Ma Đạo Tổ Sư

Chương 62: Phong Tà (nhị)



Môi Lam Vong Cơ run rẩy, không tiếng động mấp máy hai tiếng. Giang Trừng suýt nữa thì bật dậy ngay tại trận.

Là Ngụy Vô Tiện.

Thế nhưng ngoài gương mặt đó ra, người này từ đầu đến chân chẳng giống Ngụy Vô Tiện trước kia chút nào.

Ngụy Vô Tiện rõ ràng là một thiếu niên vẻ mặt phấn chấn minh tuấn át người, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười chẳng bao giờ chịu đi đứng cho tử tế.

Mà người này quanh thân bao phủ không khí lạnh lùng u ám, tuấn mỹ nhưng nhợt nhạt ý cười hàm chứa sự lạnh lẽo.

Cảnh tượng trước mắt thật ngoài dự tính, hơn nữa tình hình trong phòng bất ổn không thể đánh rắn động cỏ hành động thiếu suy nghĩ dù hai người trên nóc nhà đều kinh ngạc vô cùng nhưng không tùy tiện xông vào chỉ đè đầu xuống thấp hơn sát vào khe ngói hơn.

Trong phòng Ngụy Vô Tiện một thân đồ đen chầm chậm xoay người, vẻ mặt ôn hòa nói: “Khéo quá đi lại gặp các ngươi rồi.”

Ôn Triều che mặt đã chỉ còn tiếng thều thào: “Ôn Trục Lưu… Ôn Trục Lưu!”

Nghe vậy, khóe miệng và mắt Ngụy Vô Tiện chậm rãi cong lên nói: “Đã nhiều ngày như vậy mà ngươi vẫn tưởng gọi hắn có ích gì sao?”

Hắn bước mấy bước qua bên này, chân đá phải một vật trắng bóc, cúi xuống liếc qua chính là bánh bao nhân thịt Ôn Triều vừa ném đi.

Ngụy Vô Tiện hỏi: “Thế nào kén ăn à?”

Ôn Triều ngã xuống khỏi băng ghế.

Gã vừa gào khóc thảm thiết vừa dùng hai bàn tay không đủ mười ngón bò lê trên đất, theo đó kéo tuột áo choàng đen khỏi thân dưới để lộ cặp đùi gã.

Hai cái đùi này như đồ trang trí thừa thãi treo dưới thân gã, quấn đầy băng vải mảnh khảnh dị thường. Do cử động kịch liệt của gã băng vải giữa đường kéo ra khe hở lộ ra xương trắng còn dính đầy tơ máu cùng thịt vụn.

Thịt trên đùi gã hẳn là đều bị róc sống xuống.

Tiếng hét chói tai của Ôn Triều vang vọng trong trạm dịch trống hoác. Ngụy Vô Tiện làm như không nghe thấy khẽ phất vạt áo ngồi xuống một cái bàn khác, lắc đầu nói: “Ngoài thịt ra thì đều không ăn nổi? Chân của mình ngon đến thế sao?”

Nghe vậy trong mắt hai người trên nóc nhà cùng thoáng chút ớn lạnh.

Vậy mà Ngụy Vô Tiện lại bắt Ôn Triều gặm đùi của chính gã!

Ngọn đèn thứ hai yếu ớt thắp lên, trước ngọn lửa vàng sáng sủa mặt Ngụy Vô Tiện nửa ngoài sáng nửa trong tối. Tay hắn đang cầm thứ gì đó buông xuống một khuôn mặt trắng bệch hiện ra trong bóng tối dưới bàn.

Từ gầm bàn kia truyền đến âm thanh nhai nghiến kèn kẹt.

Một đứa trẻ trắng toát ngồi xổm cạnh chân hắn như vừa mới làm thịt thú nhỏ đang gặm vật gì đó Ngụy Vô Tiện đút cho.

Xong xuôi Ngụy Vô Tiện thu tay nhè nhẹ vỗ hai cái lên đám tóc lơ thơ trên đầu thằng quỷ nhỏ. Thằng nhỏ ngậm thứ hắn vừa đút cho, xoay người ngồi cạnh chân hắn, ôm cẳng chân hắn vừa hung dữ nhấm nháp trong miệng vừa dùng cặp mắt lạnh lẽo lập lòe nhìn chằm chằm Ôn Trục Lưu.

Thứ nó nhai trong miệng là hai ngón tay người.

Khỏi nhiều lời nhất định là ngón tay Ôn Triều rồi!

Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm thằng quỷ nhỏ âm khí dày đặc kia còn cả Ngụy Vô Tiện cũng âm khí dày đặc như vậy siết chặt chuôi kiếm Tị Trần.

Ngụy Vô Tiện cúi đầu khiến không ai thấy được biểu cảm xa xăm nói: “Triệu Trục Lưu, ngươi thực sự cho rằng có thể bảo vệ cái mạng chó này của hắn dưới tay ta sao?”

Ôn Trục Lưu vẫn chắn trước người Ôn Triều.

Ngụy Vô Tiện cười lạnh một tiếng, thong thả ung dung sửa sang tay áo nói: “Hay cho một con Ôn cẩu trung thành tận tâm.”

Hắn nhẹ giọng nói: “Triệu Trục Lưu, có phải ngươi vẫn khăng khăng nghĩ rằng ngươi là một người hào hiệp không đấy?”

“Vì báo ơn trọng dụng của Ôn Nhược Hàn đối với bọn chúng nói gì nghe nấy không cần biết đúng sai. Chậc chậc người tốt quá đi.”

“Ơn trọng dụng. Ha.”

Bỗng ngữ điệu và nét mặt hắn đột ngột chuyển nham hiểm hung ác lạnh lùng nói: “Dựa vào cái gì ơn trọng dụng của ngươi mà lại bắt người khác đến trả đại giới!”

Lời còn chưa dứt tiếng Ôn Triều thê lương kêu khóc lại truyền tới từ phía sau Ôn Trục Lưu!

Ôn Triều đã bò đến góc tường liều mạng chen vào giữa ván gỗ như cho rằng làm vậy có thể chen ra ngoài theo giữa kẽ hở. Nào ngờ một cái bóng đỏ đột nhiên rớt cái oành xuống từ trên trần nhà. Một người đàn bà tóc dài mặc áo đỏ sắc mặt xanh mét nặng nề ngã đè lên người gã.

Người đàn bà này không biết đã leo lên trần nhà từ lúc nào, mặt nàng bầm đen áo xống đỏ tươi cùng tóc dài đen kịt tạo thành sự đối lập gai mắt đáng sợ, mười ngón nắm băng vải trên đầu Ôn Triều dồn sức xé toạc!

Băng vải này là vừa nãy sau khi Ôn Trục Lưu bôi thuốc cho Ôn Triều xong mới quấn lại lần nữa, thuốc mỡ, da và băng vải đang dính vào với nhau, vốn da sau khi bị thương do lửa thiêu thì vô cùng yếu bị xé mạnh một nhát như vậy trong chốc lát đã xé cả sẹo còn chưa bong lẫn da thịt vô cùng mỏng xuống, cả môi cũng bị xé rớt cái đầu trọc lồi lõm nháy mắt đã trở thành cái đầu trọc máu thịt lẫn lộn.

Ôn Triều liền hôn mê bất tỉnh tại chỗ. Giây phút nghe thấy gã gào thảm Ôn Trục Lưu vẫn y nguyên không nhúc nhích nhưng Lam Vong Cơ và Giang Trừng chăm chú nhìn kỹ phát hiện mấy cái bóng như có như không bao phủ quanh hắn, bóng người mơ mơ hồ hồ mà lại vững vàng bám lên người hắn Ôn Trục Lưu vẫn không động đậy không phải vì lãnh tĩnh, mà vì đã cứng ngắc.

Người đàn bà mặt tái xanh ném băng vải xuống đất như một con thú bốn chân dùng cả tay chân mà bò qua chỗ Ngụy Vô Tiện.

Vừa nãy khi nàng xé da xé thịt Ôn Triều thì vẻ mặt dữ tợn nhưng lúc đến tựa vào bên người Ngụy Vô Tiện khuôn mặt xanh xao dán lên đùi Ngụy Vô Tiện thế mà lại giống một ái thiếp kiều mị đang nhu thuận làm vui lòng chủ nhân, trong miệng còn đang phát ra tiếng cười khanh khách. Ngụy Vô Tiện nghiêng nghiêng ngồi bên bàn tư thế rất ung dung thư thái, tay phải đặt trên mái tóc dài mềm mại của nàng từng chút từng chút chậm rãi vuốt ve.

Hắn nói: “Đùa giỡn các ngươi chơi lâu như vậy đến lúc kết thúc rồi. Đối với hai tên Ôn cẩu các ngươi ta đã không còn hứng thú nữa.”

Nói rồi Ngụy Vô Tiện rút cây sáo kia từ bên hông ra.

Đang định đưa sáo đến bên môi bỗng nhiên có người trên nóc nhà nói: “Ngươi không có hứng thú ta có!”

[ truYen cua tui |

Net ] Một vệt trường tiên tử quang uốn lượn phá ngói xuống thẳng tắp quấn quanh cổ Ôn Trục Lưu, vun vút mà quấn đủ ba vòng trên cổ hắn kéo mạnh lên. Thân thể cao to nặng nề của Ôn Trục Lưu bị trường tiên điện quang này treo lên lơ lửng trên không trung, lập tức trong cổ liền răng rắc vang lên tiếng khớp cổ gãy lìa.

Hắn không chết ngay tức thì mà sắc mặt đỏ bừng lên cả người co giật ra sức giãy dụa không ngừng. Hai mắt trợn tròn con ngươi gần như bung khỏi vành mắt!

Thấy ánh tử điện, Ngụy Vô Tiện con ngươi co rút xoay người bật dậy, thằng quỷ nhỏ và người đàn bà xanh xao vốn nằm bên chân hắn trong nháy mắt liền lui vào bóng tối. Hai bóng người một đen một trắng từ nóc nhà nhảy xuống đáp vào lầu hai trạm dịch. Cùng lúc đó Ôn Trục Lưu bị tử điện siết cổ cũng dần dần ngừng cựa quậy.

Ngụy Vô Tiện cầm cây sáo lặng lẽ giằng co với hai người trước mặt. Phía sau bọn họ là Ôn Trục Lưu đã chết thống khổ đủ kiểu còn cả Ôn Triều phế nhân dở sống dở chết.

Ánh mắt Ngụy Vô Tiện lướt qua lướt lại giữa Lam Vong Cơ và Giang trừng vậy mà ba người chẳng ai mở miệng trước.

Lát sau Giang Trừng vung tay một cái ném thứ đồ gì đó qua.

Ngụy Vô Tiện giơ tay bắt Giang Trừng nói: “Kiếm của ngươi!”

Tay Ngụy Vô Tiện chậm rãi hạ xuống. Hắn cúi đầu nhìn nhìn Tùy Tiện, ngập ngừng một chút mới nói: “… Cám ơn.”

Lại hồi lâu không nói năng gì, bỗng Giang Trừng bước tới trước một chưởng chụp lấy hắn nói: “Thằng nhóc thối tha! Ba tháng nay, ngươi chạy đi đâu!”

Trong câu mắng nhiếc này đều là mừng vui.

Lam Vong Cơ ánh mắt trước sau đều tập trung lên người Ngụy Vô Tiện, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị tựa như nội tâm đang kịch liệt xung đột. Ngụy Vô Tiện lần này bị Giang Trừng chụp cả người sửng sốt, chốc lát sau cũng một chưởng chụp trở lại nói: “Ha ha, một lời khó nói hết, một lời khó nói hết!”

Luồng khí âm lãnh mới rồi trên người hắn rốt cuộc thoáng cái liền bị hai chưởng này phai nhạt đi không ít, trong khoảnh khắc dường như lại quay trở về thiếu niên phấn chấn bay nhảy trước kia. Giang Trừng trong vui mừng có tức giận, dồn sức ôm hắn một lát rồi lại đẩy mạnh ra nói: “Không phải đã nói rõ là gặp lại ở cái thôn giẻ rách dưới chân núi kia sao? Ta chờ năm sáu ngày không thấy bóng dáng ngươi đâu! Ba tháng này ta vừa bận chuyện trong nhà vừa tìm ngươi bặt vô âm tí, phình cả đầu!”

Ngụy Vô Tiện phất vạt áo một cái, lại ngồi xuống cạnh bàn phẩy tay nói: “Nói hết thì một lời khó nói hết à. Một đám ôn cẩu chộp được ta ở chỗ đó, đẩy đi lăn lộn ở cái chỗ quỷ quái.”

Giang Trừng ngạc nhiên nói: “… Chỗ quỷ quái nào cơ? Ta đã hỏi qua, người trấn trên đều nói chưa từng gặp qua người như ngươi?!”

Ngụy Vô Tiện nói: “Ngươi hỏi người trấn trên hả? Đều là thôn phu hương dã, chưa nhìn quen mặt ta sợ sinh sự nhiều nên ai dám nói thật với ngươi chứ, dĩ nhiên đều nói chưa thấy qua ta.”

Giang Trừng mắng một tiếng: “Một đám thường dân cổ lỗ sĩ!”

Hắn lại hỏi tới: “Chỗ quỷ quái nào cơ? Kỳ sơn à? Bất dạ thiên thành à? Vậy ngươi làm sao ra ngoài? Còn thành ra thế này hai thứ vừa nãy là cái gì? Thế mà lại chịu nghe lời ngươi! Trước ta và Lam nhị công tử nhận nhiệm vụ đánh lén ban đêm vây giết Ôn Triều, Ôn Trục Lưu rốt cuộc bị người giành trước, không nghĩ ra lại là ngươi! Phù triện kia cũng là ngươi sửa?”

Ngụy Vô Tiện liếc mắt một cái, nhìn Lam Vong Cơ đang quan sát bọn họ mỉm cười nói: “Không khác lắm đâu. Ta nói phát hiện một huyệt động thần bí ở nơi quỷ quái, bên trong có bí tịch cao nhân lưu lại sau đó liền trở thành thế này, đi ra đại sát bốn phương ngươi có tin không?”

Giang Trừng mắng: “Ngươi đọc nhiều tiểu thuyết hư cấu quá rồi. Trên đời nào có nhiều cao nhân như vậy, khắp nơi đều có bí động bí tịch!”

Ngụy Vô Tiện khoanh tay nói: “Ngươi xem nói ngươi lại không tin. Sau có cơ hội sẽ chậm rãi kể cho ngươi đi.”

Giang Trừng thoáng liếc Lam Vong Cơ, ngầm hiểu chắc là không tiện nói trước mặt đệ tử ngoại tộc, thu lại vẻ mặt hớn hở nói: “Cũng được. Sau hẵng nói. Trở về là tốt rồi.”

Ngụy Vô Tiện nói: “Ừ. Trở về là tốt rồi.”

Giang Trừng thì thào lập lại mấy lần “Trở về là tốt rồi” lại vỗ mạnh hắn một chưởng: “Ngươi thật là… Bị Ôn cẩu bắt cũng không chết nổi!”

Ngụy Vô Tiện đắc ý nói: “Thế cơ mà. Ta là ai chứ.”

Giang Trừng nói: “Không chết cũng không về sớm một chút!”

Ngụy Vô Tiện nói: “Không phải ta đây vừa mới ra tới sao? Nghe thấy ngươi và sư tỷ đều khỏe, ngươi lại đang bắt tay vào trùng kiến Vân Mộng Giang thị, liên minh tổ đội tham chiến ba tháng nay vất vả cho ngươi rồi. Ta bèn trước tiên đi giết mấy con Ôn cẩu giảm bớt chút gánh nặng cho ngươi, cống hiến chút đỉnh cho các đại thế gia.”

Giang Trừng nói: “Cất cái que kiếm cùn của ngươi đi này! Ta cầm về cho ngươi xong, đeo ba tháng vẫn chờ ngươi mau về lấy, không muốn hàng ngày đeo hai kiếm bị người ta hỏi lung tung nữa đâu!”

Lam Vong Cơ lẳng lặng đứng ở một bên bỗng nhiên lên tiếng nói: “Dọc đường có phải là ngươi giết môn sinh Ôn Thị không.”

Ngụy Vô Tiện nghiêng nghiêng đầu nói: “Ta sao?”

Xác thực Lam Vong Cơ đang hỏi hắn hắn nói: “Đương nhiên là ta.”

Giang Trừng nói: “Sao mỗi lần chỉ giết có một mất công quá vậy.”

Ngụy Vô Tiện thờ ơ sửa sang tay áo nói: “Thú vị mà chơi chết chúng nó. Từng bước từng bước mà giết cho bọn chúng, xem từng đao từng đao một chậm rãi chém. Trực tiếp diệt hết thì lợi cho bọn chúng quá. Ôn Triều miễn bàn, ta còn chưa hành hạ hắn đủ đâu. Còn như Triệu Trục Lưu kia hắn chịu ơn Ôn Nhược Hàn dẫn dắt, đổi họ gia nhập Ôn gia, tuân mệnh bảo hộ con trai bảo bối của Ôn Nhược Hàn.” Hắn cười lạnh nói: “Hắn muốn bảo vệ, ta càng muốn để cho hắn nhìn Ôn Triều trong tay từng chút từng chút trở nên hoàn toàn thay đổi. Từng phần từng phần trở nên người không ra người, quỷ không ra quỷ.”

Nụ cười này ba phần âm lãnh, ba phần tàn nhẫn, ba phần vui sướng, Lam Vong Cơ rành rọt thu hết ánh mắt hắn vào trong mắt, chậm rãi bước một bước về phía trước nói: “Ngươi dùng phương pháp gì điều khiển những vật âm sát kia?”

Ngụy Vô Tiện liếc xéo hắn, độ cong nơi khóe miệng vụt hạ xuống. Giang Trừng cũng nghe ra giọng điệu bất hòa nói: “Lam nhị công tử, ngươi hỏi câu này là có ý gì.”

Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện nói: “Ngụy Anh trả lời.”

Ngụy Vô Tiện nhíu mày nói: “Xin hỏi… Ta không trả lời?”

Đột nhiên hắn lách người né qua, tránh một cú chụp bất thình lình của Lam Vong Cơ, lùi lại ba bước nói: “Lam Trạm chúng ta vừa cửu biệt tương phùng* ngươi lại động thủ bắt người không tốt đâu nhé?”

(Để nguyên hán việt nhé tại có câu “cửu biệt thắng tân hôn” Tiện nó nói câu này như kiểu chông vợ hài vừa gặp lại đã choảng nhau ahihi)

Lam Vong Cơ chẳng nói chẳng rằng, ra tay càng mau lẹ mất trật tự. Ngụy Vô Tiện đẩy tay hắn ra nói: “Ta còn tưởng chúng ta hẳn cũng coi như nửa bạn bè? Ít nhất cũng tính là người quen. Ngươi như vậy có phải có phần tuyệt tình hay không?”

Lam Vong Cơ nghiêm nghị nói: “Trả lời!”

Giang Trừng ngăn giữa hai người bọn họ nói: “Lam nhị công tử!”

Ngụy Vô Tiện nói: “Được. Ta trả lời – ta thuần dưỡng chúng.”

Lam Vong Cơ nói: “Thuần dưỡng như thế nào?”

Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt nói: “Thuần dưỡng như thế nào? Việc này trong chốc lát khó mà giải thích rõ ràng được. Nói vậy ngươi suy nghĩ chút đi thú dữ thuần dưỡng như thế nào? Không khác lắm so với đó. Trước tiên dùng nguyên thần áp chế chúng nó, muốn cái gì thì lại cho cái đó.”

Lam Vong Cơ gắt gao tra hỏi: “Dùng người khác hay dùng chính ngươi?”

Ngụy Vô Tiện nói: “Cả hai.”

Lam Vong Cơ vượt qua Giang Trừng hướng hắn đánh thẳng tới. Ngụy Vô Tiện cầm sáo đỡ ngang phía trước, bày ra tư thế nghênh kích nói: “Quá đáng không cơ chứ? Lam Trạm, ta đều hỏi gì đáp nấy mà vẫn miễn bàn tình cảm thể diện như thế này? Cuối cùng là ngươi muốn làm cái gì?”

Lam Vong Cơ gằn từng chữ: “Theo ta quay về Cô Tô.”

(Ối làng nước ơi nó tính cường thưởng dân nam ép gả ép cưới anh em ei) =))))))

Nghe vậy Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng đều ngẩn tò te.

Kinh ngạc trong chốc lát Ngụy Vô Tiện cười nói: “Quay về Cô Tô với ngươi? Đến đó làm gì?”

Chợt hắn bỗng nhiên hiểu ra nói: “À. Ta quên mất Lam Khải Nhân ghét nhất là loại tà ma ngoại đạo này. Ngươi là môn sinh tâm đắc của hắn dĩ nhiên cũng thế ha ha ha. Ta từ chối.”

Giang Trừng cảnh giác nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ nói: “Lam nhị công tử, Lam thị gia phong bọn ta đều hiểu. Nhưng trước kia trong trận tàn sát đáy động Huyền Vũ núi Mộ Khê, Ngụy Vô Tiện từng có ơn cứu mạng với ngươi còn có tình nghĩa cùng chung hoạn nạn, hôm nay ngươi không chút nể tình nể mặt, đến nỗi muốn bắt hắn hỏi tội có phần không hợp tình hợp lý.”

Ngụy Vô Tiện nhìn nhìn hắn nói: “Ghê gớm chưa? Màn xã giao này lời lẽ không tồi, có phong phạm gia chủ đó.”

Lấy một chọi hai Lam Vong Cơ nói: “Không phải là ta muốn bắt hắn hỏi tội.”

Giang Trừng nói: “Vậy ngươi bắt hắn về Cô Tô với ngươi làm gì? Lam nhị công tử, giờ phút này chính là thời điểm cần gấp sức chiến đấu Cô Tô Lam thị, các ngươi không đồng tâm hiệp lực giết Ôn cẩu, lại đòi quan ngại một bộ giáo điều cũ kỹ chỉ trừng phạt người phe mình sao?”

Lam Vong Cơ nói: “Tu tập tà đạo không phải kế dài lâu. Nếu ngăn chặn muộn trong tương lai hậu quả khó lường!”

Ngụy Vô Tiện nói: “Nói năng chính nghĩa lắm! Sao biết khó lường? Xin cứ yên tâm ta có ra sao đi nữa cũng chắc chắn sẽ không khó lường như Ôn cẩu vậy đâu.”

Lam Vong Cơ dằn dỗi nói: “Đạo này hại thân thể càng hại tâm tính!”

Ngụy Vô Tiện nói: “Hại hay không hại bao nhiêu ta rõ ràng nhất. Còn tâm tính?”

Hắn vặn ngược lại: “Tâm tính ta tột cùng như thế nào ngươi có hiểu tí gì đâu?”

Lam Vong Cơ giật mình, thoắt cái cả giận nói: “… Ngụy Vô Tiện!”

Ngụy Vô Tiện cũng bực mình nói: “Lam Vong Cơ! Ngươi nhất định phải làm khó ta tại bước ngoặt của xạ nhật chi chinh sao? Muốn ta chịu để Cô Tô Lam thị các ngươi giam giữ? Ngươi nghĩ ta thật sự sẽ không phản kháng?!”

Lệ khí bỗng trong lúc đó dâng tràn trên mặt hắn, khớp tay Lam Vong Cơ đặt trên chuôi kiếm Tị Trần trắng bệch, Giang Trừng lạnh lùng nói: “Lam nhị công tử, đừng trách ta lại ăn nói không khách khí. Cho dù muốn truy cứu, Ngụy Vô Tiện cũng không phải người nhà các ngươi. Giờ Ôn loạn còn chưa trừ ai nấy ốc còn không mang nổi mình ốc, tay Cô Tô Lam thị cũng đừng có vươn quá dài.”

Ngụy Vô Tiện thả lỏng nét mặt nói: “Không sai. Miễn giết đúng Ôn cẩu là được, sao phải quản ta giết thế nào chứ? Lam Trạm ta biết ngươi nhìn ta luôn không vừa mắt nhưng lúc này ngươi cũng đừng xoắn xuýt ta tà hay không, bận tâm ta chính trực hay bất chính nữa.”

Lam Vong Cơ nói: “Ta cũng không…”

Lời còn chưa dứt Ôn Triều trong góc phòng giật giật.

Ngụy Vô Tiện với Giang Trừng liếc nhau không hẹn mà cùng vòng qua Lam Vong Cơ, vòng qua xác Ôn Trục Lưu bị tử điện treo lơ lửng, dừng lại trước cái đầu trọc lốc đầm đìa máu của Ôn Triều.

Ôn Triều chậm rãi mở mắt ngắc ngoải, vừa mở mắt liền thấy hai khuôn mặt đang từ trên nhìn xuống hắn.

Hai khuôn mặt này trẻ tuổi như nhau quen mắt như nhau đều đã từng bày ra vẻ mặt hoặc tuyệt vọng hoặc thống khổ hoặc oán hận khắc cốt ghi tâm trước mặt gã. Mà giây phút này mặt bọn họ trên cao nhìn xuống cũng như nhau lạnh lùng cười khẩy giống nhau mắt lóe hàn quang.

Gã gào cũng không gào, trốn cũng không trốn, ngây ngây dại dại mà giơ hai bàn tay không đủ mười ngón của mình lên bắt đầu chảy dãi.

Ngụy Vô Tiện xách áo choàng gã lên đá gã thành tư thế quỳ xuống hướng về phía Vân Mộng. Xxx* xương thịt cọ xát vào nhau khiến Ôn Triều phát ra tiếng kêu đau a a thảm thiết trong trạm dịch trống rỗng đặc biệt chói tai.

(*chỗ này cũng bị kiểm duyệt thành hai cái ô vuông)

Giang Trừng nói: “Giọng hắn sao lại the thé vậy?”

Ngụy Vô Tiện nói: “Mất cái gì đấy nên the thé như vậy.”

Giang Trừng nói: “Ngươi cắt à?”

Ngụy Vô Tiện nói: “Nghĩ vậy mà thấy có chút buồn nôn, dĩ nhiên không phải ta cắt là ả đàn bà hắn nuôi kia phát rồ cắn.”

Lam Vong Cơ vẫn đứng sau lưng bọn họ đang chăm chú nhìn bên này. Ngụy Vô Tiện bỗng nhớ ra sự tồn tại của hắn quay lại mỉm cười nói: “Lam nhị công tử màn kế tiếp có lẽ không quá thích hợp cho ngươi quan sát. Mời lánh đi một lát nhé.”

Giang Trừng cũng khách khí mà xa cách nói: “Không sai. Lam nhị công tử một nhánh Ôn Triều Ôn Trục Lưu đã diệt toàn bộ nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành cũng nên mỗi người một ngả. Đây là gia thù tư oán. Mời tránh đi nhé.”

Khoảnh khắc Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện chạm mắt nhau, Ngụy Vô Tiện điềm nhiên như không thu mắt trước quay người lại đưa lưng về phía hắn.

Lam Vong Cơ xoay người xuống lầu.

Hắn ra khỏi trạm dịch đứng canh ở cửa một lúc lâu nhưng trước sau vẫn không rời đi.

Màn đêm tĩnh lặng bị tiếng gào thét của Ôn Triều đâm thủng. Lam Vong Cơ ngẩng đầu, bạch y cùng băng trán phần phật mà bay trong gió lạnh.

Đêm tối đã qua mặt trời trên cao cũng sắp mọc lên.

Mà mặt trời trên đất sẽ rơi xuống.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.