi gây nên tội thì phải chịu, tự ngươi chuốc lấy!”

Lúc này đây, nhìn Hiểu Tinh Trần, Ngụy Vô Tiện trông thấy bản thân mình.

Một kẻ thất bại thảm hại, máu tươi đầy mình, là kẻ vô tích sự, bị người chỉ trích, bị người quát mắng, chỉ có thể gào khóc một mình!

Băng vải màu trắng đã bị nhuộm thành đỏ hoàn toàn, Hiểu Tinh Trần máu tươi đầy mặt, không có con ngươi, chẳng có nước mắt để mà chảy.

Bị lừa gạt mấy năm. Coi kẻ thù như bạn tốt. Thiện chí bị người giẫm đạp. Tự cho là hàng yêu trừ ma, nhưng hai tay lại dính đầy máu tươi của người vô tội. Tự tay giết bạn tốt của mình!

Hắn chỉ có thể đau đớn mà nghẹn ngào nói: “Tha cho ta đi.”

Tiết Dương: “Ban nãy không phải ngươi muốn cầm kiếm đâm chết ta sao? Sao lại xin tha thứ rồi?”

Hắn biết rõ, hung thi Tống Lam đang hộ giá bảo vệ hắn, Hiểu Tinh Trần chẳng thể nào động kiếm được nữa.

Hắn lại thắng. Thắng lợi hoàn toàn.

Đột nhiên, Hiểu Tinh Trần cầm lấy Sương Hoa trên đất, quay ngược thân kiếm, lưỡi kiếm gác lên cổ.

Một ánh sáng bạc trong vắt xẹt qua cặp mắt đen u tối hệt như không mặt trời của Tiết Dương, tay Hiểu Tinh Trần buông lơi, máu tươi đỏ thẫm xuôi theo lưỡi kiếm Sương Hoa trượt xuống.

Đi cùng với tiếng vang trong trẻo khi trường kiếm rơi xuống, tiếng cười và động tác của Tiết Dương thoáng chốc cứng lại.

Lặng im hồi lâu, hắn tới bên thi thể không còn nhúc nhích nữa của Hiểu Tinh Trần, cúi đầu, đường cong vặn vẹo bên khoé môi chậm rãi hạ xuống, tơ máu trong mắt chi chít bò đầy. Chẳng rõ có phải nhìn nhầm hay không, hốc mắt Tiết Dương lại có hơi hoe đỏ.

Tiếp sau đó, hắn lại hung tợn cắn răng nói: “Là ngươi bức ta!”

Dứt lời, hắn cười lạnh một tiếng, tự nhủ: “Chết rồi càng tốt! Chết rồi mới ngoan.”

Tiết Dương thăm dò hô hấp của Hiểu Tinh Trần, bóp bóp tay hắn, dường như cảm thấy chưa chết hẳn, chưa đủ cứng, đứng dậy, đi vào căn phòng ngủ ở cạnh đó, bưng một chậu nước ra, lấy một chiếc khăn vải sạch sẽ, lau đến khi máu tươi trên mặt hắn hoàn toàn biến mất, còn thay một băng vải mới, cẩn thận quấn cho Hiểu Tinh Trần.

Hắn vẽ một trận pháp lên đất, bố trí vật liệu cần có, ôm thi thể Hiểu Tinh Trần đặt vào trong đó. Làm xong những điều ấy, mới nhớ tới việc băng bó vết thương ở bụng của mình.

Đại khái là hắn tin chắc rằng chốc lát sau hai người sẽ có thể gặp lại nhau lần nữa, tâm tình ngày càng vui vẻ, lượm hết rau cải hoa quả lăn lốc dưới đất lên, xếp gọn vào trong chiếc rổ, quá hơn nữa là còn chịu khó quét dọn gian nhà một lượt, rải một lớp rơm mới dày cộp lên quan tài để A Thiến ngủ. Cuối cùng, lấy viên kẹo tối hôm qua Hiểu Tinh Trần cho hắn từ trong tay áo ra.

Vừa định cho vào miệng, ngẫm nghĩ một hồi, lại dằn trở xuống, bỏ vô lại, ngồi bên bàn, một tay chống cằm, làm đủ thứ chuyện chờ Hiểu Tinh Trần ngồi dậy.

Nhưng vẫn không đợi được.

Vẻ mặt Tiết Dương ngày càng u ám, ánh mắt ngày càng tối tăm, sốt ruột gõ ngón tay tộc tộc lên bàn.

Chờ đến khi sắc trời xẩm tối, hắn đá bàn, chửi một tiếng, vén vạt áo đứng dậy, nửa quỳ xuống cạnh thi thể Hiểu Tinh Trần, kiểm tra trận pháp và chú văn mình vừa mới vẽ ban nãy. Xác nhận nhiều lần, dường như không sai. Cau mày suy tư, thế là lau tất cả đi, vẽ lại lần nữa.

Lúc này, Tiết Dương ngồi trên đất, rất có kiên nhẫn dán mắt nhìn Hiểu Tinh Trần, lại đợi thêm một hồi lâu nữa. A Thiến đã đổi chân tê ba lần, vừa đau vừa ngứa, hệt như ngàn vạn con kiến đang bu kín lại mà rỉa vậy, mắt của nàng cũng khóc đến sưng lên, nhìn cảnh vật đã có hơi lờ mờ.

Cuối cùng thì Tiết Dương cũng cảm thấy tình hình đã không thể khống chế.

Hắn đặt tay lên trán Hiểu Tinh Trần, nhắm mắt thăm dò, lát sau, thình lình mở mắt.

Quá nửa là, hắn tìm thấy, chỉ có vài mảnh hồn nát còn sót lại.

Mà nếu muốn luyện chế hung thi, không có hồn phách của chính bản thân thi thể, thì tuyệt đối không thể thành công.

Tiết Dương như hoàn toàn không hề nghĩ tới sẽ xảy ra điều bất ngờ thế này, khuôn mặt mãi mãi đầy ý cười kia, lần đầu tiên xuất hiện sự trống rỗng.

Không chút nghĩ ngợi, hắn muộn màng lấy tay bịt miệng vết thương nơi cổ Hiểu Tinh Trần. Thế nhưng, máu đã chảy cạn, mặt Hiểu Tinh Trần đã trắng bệch như giấy, từng mảng từng mảng máu ở cổ hắn đã biến thành màu đỏ sậm cạn khô.

Đến lúc này mới bịt miệng vết thương, đã chẳng còn ích chi nữa. Hiểu Tinh Trần chết thật rồi, hoàn hoàn toàn toàn chết thật rồi.

Đến cả hồn phách cũng đều nát.

Cậu bé không được ăn bánh ngọt, ấm ức gào khóc trong câu chuyện Tiết Dương kể, thật quá khác hắn lúc này, khiến người ta rất khó liên hệ hai người lại với nhau. Mà ngay bây giờ, cuối cùng thì Ngụy Vô Tiện cũng nhìn ra được, chút bóng dáng trẻ con ngây ngô mù mờ ấy trên gương mặt của Tiết Dương.

Thoáng chốc, tơ máu đã lấp đầy mắt Tiết Dương. Hắn đứng bật dậy, hai tay nắm chặt thành đấm, đấm đá lung tung trong nghĩa trang một hồi, ầm ầm từng đợt, đập phá gian nhà mà chính hắn vừa tự tay thu dọn đến tan tành.

Lúc này đây, vẻ mặt của hắn, âm thanh hắn phát ra, còn điên cuồng, còn đáng sợ hơn tất cả trạng thái hung tợn của hắn trước đây.

Phá nát gian nhà xong, hắn bình tĩnh trở lại, quay về ngồi xổm ở chỗ ban đầu, nhỏ giọng gọi: “Hiểu Tinh Trần.”

Hắn nói: “Nếu ngươi còn không ngồi dậy, ta sẽ bảo bạn tốt Tống Lam của ngươi đi giết người đó.”

“Ta sẽ giết sạch người của toà Nghĩa thành này, biến tất cả thành hoạt thi, ngươi sinh sống ở đây lâu vậy rồi, ngươi có thể mặc kệ thật ư?”

“Ta muốn bóp chết tươi con nhỏ mù A Thiến kia, phơi thây nó nơi hoang dã, để chó hoang gặm nó, gặm đến nát bấy.”

A Thiến rùng mình trong im lặng.

Không người đáp lại, Tiết Dương bỗng dưng nổi giận quát lên: “Hiểu Tinh Trần!”

Hắn chợt nắm cổ áo đạo bào của Hiểu Tinh Trần, lắc vài cái, rồi nhìn đăm đăm vào mặt Hiểu Tinh Trần.

Bất chợt, hắn kéo tay Hiểu Tinh Trần, cõng hắn lên lưng.

Tiết Dương cõng thi thể Hiểu Tinh Trần đi ra khỏi cửa, miệng lẩm nhẩm nói như một tên điên: “Tỏa linh nang, tỏa linh nang. Đúng rồi, tỏa linh nang, mình cần một chiếc toả linh nang, tỏa linh nang, tỏa linh nang…”

Chờ hắn đi thật xa rồi, A Thiến mới dám hơi nhúc nhích một chút.

Nàng đứng không vững, ngã lăn ra đất, nhúc nhích một lát mới bò dậy nổi, khó khăn đi hai bước, vận động gân cốt, càng đi càng nhanh, càng đi càng lẹ, cuối cùng cất bước chạy đi.

Chạy đi rất lâu, đến khi đã bỏ Nghĩa thành ở xa xa phía sau, nàng mới dám thả tiếng gào khóc dằn trong bụng ra: “Đạo trưởng! Đạo trưởng! Oa u hu, đạo trưởng!…”

Hình ảnh trong tầm mắt thoắt xoay tròn, bỗng nhiên chuyển sang một nơi khác.

Lúc này A Thiến hẳn là đã chạy trốn được một quãng thời gian. Nàng bước đi trong thành trấn xa lạ, cầm cây gậy trúc, lại giả vờ mù loà, gặp người là hỏi: “Xin hỏi chung quanh đây có thế gia tiên môn nào không ạ?” “Xin hỏi chung quanh đây có cao nhân lợi hại nào không ạ? Cao nhân tu tiên ấy.”

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: “Nàng đây là đang tìm kiếm đối tượng có thể báo thù giúp Hiểu Tinh Trần.”

Không biết thế nào, lại chẳng có ai để ý tới chuyện nàng hỏi thăm, thường qua loa hai câu rồi đi ngay. A Thiến cũng không nản lòng, không sợ làm phiền người, vẫn cứ hỏi suốt, và cũng bị phất tay đuổi đi suốt. Nàng thấy nơi này không hỏi thăm được gì, bèn rời khỏi, đi tới một con đường nhỏ.

Nàng đi nguyên một ngày, hỏi cũng cả ngày, mệt đến không đi nổi, lê chân nặng nề bước đi, đi tới cạnh một con suối nhỏ, vốc nước suối hớp vài ngụm, nhuận nhuận cổ họng đã khô đến mức muốn bốc lửa, hướng về mặt nước, nhìn thấy cây trâm gỗ trên tóc, đưa tay lấy nó xuống.

Cây trâm gỗ này vốn rất thô ráp, như một chiếc đũa gồ ghề. Hiểu Tinh Trần đã vót cây trâm giúp nàng, làm nó trơn nhẵn tinh tế, còn khắc một con cáo nhỏ ở phần đuôi cây trâm nữa. Mặt cáo nhỏ nhòn nhọn, đôi mắt to to, đang mỉm cười. Lúc A Thiến cầm cây trâm sờ sờ, rất vui vẻ nói: “Ya! Thiệt giống ta!”

Nhìn cây trâm này, miệng A Thiến méo xệch, lại muốn khóc. Bụng kêu ùng ục, nàng móc túi tiền nhỏ màu trắng trong lòng ra, chính là cái túi mà nàng thó được từ chỗ Hiểu Tinh Trần, lại móc một viên kẹo nho nhỏ trong túi tiền ra, dè dặt liếm liếm, đầu lưỡi nếm được vị ngọt xong, liền bỏ nó vào lại.

Đây là viên kẹo cuối cùng Hiểu Tinh Trần để lại cho nàng.

A Thiến cúi đầu cẩn thật cất túi tiền, thuận mắt liếc nhìn, chợt phát hiện, cái bóng trong nước, đã thừa ra một cái.

Tiết Dương trong bóng nước, đang mỉm cười nhìn nàng.

A Thiến sợ đến nỗi hét to lên, tiếp sau đó lăn người tránh sang bên.

Không biết tự lúc nào Tiết Dương đã đứng phía sau nàng. Tay hắn cầm Sương Hoa, vui vẻ nói: “Ngươi trốn cái gì vậy A Thiến? Chúng ta đã lâu không gặp, ngươi không nhớ ta sao?”

A Thiến thét to: “Cứu mạng với!”

Thế nhưng, nơi này lại là đường nhỏ hoang sơ nơi hẻo lánh, không có ai tới cứu nàng được.

Tiết Dương cau mày nói: “Ta tới Lịch Dương một chuyến để làm việc, vừa mới trở về, vậy mà lại đúng lúc bắt gặp ngươi ở trong thành đang hết hỏi đông rồi tới hỏi tây, thiệt là muốn ngăn duyên mà chẳng được mà. Nói tới nói lui, ngươi quả thật rất biết giả vờ đấy, đến cả ta cũng bị ngươi gạt lâu như thế. Giỏi lắm.”

A Thiến biết mình trốn không thoát, chắc chắn phải chết, đủ thứ sợ hãi trôi qua, lại bắt đầu ngang tàng trở lại. Trước sau gì cũng chết, không bằng chửi cho sướng miệng rồi hẵng chết, nàng nhảy dựng lên phun phì phì: “Tên súc sinh ngươi! Hạng vong ân bội nghĩa! Đê tiện không bằng heo chó! Chắc chắn là cha mẹ ngươi động phòng trong chuồng heo mới sinh ra cái loại chó như ngươi! Thứ bại hoại thối nát!”

Trước đây nàng lăn lộn nơi phố chợ, mấy lời mắng chửi thế này nàng nghe thấy nhiều lắm, lúc sau mấy lời dơ dáy bẩn thỉu nào nàng cũng quay đầu phun sạch ra. Tiết Dương cười tủm tỉm nghe hết, rồi nói: “Còn nữa không?”

A Thiến mắng: “Đó là kiếm của đạo trưởng, ngươi cũng xứng để cầm sao! Làm ô uế đồ của hắn!”

Tiết Dương giơ Sương Hoa ở tay trái lên, nói: “Hiện tại, nó đã là của ta. Ngươi tưởng đạo trưởng của ngươi giờ sạch sẽ lắm sao? Sau này còn chẳng phải là ta…”

A Thiến: “Ngươi cái rắm! Ngươi nằm mơ đi! Ngươi mà cũng xứng nói đạo trưởng có sạch sẽ hay không ư, ngươi chính là một bãi đàm, đạo trưởng xui rủi tám kiếp mới bị ngươi dính phải, thứ dơ bẩn chỉ có mình ngươi thôi! Ngươi chính là bãi đàm ghê tởm đó!”

Cuối cùng thì Tiết Dương cũng sầm mặt.

Lòng A Thiến chợt nhẹ nhõm. Nàng nơm nớp lo sợ chạy lâu như thế, cuối cùng cũng chờ đến giờ phút này rồi.

Tiết Dương thâm trầm nói: “Nếu ngươi thích giả vờ mù loà đến thế, vậy thì ngươi cứ làm kẻ mù thật đi thôi.”

Hắn phất tay vẩy, chẳng biết là thứ bột phấn gì, ập vào mặt thốc vào mắt A Thiến, tầm nhìn lập tức đỏ ngầu, sau đó chuyển thành tối đen.

Tròng mắt bị cơn đau nhói nóng rát bao phủ, A Thiến lại chịu đựng không kêu. Giọng nói của Tiết Dương lại truyền tới: “Lắm miệng, lưỡi của ngươi cũng chẳng cần để lại.”

Một vật sắc bén lạnh lẽo thấu xương chui vào miệng A Thiến, Ngụy Vô Tiện mới vừa cảm nhận cơn đau nhói từ cuống lưỡi truyền đến, đột nhiên bị người kéo ra ngoài!

Tiếng chuông bạc trong trẻo kêu “leng keng”, “leng keng”, gần trong gang tấc. Ngụy Vô Tiện vẫn còn chìm đắm trong cảm xúc của A Thiến, mãi một lúc lâu cũng chưa lấy lại tinh thần, trời đất trước mắt vẫn còn quay cuồng. Lam Cảnh Nghi đưa tay quơ quơ trước mắt hắn, nói: “Không phản ứng? Không ngu luôn đó chứ?!”

Kim Lăng: “Ta nói rồi, Cộng Tình rất nguy hiểm!”

Lam Cảnh Nghi: “Còn chẳng phải ban nãy tại ngươi suy nghĩ cái gì mà rung chuông trễ!”

Mặt Kim Lăng cứng đờ: “Ta…”

Lúc này, Ngụy Vô Tiện vịn quan tài đứng dậy.

A Thiến đã thoát ra khỏi cơ thể hắn, cũng đang vịn một bên quan tài. Chúng thiếu niên vội líu ríu nói: “Tỉnh rồi tỉnh rồi!” “Tốt quá, không bị ngu.” “Chẳng phải đã ngu sẵn rồi sao.” “Đừng có nói tầm bậy.”

Ngụy Vô Tiện: “Đừng ồn ào, ta đau đầu quá.”

Bọn họ vội vàng ngậm miệng. Ngụy Vô Tiện cúi đầu, đưa bàn tay vào trong quan tài, hơi mở cổ áo đạo bào sạch sẽ của Hiểu Tinh Trần ra. Quả nhiên, trông thấy ở nơi chí mạng, có một vết thương mảnh nhỏ.

Ngụy Vô Tiện thở dài trong lòng, nói với A Thiến: “Ngươi vất vả rồi.”

Những năm gần đây, dẫu rằng đã chết rồi, nàng vẫn trốn đông nấp tây trong toà thành Nghĩa mịt mù yêu vụ, xuất quỷ nhập thần đối nghịch với Tiết Dương, doạ người sống vào thành đi khỏi, dẫn dắt bọn họ ra khỏi thành, cảnh báo bọn họ.

Lý do mà quỷ hồn A Thiến là người mù, nhưng hành động lại không hề dè dặt chậm chạp như người mù thông thường, là bởi vì nàng chỉ mới biến thành người mù chân chính trước khi chết một khắc. Trước đây, nàng vẫn là một cô bé năng động nhảy nhót, đi lại như gió.

A Thiến nằm sấp ở một bên hòm, hợp tay lại, chắp tay lia lịa với Ngụy Vô Tiện, lại cầm gậy trúc coi như kiếm, làm điệu bộ “giết giết giết” mà trước đây nàng hay đùa giỡn. Ngụy Vô Tiện nói: “Yên tâm.”

Hắn nói với đàm con cháu thế gia: “Các ngươi ở lại đây. Tẩu thi trong thành sẽ không tới nghĩa trang này đâu, ta đi một lát sẽ trở lại.”

Lam Cảnh Nghi không nhịn được, hỏi: “Rốt cuộc lúc cộng tình ngươi đã nhìn thấy cái gì?”

Ngụy Vô Tiện: “Quá dài, tạm thời không nói tới. Chỉ cần biết đó là một câu chuyện là đủ rồi. Tiết Dương nhất định phải chết.”

Trong yêu vụ đầy trời làm mờ mắt, gậy trúc của A Thiến cộc cộc dẫn lối đằng trước cho hắn. Một người một quỷ đi cực nhanh, mau chóng tìm tới chỗ đang say sưa đánh nhau kia.

Lam Vong Cơ với Tiết Dương đã chiến ra phía ngoài, ánh kiếm của Tị Trần và Giáng Tai đang vội vàng chém giết nhau. Tị Trần bình tĩnh ung dung, vững vàng chiếm ưu thế, Giáng Tai lại cuồng dại như chó điên, thế mà cũng có thể gắng gượng đương đầu. Hơn nữa sương trắng quá rợn người, Lam Vong Cơ nhìn không rõ vật, Tiết Dương lại sinh sống ở Nghĩa thành này đã khá nhiều năm, cũng hệt như A Thiến, dù nhắm mắt lại cũng rõ đường như lòng bàn tay, bởi vậy dùng dằng mãi chẳng xong. Thỉnh thoảng có tiếng đàn mạnh mẽ vang tận mây xanh, đuổi bầy tẩu thi đang muốn vây quanh.

Một bóng người màu đen im hơi lặng tiếng núp ở nơi gần sát đằng sau Ngụy Vô Tiện. Hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn, Ôn Ninh lẳng lặng đứng sau lưng hắn, tay kéo Tống Lam.

Ngụy Vô Tiện xoay người nói: “Xách lên.”

Hai tay Ôn Ninh nhấc Tống Lam lên, để y miễn cưỡng đứng thẳng. Ngụy Vô Tiện đưa tay vào trong tóc y cẩn thận lần mò, sờ trúng hai đuôi đinh đâm vào đầu nọ, nắm đầu đinh, từ từ rút ra ngoài.

Hai cây đinh này nhỏ hơn cái đóng vào đầu Ôn Ninh nhiều, có lẽ thời gian Tống Lam khôi phục cũng nhanh hơn cả Ôn Ninh.

Lúc này, có tiếng thứ gì đó bị cắt đứt truyền từ giữa trận đấu tới.

Tiết Dương phẫn nộ quát lên: “Trả lại cho ta!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.