Đối tượng phỏng vấn câu hỏi: Lạc Băng Hà × Thẩm Thanh Thu
Người chủ trì câu hỏi: Đâm Máy Bay Lên Giời
Cung cấp câu hỏi: Hệ thống
Hệ thống của Đâm Máy Bay Lên Giời tuyên bố một nhiệm vụ.
Một quyển câu hỏi quỷ dị.
Cả quyển câu hỏi không biết rốt cuộc muốn điều tra cái gì, càng về sau, vấn đề càng khó nhìn thẳng.
Nhưng mà, có khó nhìn thế nào, hắn cũng phải kiếm chút điểm số đúng không?!
Vứt bỏ tôn nghiêm (vốn chẳng bao nhiêu phân lượng) cầu xin Thẩm đại thần xong, Thẩm Thanh Thu rốt cuộc đồng ý dẫn cái đứa mà hắn nuôi lớn, à không, là đồ đệ mà hắn nuôi lớn tới hoàn thành quyển câu hỏi này.
Vì thế, dưới đây là tình hình thực tế của Máy Bay.
Thượng Thanh Hoa: “Xin hỏi tên của ngươi là?”
Lạc Băng Hà vừa mới ngồi xuống liền nghe được vấn đề này, chân mày cau lại, không vừa lòng nói: “Ngay cả tên cũng không biết, còn hỏi cái gì?”
Thượng Thanh Hoa: “Tuổi của ngươi là?”
… Nói thật, Thẩm Thanh Thu còn không biết tuổi cụ thể của thân xác này. Hắn ngẩng đầu lên nói với Thượng Thanh Hoa: “Không phải ngươi rõ hơn sao?”
Thượng Thanh Hoa chuyển bút lông, thầm nghĩ, vấn đề này hắn cũng không nghĩ tới a, không bằng tùy ý, vì thế lung tung hai bút viết hai con số lên.
Thượng Thanh Hoa: “Giới tính của ngài là?”
Mở màn liên tiếp ba câu hỏi thiểu năng, Lạc Băng Hà đã chẳng màng đáp lại, Thẩm Thanh Thu cũng không thể nhịn: “Được phân ở kênh thuần ái ♂, ngươi nói coi?”
(Nếu ai hay lên trang chủ Tấn Giang thì chắc biết, phân loại có 4 kênh chính: Tiểu thuyết ngôn tình, Tiểu thuyết thuần ái/ vô CP, Tiểu thuyết diễn sinh, Tiểu thuyết nguyên sáng. Tiểu thuyết thuần ái chính là thứ mà chúng ta vẫn gọi là tiểu thuyết đam mỹ.)
Thượng Thanh Hoa yên lặng gạch đi hơn ba mươi câu hỏi vô nghĩa tương tự trên quyển, một lần nữa hỏi: “Xin hỏi tính cách của ngươi là thế nào?”
Thẩm Thanh Thu nghĩ nghĩ, nói: “Còn tốt. Thẩm mỗ coi như người dễ dàng ở chung.”
Lạc Băng Hà nói: “Không biết.”
Thượng Thanh Hoa: “Tính cách của đối phương thì sao?”
Thẩm Thanh Thu đếm ra từng cái: “Ma thích khóc, tim thiếu nữ, não luyến ái, bệnh trung nhị, dính như keo.”
Lạc Băng Hà trong mắt lóe ra thủy quang, giống như bị coi thương, có chút tổn thương, vẫn ngoan ngoãn trả lời câu hỏi: “Tính cách của sư tôn đương nhiên là tốt nhất. Vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, lại chu đáo.”
Thẩm Thanh Thu: “…”
Bỗng nhiên có chút ngượng ngùng a chuyện gì thế này!
Hắn ho khan hai tiếng, sửa lời nói: “Đứa nhỏ này tính cách kỳ thật cũng không tệ lắm. Có ưu điểm hơn nữa khó được. Nghe lời, thế là đủ rồi.”
Hai gò má Lạc Băng Hà choáng váng.
Thượng Thanh Hoa tẻ nhạt nói: “Hai người là khi nào thì gặp nhau? Ở nơi nào?”
Câu hỏi này hắn biết đáp án a!
Lạc Băng Hà nói: “Lần đầu tiên gặp sư tôn, là thời điểm vừa mới thông qua khảo hạch nhập môn của Thương Khung Sơn…”
Thẩm Thanh Thu không thoải mái lắm, khi đó Lạc Băng Hà gặp được không phải hắn, mà là hàng nguyên bản, hơn nữa, đó cũng không phải hồi ức tốt đẹp gì.
Hắn phe phẩy quạt nói: “Qua, qua!”
Thượng Thanh Hoa: “Ấn tượng đầu tiên với đối phương là? “
Lạc Băng Hà tiếp tục hồi ức, nhẹ phiêu phiêu nói: “Tiên nhân cao cao tại thượng, xa không thể với.”
Thẩm Thanh Thu ăn ngay nói thật: “Một cái bánh bao nhỏ.” Còn là một mầm non tiểu soái ca.
Thượng Thanh Hoa: “Thích đối phương điểm nào nhất?”
Thẩm Thanh Thu mặt mũi hiền lành nói: “Đủ nghe lời.”
Lạc Băng Hà mỉm cười: “Điểm nào của sư tôn ta cũng thích.”
Thượng Thanh Hoa: “Chán ghét đối phương điểm nào nhất?”
Lạc Băng Hà quyết đoán nói: “Không có.”
Thẩm Thanh Thu thấy y đáp cứng như thép, có điểm cảm động, có qua có lại, cũng nói: “Không có.”
Nếu thật sự nói chán ghét điểm nào nhất, để y khóc trước mặt người ngoài, thì cũng mất mặt lắm…
Thượng Thanh Hoa: “Ngài xưng hô đối phương thế nào?”
Lạc Băng Hà đần độn vô vị, quay đầu nói: “Sư tôn, mấy vấn đề này thật làm cho người ta thấy khó hiểu. Rốt cuộc là chúng ta tới làm gì?”
Thẩm Thanh Thu bình tĩnh nói: “Băng Hà ngoan. Đi ngang qua mà thôi. Coi như cứu Thượng sư thúc của ngươi một mạng đi.”
Thượng Thanh Hoa: “Hy vọng đối phương xưng hô ngươi thế nào?”
Lạc Băng Hà đỏ mặt.
Thẩm Thanh Thu thấy y thẹn thùng như vậy, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành, khoát tay nói: “Qua! Qua qua qua!”
Thượng Thanh Hoa tựa hồ muốn nổ, rống lên: “Qua cái gì! Câu nào cũng qua qua qua, còn có gì để mà hỏi. Băng ca… Sư điệt ngươi cứ nói thẳng!”
Lạc Băng Hà lo sợ liếc Thẩm Thanh Thu một cái, nhỏ giọng nói: “Tựa như vợ chồng bình thường xưng hô lẫn nhau vậy.”
Thượng Thanh Hoa lập tức nói: “Thẩm đại thần, ngươi nghe thấy không, Băng… Sư điệt muốn xưng hô vợ chồng với ngươi. Tướng công, phu quân, lão công, ngươi chọn một cái đi.”
Thẩm Thanh Thu nói: “Ngươi câm miệng.”
Thượng Thanh Hoa: “Nếu so sánh với động vật ngươi cảm thấy đối phương là? “
Lạc Băng Hà không cần nghĩ ngợi nói: “Bạch hạc.”
Thẩm Thanh Thu nói: “Động vật không nghĩ ra được. Thực vật thì có. Hắc liên hoa đi.”
Lạc Băng Hà khó hiểu nói: “Sư tôn, hoa sen cũng có màu đen sao?”
Thượng Thanh Hoa: “Nếu muốn tặng quà cho đối phương sẽ chọn? Bản thân muốn nhận quà gì?”
Lạc Băng Hà nói: “Chỉ cần sư tôn mở miệng, bất cứ vật gì ta cũng dâng.”
Thẩm Thanh Thu thành thật nói: “Hình như không có gì đặc biệt muốn có.”
Làm phong chủ một đỉnh, thật đúng là không có gì khó tới tay. Nghĩ như vậy, thực sự có một cảm giác lãng phí khi ngồi trên núi vàng.
Băng Hà nói: “Ta đây muốn sư tôn ai cũng không để ý, theo ta ba ngày.”
Thượng Thanh Hoa liếm liếm ngòi bút, lầu bầu nói: “Sao không dứt khoát theo ngươi cả đời luôn.”
Lạc Băng Hà lắc đầu nói: “Sư tôn sẽ không vui.”
Thấy y ảm đạm mất hồn, trông như oán phụ, Thượng Thanh Hoa nghẹn họng nhìn trân trối, Thẩm Thanh Thu lại thập phần bình tĩnh: “Ngươi đứa nhỏ này, lại nghĩ vớ vẫn, vi sư không vui chỗ nào.”
Thượng Thanh Hoa: “Quan hệ hai người tiến triển tới trình độ nào?”
Thẩm Thanh Thu nói: “Nên làm đã làm, không nên làm cũng đã làm.”
Lạc Băng Hà ủy khuất nói: “Tại sao lại có không nên làm? Chẳng lẽ sư tôn cảm thấy chúng ta… Là không nên làm sao?”
Thẩm Thanh Thu nói: “Không có. Nếu thật sự không nên làm, vi sư sẽ không để cho ngươi làm.”
Thượng Thanh Hoa: “Hai người lần đầu hẹn hò là ở nơi nào?”
Lạc Băng Hà nói: “Huyễn Hoa Cung thủy lao.”
Thượng Thanh Hoa: “…”
Thẩm Thanh Thu: “…”
Băng ca ngươi gọi đó là hẹn hò hả?!
Thượng Thanh Hoa: “Khi đó không khí của hai người thế nào?”
Lạc Băng Hà: “Không tốt lắm.”
Căn bản không phải dùng “Không tốt lắm” là có thể hình dung được không!
Thượng Thanh Hoa: “Địa điểm thường xuyên hẹn hò là? “
Thẩm Thanh Thu một tay chống cằm: “Vừa mở mắt, nhìn thấy chính là y. Nhắm mắt lại, trong mộng nhìn thấy vẫn là y. Cái này có tính là giờ phút nào cũng hẹn hò không?”
Lạc Băng Hà thật cẩn thận nói: “Sư tôn cảm thấy phiền sao?”
Thẩm Thanh Thu sờ sờ lưng của y, nói: “Không đâu. Ngươi chính là nghĩ nhiều.”
Thượng Thanh Hoa thầm nghĩ, yêu đương với Băng ca, không đúng, với Băng muội, thực mẹ nó mệt a!
Mấy câu hỏi vừa nãy, Thẩm đại thần nịnh y ba lượt! Tim thủy tinh vỡ vỡ dính dính, khi nào thì xong!
Phiền chết!
Thẩm Thanh Thu giống như giáo viên nhà trẻ trông em bé vậy!
Thượng Thanh Hoa: “Do bên nào tỏ tình trước?”
Lạc Băng Hà: “Ta.”
Thẩm Thanh Thu: “Đương nhiên là y.”
Thượng Thanh Hoa: “Đối phương làm gì sẽ khiến ngươi hết cách?”
Thẩm Thanh Thu buông tay bất đắc dĩ nói: “Hễ y khóc sướt mướt ta liền hết cách.”
Lạc Băng Hà nói: “Một khi sư tôn giận, ta sẽ hết cách.”
Thượng Thanh Hoa ư hử một tiếng, rung chân, vừa ghi chép vừa ném đá nội tâm: Quả nhiên y hệt em bé và cô giáo nhà trẻ!
Thượng Thanh Hoa: “Khi hai người ở bên nhau, chuyện khiến ngươi tim đập thình thịch là?”
Lạc Băng Hà nghiêm túc nói: “Thời điểm xoa đầu, dạy ta.”
Thẩm Thanh Thu nói: “À, thời điểm nước mắt lưng tròng cầu xin ta chuyện gì đó.”
Lạc Băng Hà nói tiếp: “Còn có thời điểm mắng ta, đánh ta…”
Y rất say mê, Thẩm Thanh Thu tập mãi thành quen.
Thượng Thanh Hoa yên lặng chú thích bên cạnh tên của Lạc Băng Hà: Bệnh M giai đoạn cuối.
Thượng Thanh Hoa: “Ngươi từng nói dối đối phương chưa? Ngươi giỏi nói dối không?”
Vừa mới hỏi xong vấn đề này, hắn tự tin mười phần viết thêm sau tên Lạc Băng Hà ba chữ to “Nói dối tinh”.
Lạc Băng Hà nói: “Có. Nhưng không bao giờ nữa!”
Thượng Thanh Hoa: “Từng cãi nhau chưa? Đều là cãi nhau kiểu gì?”
Thẩm Thanh Thu thở dài: “Cãi to lắm. Hiện tại ngẫm lại, cũng không biết vì cái gì, kỳ thật đều có thể tránh được.”
Lạc Băng Hà hờn giận nói: “Cứ hỏi mấy vấn đề này làm gì? Không đâu làm sư tôn không vui.”
Thượng Thanh Hoa duỗi tay: “Trách ta sao.”
Thượng Thanh Hoa: “Lúc sau hòa hảo như thế nào?”
Thẩm Thanh Thu phất tay nói: “Chịch chịch chịch giải cứu thế giới!”
Thượng Thanh Hoa: “Quan hệ của hai người là công khai hay bí mật?”
Thẩm Thanh Thu hỏi ngược lại: “Ngươi nghe qua Xuân Sơn Hận chưa?”
Vấn đề kế tiếp, một đường đi xuống không phanh.
Thượng Thanh Hoa hắng giọng một cái: “Xin hỏi ngươi là bên công hay bên thụ?”
Lạc Băng Hà khó hiểu: “Có ý gì?”
Y không hiểu thật, còn Thẩm Thanh Thu làm bộ không hiểu, phe phẩy quạt nói: “Ai biết có ý gì, qua qua qua.”
Thượng Thanh Hoa: “Tại sao quyết định như thế?”
Thẩm Thanh Thu nghĩ nghĩ: “Ta cũng không biết, chẳng biết tại sao cứ như vậy định rồi. Đại khái… Nhìn y đáng thương?”
Lạc Băng Hà nghi hoặc nói: “Ta còn không hiểu đang hỏi cái gì.”
Thẩm Thanh Thu vỗ vỗ đỉnh đầu y, nói thấm thía: “Không hiểu không sao. Dù sao ngươi cũng không thiệt.”
Thượng Thanh Hoa: “Địa điểm lần đầu quan hệ xác thịt là?”
Thẩm Thanh Thu đang muốn trả lời, Lạc Băng Hà giành nói: “Thanh Tĩnh Phong.”
Thẩm Thanh Thu: “Mai…”
Lạc Băng Hà lại giành nói: “Thanh Tĩnh Phong, trúc xá.”
Thẩm Thanh Thu nghĩ thầm, được rồi, Lạc Băng Hà là sẽ không thừa nhận lần đầu tiên thất bại vậy đâu. Thanh Tĩnh Phong thì Thanh Tĩnh Phong, không có gì mà phải tranh cãi, kệ y đáp, cũng không sửa đúng.
Thượng Thanh Hoa: “Cảm tưởng lúc đó là?”
Thẩm Thanh Thu không lên tiếng.
Nếu ăn ngay nói thật, vậy cũng chỉ có ba chữ: “Đau đau đau”, ở trước mặt người khác cũng quá mất thể diện của Lạc Băng Hà.
Lạc Băng Hà uể oải nói: “Sư tôn thật tốt. Nhưng mà ta thật vô dụng.”
Thượng Thanh Hoa: “Buổi sáng đêm đầu tiên, câu thứ nhất ngươi nói là?”
Lạc Băng Hà: “Sư tôn, bữa sáng làm xong rồi.”
Thẩm Thanh Thu: “Cái gì cũng đừng nói, mặc quần áo vào đã!”
Thượng Thanh Hoa: “Số lần chung phòng mỗi tháng?”
Thẩm Thanh Thu không thể tưởng tượng: “Ai rãnh rỗi tính mấy thứ này? Còn nữa, tại sao câu hỏi luôn phát triển theo hướng rất kỳ quái?”
Lạc Băng Hà nghiêm túc nói: “Đại khái tính ra, ba ngày một đêm. Nếu sư tôn vui mừng, thỉnh thoảng đồng ý hai ngày khiến cho ta đụng vào một lần.”
Thượng Thanh Hoa cắn cắn cán bút, vừa ghi chép soàn soạt vừa nói thầm: “Cái này không khoa học a… Theo thiết lập của ta, từ đầu tháng muốn làm đến cuối tháng không gián đoạn cũng không có vấn đề gì a?”
Thượng Thanh Hoa: “Tình huống bình thường, địa điểm quan hệ xác thịt là?”
Thẩm Thanh Thu nói: “Y có chấp niệm với trúc xá.”
Lạc Băng Hà cười tủm tỉm gật đầu: “Ừ.”
Thượng Thanh Hoa: “Nơi ngươi muốn nếm thử 【 bíp ——】là?”
Thẩm Thanh Thu nói: “Đến chỗ nào chả phải làm, đổi nơi làm gì.”
Lạc Băng Hà ung dung nói: “Bách Chiến Phong.”
Bốn phía một mảnh lặng im.
Lạc Băng Hà bình tĩnh nói: “Võ trường Bách Chiến Phong.”
Thẩm Thanh Thu = 口 =:… Dờ phức?!
Thượng Thanh Hoa = 口 =: Không muốn sống nữa hay là không biết xấu hổ!?
Thượng Thanh Hoa: “Khi hai người 【 bíp –】có ước định gì không?”
Lạc Băng Hà: “Đau nhất định phải nói cho ta biết. Nhất định a!”
Thẩm Thanh Thu: “Không được khóc!”
Thượng Thanh Hoa: “Ta nói, các ngươi có phải hiểu lầm hàm nghĩa của từ “ước định” này không?”
Thượng Thanh Hoa: “Đối với ý nghĩ nếu không chiếm được trái tim, ít nhất cũng phải chiếm được thể xác, ngươi đồng ý hay phản đối?”
Thẩm Thanh Thu không đồng ý nói: “Ý nghĩ của loser… của kẻ thất bại.”
Lạc Băng Hà nói: “Không có trái tim, cần thể xác có tác dụng gì.”
Thượng Thanh Hoa lòng chua xót không thôi: Lạc Băng Hà ở dưới ngòi bút hắn, rõ ràng chính là một con ngựa đực theo đuổi dục vọng【 bíp –】, em gái bị cưỡng【 bíp –】phải có ít nhất hai chữ số…
Hắn biết tại thế giới kỳ lạ này Lạc Băng Hà biến thành gei, nhưng mà rốt cuộc làm sao y từng bước từng bước, lưu lạc đến mức này!
Thượng Thanh Hoa: “Nếu đối phương bị côn đồ cưỡng, khụ, gian, ngươi sẽ làm như thế nào?”
Câu hỏi này quá chủ nghĩa hiện thực rồi.
Thẩm Thanh Thu không nói gì một lúc lâu, rồi nói: “Ai mà nghĩ không thông tới cưỡng【 gian y…”
Muốn chết cũng tìm cái chết tốt đẹp chút không được sao?
Lạc Băng Hà phất phất tay áo, chậm rãi nói: “Làm thành nhân côn, ném vào vực thẳm Vô Gian, còn phải nghĩ cách khác, chầm chậm bào chế, chơi mười năm mới giết.”
Thượng Thanh Hoa: “Nếu bạn tốt nói với ngươi ta rất tịch mịch, cho nên chỉ có hôm nay, mời… cùng quan hệ xác thịt, ngươi sẽ?”
Lạc Băng Hà hờ hững nói: “Ta không có cái loại bạn bè không biết liêm sỉ này. Ta không cần bạn bè.”
Thẩm Thanh Thu cúi đầu thổi thổi lá trà trong chén, uống một hơi, nói: “Ta cũng không có.”
Lạc Băng Hà hoài nghi nói: “Vậy sao? Liễu… sư thúc sẽ không làm việc như thế?”
Nước trà phun ra đầy đất.
Thượng Thanh Hoa bị trà văng lên nửa người đi đổi một bộ quần áo sạch sẽ trở về, tiếp tục vấn đề.
“Ngươi cảm thấy mình am hiểu chuyện phòng the không? Đối phương thì sao?”
Thẩm Thanh Thu ha ha cười gượng. Lạc Băng Hà chực khóc. Thẩm Thanh Thu thấy y mây đen đầy mặt, thái độ thống khổ khôn kể, trong lòng thương tiếc, chuyển hướng Thượng Thanh Hoa, cả giận nói: “Giữa người với người không nên nhắc chuyện riêng tư biết chưa? Qua!”
Thượng Thanh Hoa ngoáy ngoáy lỗ tai: “Kiểu gì cũng trách ta.”
Thượng Thanh Hoa: “Có hứng thú với S~M không?”
Lạc Băng Hà nói: “Đó là cái gì? Sư tôn, vì sao thứ ta nghe không hiểu càng ngày càng nhiều?”
Thẩm Thanh Thu nói: “Á. Chính là hỏi ngươi, có thích ta đánh ngươi không, có thích ta chửi ngươi không, hoặc là bị ta dùng kim đâm một nhát, dùng lửa đốt một phát, ngươi có cảm giác không.”
Lạc Băng Hà hơi hiện ngượng ngùng, ôn nhu nói: “Đã là sư tôn gây nên, đệ tử lại sao lại không thích.”
Thượng Thanh Hoa hiểu rõ, bút vung lên: “Lạc Băng Hà rất có hứng thú S~M!”
Thượng Thanh Hoa: “Chuyện phòng the khá đau khổ chính là?”
Lạc Băng Hà: “Quá nhỏ.”
Thẩm Thanh Thu: “Quá lớn.”
Thượng Thanh Hoa thầm mắng một câu thầy trò đều mặt dày, bút vung lên: “Tự hiểu!”
Thượng Thanh Hoa: “Từng có chuyện bên thụ chủ động dụ dỗ không?”
Thẩm Thanh Thu chỉ chỉ mình: “Ta? Ta nhìn giống loại người đó sao?”
Thượng Thanh Hoa lầu bầu nói: “Khó nói a. Kỳ thật ngươi xem ra cũng thẳng thắn…”
Thượng Thanh Hoa: “Thích được đối phương hôn chỗ nào?”
Lạc Băng Hà nói: “Trán, ngón tay, môi, toàn bộ mọi chỗ.”
Thẩm Thanh Thu bất đắc dĩ nói: “Kỳ thật… Đứa nhỏ này không biết hôn, chỉ biết cắn a.”
Thượng Thanh Hoa: “Trong khi【 bíp –】 phương pháp có thể lấy lòng đối phương là?”
Thẩm Thanh Thu nói: “Khen y có tiến bộ?”
Lạc Băng Hà nói: “Không khóc.”
Thượng Thanh Hoa bút đi như gió, không yên lòng thêm một câu: “Yêu cầu của Thẩm đại thần thật thấp.”
Thượng Thanh Hoa: “Khi đó ngươi sẽ nghĩ cái gì?”
Thẩm Thanh Thu nói: “Quyển câu hỏi này ai ra thế? Có kinh nghiệm không vậy? Thời điểm như thế trong đầu ngoại trừ trống rỗng còn có thể nghĩ cái gì.”
Thượng Thanh Hoa: “Quần áo là chính ngươi cởi hay là đối phương hỗ trợ cởi?”
Thẩm Thanh Thu nói: “Để y tới, ta sẽ chẳng còn mấy bộ có thể mặc.”
Lạc Băng Hà biện giải nói: “Sư tôn, thời điểm như thế, ta sao có thể khống chế lực đạo?”
Thượng Thanh Hoa: “Một buổi tối đại khái mấy lần?”
Thẩm Thanh Thu đau đầu nói: “Mấy lần? Chuyện này còn ai thật sự đếm hả?”
Thượng Thanh Hoa lật một trang, còn định hỏi tiếp, Lạc Băng Hà sớm mất đi tính nhẫn nại cười lạnh nói: “Thật muốn biết như vậy, hôm nay đếm xem sao, xong rồi quay lại nói cho Thượng… sư thúc, không được sao!”
Lạc Băng Hà quả nhiên là phái hành động, nói đếm liền đếm, Thượng Thanh Hoa còn chưa kịp phản ứng, y đã túm lấy Thẩm Thanh Thu, nói: “Thứ cho không phụng bồi!”
Đá cánh cửa ra, khí thế ngất trời, gió to ùa vào phòng, thổi xấp câu hỏi hắn mới viết xong bay đầy đất.
Thượng Thanh Hoa khóe miệng run rẩy không ngừng. Ngồi xổm người xuống, nhặt mấy tờ giấy lên, một lúc lâu sau, bỗng nhiên muốn quỳ.
“Thẩm đại thần… Nhiệm vụ… Còn chưa có hỏi xong a… Hệ thống đại thần đừng có trừ điểm nhanh như vậy ít nhất cho ta chút thời gian a a a a!”