Nơi biên cảnh.
Gió muộn thổi vội, rít gào lùa qua trấn nhỏ phòng ốc lưa thưa.
Nguyên cả con phố, vậy mà chỉ có một quán trà nhỏ lộ ra chút ánh nến vàng ấm, lúc này mới có chút khí người.
Cái gọi là chốn biên cảnh vốn không phải là nơi giao giới giữa nước với nước hay thành với thành, mà là chỗ giao giới giữa ma giới và nhân giới.
Hai tộc phân thành dị giới, nguyên bản trung gian còn cách một không gian nứt ra là vực thẳm Vô Gian, nhưng luôn có những nơi thế này, kết giới cách ly dị giới suy yếu, thời không thác loạn, thường xuyên có thể nhìn thấy cư dân hai giới nhập loạn vào nhau, sự kiện nhập cư trái phép ác ý cũng có khi xảy ra.
Không có người bình thường nào nguyện ý sinh hoạt ở nơi Ma tộc xuất quỷ nhập thần, hôm nay trộm đạo ngày mai giết người phóng hỏa, vì thế, người ở nơi biên cảnh sẽ càng ngày càng thưa thớt. Mặc dù từng là chốn phồn hoa, một khi không gian dị giới mờ nhạt không phân rõ, cuối cùng hơn phân nửa sẽ tiến hành đại di cư, chỉ còn lại các đệ tử tu chân giới phái tới gia thủ biên cảnh.
Lô Lục châm một chén rượu nóng cho người mới tới, vây quanh bếp lò hàn huyên cùng mấy người: “Huynh đệ tới từ chỗ nào?”
“Phía nam tới đây.”
“Bên đó à?” Mấy người quay ra nhìn nhau, làm thần sắc đã hiểu: “Hiện tại sống không ổn đi.”
Người mới tới cầm bát rượu, cau mày nói: “Ai nói không phải đâu? Hai ba ngày lại đánh một hồi, ai cũng không chịu nổi sức ép như vậy.”
Trong góc phòng có người chen miệng nói: “Thương Khung Sơn và Huyễn Hoa Cung đều là một trong tứ đại phái, sao mấy năm nay náo lợi hại như vậy? Đệ tử hai bên không có chuyện gặp mặt mà không ra tay, chưởng môn hai bên, chẳng lẽ không quản?”
Lô Lục nói: “Ngươi ở tại nơi khỉ ho cò gáy này bao nhiêu năm, không hóng chuyện cũng quá lâu rồi. Chính là chưởng môn hai phái hai phái ngầm đồng ý, các đệ tử mới đấu càng ác liệt!”
“Đây là vì sao? Lục ca ngươi nói thử đi ha.”
Lô Lục hắng hắng cổ họng, nói: “Cái này nói đến thì phức tạp lắm, các người có biết hiện tại thủ lĩnh của Huyễn Hoa Cung là ai?”
“Nghe nói là một mao đầu tiểu tử.”
Lô Lục cười lạnh nói: “Lạc Băng Hà có thể bị gọi là mao đầu tiểu tử, ta và ngươi đều sống uổng phí. Nhắc tới Lạc Băng Hà, quả không đơn giản, y xuất thân Thương Khung Sơn phái, chính là đồ đệ hàng đầu dưới tọa Thanh Tĩnh Phong Thẩm Thanh Thu. Năm xưa Tiên Minh Đại Hội kỳ ấy, chiếm cứ đầu bảng, hào quang cỡ nào.”
Người bên cạnh nghi hoặc nói: “Thương Khung Sơn xuất thân, vậy sao y có thể lên làm thủ lĩnh của Huyễn Hoa Cung?”
“Sau Tiên Minh Đại Hội, Lạc Băng Hà mất tích ba năm, trong vòng ba năm ai cũng không biết y đã đi đâu, trải qua cái gì, Thẩm Thanh Thu lúc ấy nói y đã thân vẫn, vì thế, tất cả mọi người tin là y đã chết. Ai ngờ, ba năm sau, y ngóc đầu trở lại, còn trở thành nhân vật hết sức quan trọng của Huyễn Hoa Cung, ở Kim Lan Thành làm cho Thẩm Thanh Thu Thu đương trường tự bạo.”
Người mới tới nói: “Chuyện này ta vẫn không hiểu. Thẩm Thanh Thu này, rốt cuộc là oan uổng, hay là đáng chết thế?”
Lô Lục nói: “Đến bây giờ cũng nói không rõ. Thương Khung Sơn phái nhất định là nhất trí đối ngoại, ai nói thì đánh kẻ đó. Nhà bọn họ luôn là thái độ này, ngay cả chuyện An Định Phong Thượng Thanh Hoa trốn đi gia nhập ma giới ván đã đóng thuyền, họ cũng không cho người ngoài lắm miệng. Sau việc ở Kim Lan Thành, Huyễn Hoa Cung không bao lâu liền đổi chủ, lão cung chủ thoái ẩn, ngay cả cái bóng cũng không thấy, đổi thành Lạc Băng Hà nắm giữ đại quyền, ai nói thì giết kẻ đó.”
Có người lẩm bẩm nói: “Chỉ vì một người chết a.”
Lô Lục nói: “Người chết này gây ra phong ba không nhỏ đâu. Thẩm Thanh Thu là người của Thương Khung Sơn phái, còn là một trong mười hai phong chủ, thi thể của hắn, khẳng định phải đưa về Thanh Tĩnh Phong chôn cùng một chỗ với lịch đại phong chủ — nhưng vấn đề là, Lạc Băng Hà không chịu trả lại thi thể a.”
Tất cả mọi người nghĩ tới quất thây phơi thây các thứ, lộ vẻ sợ hãi: “Không chịu trả, chẳng lẽ Thương Khung Sơn phái không cứng rắn giành? Bách Chiến Phong phong chủ còn đó mà.”
Lô Lục khua tay: “Đánh không lại.”
“Gì?!” Mọi người tam quan hủy diệt. Địa vị của Bách Chiến Phong ở trong lòng họ, đó chính là chiến thần bất bại, thật sự không thể chấp nhận.
Lô Lục nói: “Các người cũng không biết? Bách Chiến Phong Liễu Thanh Ca từ sau vụ Kim Lan Thành, cùng Lạc Băng Hà giao thủ vô số lần, không có một lần nào thắng! Thế vẫn chưa hết. Lạc Băng Hà mang thi thể Thẩm Thanh Thu về Huyễn Hoa Cung, chưa được mấy ngày, lại đích thân chặn bắt Mộc Thanh Phương của Thiên Thảo Phong.”
Có người nói: “Thiên Thảo Phong từ trước đến nay không hỏi thế sự, cứu người trị thương, sao lại chọc đến hỗn thế ma vương này?”
Lô Lục nói: “Lạc Băng Hà áp giải người đến Huyễn Hoa Cung, kêu hắn cứu sống Thẩm Thanh Thu.” Gã thổn thức nói: “Người cũng cứng rồi, còn cứu cái gì?”
Người mới tới nói: “Ta thấy khi hai bên đánh nhau, Thương Khung Sơn phái luôn thích gọi Huyễn Hoa Cung là chó săn Ma tộc, đây là điển cố gì?”
Lô Lục nói: “Cái này là vì toàn bộ Thương Khung Sơn phái trên dưới không biết ra sao, một mực chắc chắn Lạc Băng Hà là huyết thống là ma tộc. Có điều, mấy vị phương trượng Chiêu Hoa Tự đích thân giám nghiệm, linh khí trong cơ thể Lạc Băng Hà vận chuyển bình thường. Thương Khung Sơn phái vẫn kiên trì gọi như vậy… Màn ngươi tới ta đi oan oan tương báo, hai phái kết oán càng lúc càng lớn. Ta thấy, một ngày nào đó thuyền lớn nhất tề lật hết, ai cũng không cần sống nữa, cho nên a,” gã nói xong lời cuối cùng, không quên tự mình an ủi một chút: “Giống như chúng ta bị phái đến thủ giới, tự tại thanh nhàn, cũng coi như là một việc tốt.”
Trong góc phòng người đó hồ đồ nói: “Ta thật không rõ, đôi thầy trò và hai phái này rốt cuộc là chuyện gì.”
“Thù sâu như biển là một loại giải thích, có điều còn có một loại giải thích khác…” Lô Lục đang hưng trí bừng bừng muốn tiếp tục tán dóc, bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến một tiếng động cốc cốc.
Mọi người trong phòng lập tức nhất tề cảnh giác, vẻ bại hoại kiệt quệ vừa nãy nháy mắt không còn, đều tự chuẩn bị tốt binh khí pháp khí.
Nơi biên cảnh ít người lai vãng, hoang vắng dị thường, người thủ giới thường trú toàn bộ trấn chỉ có một đội của họ, ra ngoài tuần tra sẽ không trở về nhanh như vậy, mà các cư dân ít ỏi còn lại càng không thể hơn nửa đêm tìm đường chết ra ngoài đi dạo.
Trong phòng không tiếng đáp, một lúc sau, cửa gỗ lại bị gõ “cốc, cốc” hai cái.
Lô Lục lạnh lùng nói: “Là ai!”
Bỗng nhiên, một trận gió lạnh thổi qua, phụt tắt ngọn đèn trên bàn và cả ánh nến, căn phòng thoáng chốc tối đen một mảnh, chỉ còn ánh sáng đỏ sậm của lò than u u thiêu đốt.
Giấy cửa sổ chiếu ra một cái bóng nam nhân đeo kiếm, người đó cất giọng nói: “Lục ca, là ta a. Hôm nay trời lạnh quá, ta liền về trước, mở cửa nhanh để ta vào uống chén rượu ấm người.”
Người còn lại nhẹ nhàng thở ra, mắng: “Muốn chết à lão Tần ngươi, chỉ gõ cửa không nói lời nào, không biết còn tưởng rằng ngươi bị quỷ ăn rồi!”
Người ngoài cửa cười hắc hắc. Lô Lục trong lòng cảm thấy không thích hợp, nhưng không nắm bắt được trọng điểm, miệng nói: “Vào đi!” rồi mở cửa.
Ngoài cửa một trận gió lạnh đập vào mặt, trống trải không ai.
Lô Lục cạch một cái đóng cửa lại, trầm giọng nói: “Đốt đèn.”
Người mới đến tay hơi hơi phát run, xoay người điểm hỏa quyết, ánh lửa chập chờn chiếu ra mấy cái bóng người, hắn còn chưa có đốt ngọn nến lên, đã xoay người về, ấp a ấp úng nói: “Lục ca, ta… Ta muốn hỏi ngươi một chút.”
Lô Lục không kiên nhẫn nói: “Lề mề cái gì?”
Người mới đến nói: “Trong phòng này của chúng ta, ban đầu chỉ có sáu người đúng không?”
“Nhưng sao ta hiện tại nhìn thấy… giống như có bảy?”
Lặng im như chết.
Đột nhiên, một tiếng hét to, không biết là ai động tay trước, tiếng kêu thảm thiết và tiếng binh khí chạm nhau cao thấp không đồng nhất. Lô Lục hô to “Đốt đèn! Đốt đèn!” Mọi người đều vội vàng làm hỏa quyết, nhưng động tác rất loạn, ánh lửa hoảng loạn, bóng người lay động điên cuồng, lay đến khiến người ta hoa cả mắt, thành ra càng không thấy rõ ai là ai, mọi người sợ thương tổn người phe mình, cũng không dám ra tay mạnh, kêu chớ để đồ vật tiến vào kia vật đục nước béo cò, nơi này một trảo nơi kia một đao. Lô Lục đang cáu giận, bỗng nhiên bị bóp chặt cổ.
Gã ngạt trắng cả mắt, hai chân dần dần cách mặt đất, không thấy rõ bóp mình là cái gì. Đang lúc tưởng rằng sắp phải bỏ mạng nơi này, đại môn bỗng dưng văng ra hai bên, cuồng phong cuốn vào.
Một thân ảnh hùng hổ xâm nhập.
Cũng không thấy hắn quyền đấm cước đá gì cả, Lô Lục bên tai nghe được một tiếng kêu kỳ quái, dường như là thứ bóp cổ mình phát ra, tiếp đó yết hầu buông lỏng.
Sáu người trong phòng kinh hồn chưa định, có kẻ đã nằm sõng soài dưới đất. Người kia búng ngón tay, mấy ngọn đèn dầu trong phòng nhất tề sáng lên.
Hắn cúi đầu coi một lát, đứng dậy nói: “Không sao cả. Ngất đi thôi.”
Người này toàn thân bùn đen, rất giống mới bò từ trong mộ phần ra, hơn nữa cả mặt đầy râu, chi chít che hết ngũ quan, rõ ràng thân hình mảnh khảnh, mặt lại làm giống như đại hán râu quai nón. Lô Lục theo dõi hắn từ trên xuống dưới đánh giá một lúc lâu sau, mới ôm quyền nói: “Đa tạ các hạ cứu giúp!”
Người đó một phen đặt tay lên trên bả vai hắn: “Tại hạ có một chuyện muốn hỏi.”
Lô Lục: “Xin cứ nói.”
Đối phương nói: “Bây giờ là năm nào?”
Khi Thẩm Thanh Thu cả người bùn đất bò từ trên núi xuống dưới, thật sự là muốn bạo Đâm Máy Bay Lên Giời một vạn lần. Bạo linh thể hay là bạo cúc hoa sao cũng được.
Lúc trước biện pháp báo danh hắn nghĩ ngợi nhiều nhất, kỳ thật là giả chết.
Thế nhưng giả chết thú vị gì nữa?
Bù nhìn giả chết kim thiền thoát xác, phim truyền hình đều chơi tới bến luôn.
Cho nên biện pháp hắn dùng là chết thật.
Ngày đó hắn là thành thành thực thực tự bạo, thuận tiện dẫn hết đại bộ phận ma khí bạo loạn trong thân thể Lạc Băng Hà qua, linh mạch nói là tan xương nát thịt cũng không ngoa.
Dồn đến chỗ chết, lại được hồi sinh.
Nhật Nguyệt Lộ Hoa Chi được gọi tắt là “thịt chi”, hoàn toàn là ý mặt chữ. Tuy rằng chi này đối với tu luyện không có gì trọng dụng, nhưng tốt xấu là trưởng thành nhờ tụ tập linh khí thiên địa tinh hoa nhật nguyệt, nếu nuôi cây non của nó ở một chỗ linh khí dư thừa, thêm dẫn dắt bồi dưỡng, tỉ mỉ tạo hình, hun đúc huyết khí, khi chín, là có thể trồng ra vật thể sống. Thân thể có thể trưởng thành, nhưng hồn phách lại không thể dùng biện pháp như thế tạo ra, nói cách khác, trồng ra là một cái xác rỗng không có hồn phách, dùng làm vật chứa không thể thích hợp hơn.
“Mùa xuân trồng một tiểu tiểu Thẩm, mùa thu có thể thu hoạch một đại Thẩm” không còn là mộng tưởng!
Lộ hoa chi không phải rau cải trắng, tưới chút nước phân cũng có thể nuôi sống, Thẩm Thanh Thu trồng hỏng vài gốc cây non thịt chi, mới trồng ra một gốc không mọc lệch.
Thượng Thanh Hoa cùng hắn sớm tính tọa độ các nơi, tiến hành thao tác lâu dài. Lấy kiến trúc cao nhất Hoa Nguyệt Thành làm căn cứ, lập ra trận pháp tiễn chuyển, lúc ánh nắng chói nhất, Thượng Thanh Hoa ở trên Thương Khung Sơn dẫn thêm một trận pháp, một khi hồn phách Thẩm Thanh Thu rời cơ thể, sẽ được tiễn chuyển đến bên trong lộ chi đã chín sớm chôn ở thâm sơn biên cảnh.
Ba địa điểm, ba pháp trận, nối liền một đường là một vòng tam giác tuần hoàn ổn định nhất, tuyệt đối ổn định, tuyệt đối đáng tin cậy.
Tỳ vết duy nhất ở chỗ kẻ nào đó.
Đại thần Đâm Máy Bay Lên Giời thật sự là đáng tin cậy quá đi.
Tuy rằng không xuất hiện sai sót Thẩm Thanh Thu trước đó lo lắng như “cánh tay bắp đùi không mọc đủ” hoặc là “bộ phận quan trọng bị đứt một mẩu”, thế nhưng dùng phân hoá học thúc Nhật Nguyệt Lộ Hoa Chi, quả nhiên có tác dụng phụ.
Vừa mới tỉnh lại, Thẩm Thanh Thu lẳng lặng đợi trong chốc lát, không có nghe thấy âm thanh Google Translate đáng hận.
Trong lòng hắn mừng như điên: hệ thống không đi ra, ha ha ha hệ thống không đi ra! Ông đây đổi phần cứng không có chứa file nhiễm virus nhà mày ha ha ha! Tuy rằng chỉ là tạm thời yên tâm, nhưng cũng không nhịn được khoa chân múa tay vui sướng… Khoa chân múa tay vui sướng cái rắm.
Toàn bộ thân thể hắn còn chôn ở trong đất không thể động đậy a!
Chôn cả một ngày, từ khi động đậy các ngón tay, thẳng cho tới khi có thể khống chế tứ chi, Thẩm Thanh Thu mới run rẩy bò ra.
Khoảnh khắc chui từ dưới đất lên, hắn còn chưa kịp say mê không khí tươi mát tự do, liền một đầu ngã quỵ. A, thân thể lại không nghe sai khiến, một đầu ngã quỵ.
Suốt một ngày, vừa đi vừa tập thể dục theo đài thẳng đến tối, tư thế hành động của Thẩm Thanh Thu mới giống người bình thường, tốt xấu không có vung cùng tay cùng chân nữa.
Khuôn mẫu hình người, dùng là dung mạo Thẩm Viên kiếp trước của hắn. Không tiên phong đạo cốt bằng Thẩm Thanh Thu, nhưng cũng coi là một túi da không tệ, chỉ là có chút cảm giác sa sút của công tử bột nằm ăn chờ chết. Nhưng bởi vì khi dưỡng lộ chi, dùng một phần xương máu của hắn, bất luận như thế nào cũng sẽ có ảnh hưởng. Thẩm Thanh Thu lăn đến bên suối nước dùng một viên đá sắc cắt râu nhìn một cái, khuôn mặt này vẫn cùng Thẩm Thanh Thu mười phần thì có tám phần tương tự. Hắn lại yên lặng không nói gì mà nhặt râu lên dán lại trên mặt.
Thật vất vả lăn xuống núi xong, chộp được người qua đường này để hỏi — đậu má cư nhiên đã qua năm năm!
Hắn có thể lý giải khi vừa mới tỉnh lại thân thể không phối hợp hoặc là thỉnh thoảng không thể động là bởi vì cần một thời gian thích ứng bài trí, thế nhưng chôn năm năm mới tỉnh là chuyện gì?!
Được rồi, ném đá mặc ném đá, Thẩm Thanh Thu đối với tình hình hiện tại vẫn tương đối vừa lòng. Khối thân thể này… quả thực linh lực tràn trề!
Thân thể ban đầu của Thẩm Thanh Thu, nếu không có Không Thể Giải thỉnh thoảng quấy rối, cũng coi như linh lực dư thừa, chỉ là so với cảm giác hiện tại, tựa như một cái có điện (đủ dùng) với một cái đầy điện (vừa sạc điện rút đầu cắm ra xong). Hoặc là nói thẳng bản thân hắn là một cái máy phát điện cũng được! Quả thực so với thoát thai hoán cốt, dịch cân tẩy tủy còn nhanh nhẹn dũng mãnh hơn.
Phải chăng đây là tiết tấu muốn hắn trâu?!
Thẩm Thanh Thu cảm thấy hắn giống như nhặt lên một chút tôn nghiêm của kẻ trùng sinh!
Lô Lục nói: “Người thủ cảnh cư nhiên còn phải nhờ các hạ cứu giúp, thật sự là hổ thẹn. Vừa rồi vật kia…”
Thẩm Thanh Thu nghe gã nói xong việc vừa rồi, nói: “Thứ này, đại khái không phải ma giới tới. Có thể bắt chước thân hình cùng giọng nói của người quen, không được chủ nhà mời thì không thể vào cửa, dường như là ‘Khách không mời mà đến’ của quỷ giới. Hai giới này tương thông, từ chỗ hở biên cảnh ùa vào cũng không phải chuyện gì đáng kinh ngạc.”
Loại quỷ quái lạ lùng này mà cũng có thể hạ bút thành văn, mọi người thản nhiên khâm phục có thừa cũng hơi cảm thấy tò mò, người nọ làm sao đột nhiên xuất hiện ở nơi biên cảnh. Lô Lục nói: “Mấy năm gần đây Ma tộc xâm lấn càng ngày càng nghiêm trọng, ngay cả những thứ yêu tà khác cũng đi theo ùa vào nhân gian. Chỉ sợ một hồi đại chiến sắp tới… À, còn chưa thỉnh giáo tiên hạo của các hạ?”
Câu “Ha ha tại hạ bất tài Trung Nguyên Thương Khung Sơn phái Thanh Tĩnh Phong phong chủ Tu Nhã Kiếm Thẩm Thanh Thu” mà Thẩm Thanh Thu định nói chưa tới yết hầu đã đột nhiên quay vòng lại. Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, thiếu chút nữa liền báo danh hạo cũ rồi. Hắn nhất thời không thể nghĩ được danh hạo nào khác, trầm ngâm một lát, bình tĩnh phun ra bốn chữ: “Tuyệt thế dưa leo.”
Quyết định, chuyện cũ trước kia tựa mây khói, từ nay về sau, hành tẩu giang hồ, cứ dùng ID nhiều năm tung hoành khu bình luận sách đi.
Nói xong, Thẩm Thanh Thu phiêu nhiên rời đi. Chỉ còn lại có một phòng toàn người hóa đá trong gió.
Một lúc lâu sau, người mới đến lẩm bẩm nói: “Hắn vừa mới nói là… Tuyệt thế… cái gì ấy nhỉ?”
Lô Lục đoán nói: “Tuyệt thế… hoa cúc?”
“Chẳng lẽ không phải Tuyệt thế vương miện sao.”
“Không không không, dường như là Tuyệt thế cuồng hoa!”
Thẩm Thanh Thu đi ra hơn mấy trượng, lòng bàn chân trượt một cái.
Gì nhỉ, quay về vẫn là phải nghĩ nghĩ, đổi cái danh hiệu đi…