“Đồ ngu xuẩn nhà ngươi đang làm gì đó! Còn không mau làm việc!”
Đại thần Đâm Máy Bay Lên Giời nhổ một tiếng, phun ra nhành cỏ đuôi chó ngậm trong miệng.
Trong lòng hắn so 1 ngàn ngón giữa 1 ngàn từ đơn bắt đầu bằng chữ F với sư huynh hung thần ác sát nào đó của An Định Phong, nghiêm mặt chạy chạy ra nghênh đón: “Đến đây!”
Sư huynh X nhổ nói: “Hờ! Thằng nhãi này, chỉ biết lười biếng!”
Đệ tử ngoại môn tuổi sinh lý mười bảy Thượng Thanh Hoa, vừa chầm chậm theo sát đại đội dỡ hàng hóa xuống bến tàu, vừa ngó đông ngó tây.
Đúng vậy, đại thần Đâm Máy Bay, hiện tại có thể gọi hắn là Thượng Thanh Hoa.
Vật hi sinh tiểu nhân đáng khinh trong văn ngựa đực chính tay hắn viết, gián điệp âm hiểm cả đời cần cù thật thà làm công cho Mạc Bắc Quân, cuối cùng bị ông chủ lãnh khốc vô tình dùng xong thì vứt? Hậu cần? Thượng Thanh Hoa.
Không đúng, vào lúc này, hắn vẫn là một ngoại môn đệ tử mà mọi người trên An Định Phong đều có thể ức hiếp, không phải đệ tử thủ tịch, chưa đổi tên gia nhập bối hàng chữ Thanh.
Bản thân An Định Phong chính là một cái đỉnh rất chi uất ức.
Bản thân phong chủ An Định Phong, thật giống như chủ nhiệm trung tâm phục vụ gia đình, uất ức; đến cả đệ tử, chẳng khác gì nhân công không ràng buộc thời điểm, cũng uất ức; ngoại môn đệ tử, lại càng chẳng cần nói, tầng cuối của tháp đồ ăn, uất ức của uất ức. Ai ai cũng bực mình, người tư cách lớn thì ức hiếp người tư cách nhỏ, chuyện thường ở huyện.
Thượng Thanh Hoa thỉnh thoảng sẽ oán thầm, chờ ông đây ngồi lên vị trí phong chủ các ngươi coi ta còn không… he he.
Nhưng mà vọng tưởng này rất nhanh bị chính hắn bóp tắt.
Ngẫm lại đi, ngồi trên vị trí phong chủ = có ma giới chống đỡ = Mạc Bắc Quân là ông chủ = kết cục cuối cùng: Bị ông chủ dùng xong thì vứt chết không tử tế.
Rõ ràng, không có lời.
Nếu như có thể dựa theo ý nguyện của Thượng Thanh Hoa, hắn liền cởi quần áo trùm cái chăn lên, chạy xuống Thương Khung Sơn phái, thoát khỏi tu chân giới, chạy về phía cuộc sống tự do bần hàn. Chỉ dựa vào một đống tư liệu trước kia hắn dùng để viết văn ngựa đực xuyên không, ví dụ như chế tạo xà phòng, thủy tinh, bàn tính thế nào, hắn tin tưởng mình có thể sống những ngày tháng thuận buồm xuôi gió hồng hồng hỏa hỏa hoảng hoảng hù hù hà hậu hoa!
Thế nhưng, chỉ cần hắn hễ nảy lên ý nghĩ này ——
【 Phạm quy, trừ điểm. 】
Ờ, ngươi nói một chút, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Xuyên qua văn ngựa đực mình viết thì thôi đi, tại sao không phải nhân vật chính.
Không phải nhân vật chính thì thôi đi, tại sao còn có hệ thống quái quỷ gì đây!
Tất cả đều do người lập cái thread kia, không có bôi đen thì không có tổn thương. Còn cả quả Tuyệt thế dưa leo kia nữa, nguyền rủa dưa leo của hắn tốt nhất cả đời không có chỗ dùng.
Thượng Thanh Hoa dọn từng rương từng rương sách nặng nề lên xe kéo, chuẩn bị ngựa, và vẫn đang ôm nỗi hận không ngớt.
Những việc nhỏ như vận chuyển hàng hóa, theo lý ở trong văn tu chân thì phải vung tay là có thể xử lý xong. Nói đi nói lại, đều trách hắn, có chết hay không, viết ra thiết lập quái quỷ gì, việc khổ sai đều phải thành thực làm, kết quả vẫn là đào hố chôn mình.
Được rồi kỳ thật hắn thực sự muốn nói là: Thanh Tĩnh Phong thực mẹ nó biết giày vò người ta!
Chỉ có họ là biết kiếm chuyện nhất! Ngươi nói giúp các tiên nữ tỷ tỷ tiên tử muội muội của Tiên Xu Phong vận chuyển son phấn trâm vòng quần áo mới gì gì đó, mệt thì mệt chút, nhưng ít ra trong lòng còn ngọt ngào. Khổ ở trên người, ngọt ở trong tim. Nhưng làm khuân vác cho Thanh Tĩnh Phong là chuyện gì thế này?!
Mỗi lần chọn mua, mấy trăm cân lại mấy trăm cân sách, kêu An Định Phong họ hự hự xuống núi lấy, lại hự hự đưa lên phong. Họ thì hay rồi, mông không rời ghế, ngón tay không rời dây đàn, ngồi chờ hàng đưa tới cửa.
Giả bộ cao lãnh cái X, có bản lĩnh tự mình xuống núi lấy!
Các ngoại môn đệ tử còn lại cũng đang oán giận: “Những đệ tử Thanh Tĩnh Phong này khinh thường An Định Phong chúng ta, chúng ta còn nhiều lần nữa phải làm trâu làm ngựa cho họ.”
Có người căm giận bất bình nói: “Nhất là Thẩm Thanh Thu kia, cũng quá coi trọng bản thân, mắt mọc trên đỉnh đầu rồi.”
“Cho dù Tu Nhã Kiếm của hắn nổi tiếng chút, thì thế này cũng quá kiêu ngạo.”
“Ha ha, ngay cả thủ tịch Bách Chiến Phong Liễu Thanh Ca hắn cũng dám chọc, làm sao có thể để bậc vô danh tiểu tốt chúng ta vào mắt.”
“Bách Chiến Phong tính khí như thế, Liễu Thanh Ca tính khí như thế, vậy mà lại không đánh chết hắn?”
“Sao có thể, ngươi tưởng Nhạc sư huynh sẽ đứng nhìn không cản? Có y ở đó, Liễu Thanh Ca kiểu gì cũng không đánh chết Thẩm Thanh Thu được.”
Một ngoại môn đệ tử cũng hơi quá tuổi bái nhập Thương Khung Sơn chua ngoa nói: “Cũng không biết Thẩm Thanh Thu giữa đường nhảy ra này, làm thế nào được chọn làm đệ tử thủ tịch. Nói hắn cùng Nhạc sư huynh giao hảo, lại không thấy hắn đi Khung Đỉnh Phong bao giờ, thấy Nhạc sư huynh thì cũng làm cái mặt người chết giả thanh cao; nói họ không tốt, lại không giống.”
Thượng Thanh Hoa yên lặng không nói, nhịn đến khó chịu.
Haiz! Thật muốn buôn quá, thật muốn lấy đại cương tình tiết ta thiết lập xong rồi chết từ trong trứng nước để ném vào mặt các người a! Chuyện cũ năm xưa không ai rõ hơn đại thần một tay che trời ta đây!
Đoàn người rì rầm oán khí tận trời, càng nói càng tức, ghen ghét lẫn lộn, cũng không biết là đang cãi cọ với ai. Thượng Thanh Hoa rúc vào lái xe, được người ta gợi lời thì ha ha một cái cho qua, cẩn thận không chen dù chỉ một câu. Đừng thấy bọn họ hiện tại nhổ nước miếng hăng say, ngày sau không chừng len lén khai ra những người hôm nay đã báo oán. Tham ăn nhất thời, đến lúc đó bị người ta mách lẻo, đệ tử phong khác nhắm vào ngươi, chịu không nổi. Lòng người hiểm ác, không thể không đề phòng a!
Mặt đường sau cơn mưa khá gồ ghề, bánh xe nghiền quá, lắc đông lắc tây. Trong một hồi nghiêng ngả, hệ thống “ding” thông báo:
【 nhiệm vụ, chuẩn bị. 】
Thượng Thanh Hoa vừa nghe, mặt liền nhăn thành hoa cúc.
Hắn cười làm lành nói: “Hệ thống đại ca, tin tức mỗi lần ngài tuyên bố, có phải hơi ngắn đến mức hố nhau rồi không? Ngài mau nói rõ ràng nhiệm vụ gì a? Chuẩn bị thế nào? Chuẩn bị cái gì? Tốt xấu cho cái tiêu đề, được không?”
Hệ thống hàm súc nói: 【 ngươi hiểu mà. 】
Thượng Thanh Hoa: “…”
Ông đây không hiểu!
Lúc này, lạch cạch một tiếng, xe kéo đột nhiên bất động, giống như bị kẹt phải thứ gì trên mặt đất.
Các sư huynh ngoại môn đệ tử trên xe và phía sau đều nghiêng ngả theo. Ngã trái ngã phải, cơn tức vốn lớn, hiện giờ mượn cớ nổi giận mắng: “Đồ ngu nhà ngươi, lái cái xe cũng không tốt! Đi đi, dừng làm gì!”
Thượng Thanh Hoa cũng không biết tại sao bỗng nhiên bị kẹt, nhìn thoáng qua, nhất thời sợ tới mức hồn bay phách tán.
Sở dĩ bánh xe lăn không được, là bởi vì nó kẹt vào cái hố trên mặt đất, vũng nước đóng băng, trực tiếp đông cứng bánh xe gỗ.
Bốn phía trong không khí, hàn khí vô hình đang tàn phá. Mùa đông lạnh, tim của Thượng Thanh Hoa, lạnh hơn. Hắn run run nhấc mắt.
Một bóng dáng khoác áo choàng đen, đang từ từ đi tới. Mạnh mẽ lại cao ráo, lờ mờ là thân hình một thiếu niên.
Hệ thống cuối cùng có một lần nói được thêm vài chữ:
【 giá trị tức giận của đối phương trước mắt: 1000. 】
【 mục tiêu nhiệm vụ: Sống sót. 】
【 thông báo hoàn tất, chúc ngài may mắn. 】
Thượng Thanh Hoa: “…”
Đại thần Đâm Máy Bay Lên Giời có một thói quen không tốt, đó chính là chém đại cương.
Trước khi chính thức viết văn, trước tiên hắn sẽ để lại mầm mối nhỏ trong văn, quan sát hướng gió của khu bình luận sách, rồi mới quyết định tình tiết trong đại cương lấy hay bỏ.
Chẳng hạn như Thẩm Thanh Thu bị người ta cộng một vạn lần “Tiện nhân miễn giải thích”, chính là kết quả bi kịch của việc chém đại cương.
À, còn có cha của Băng ca, chém còn ác hơn, trực tiếp không lên sàn.
Chỗ tốt là để phục vụ khán giả, ít nhất bảo đảm không đến mức lượng follow rớt từ trên cao xuống ùm một cái chết dưới ao.
Chỗ hỏng chính là, phục bút tiềm ẩn ban đầu trở thành phế thải, lỗ hổng đầy đất, gồ ghề, những độc giả hơi chút yêu cầu, có chút phẩm vị, không dễ bị qua mặt sẽ chửi ầm lên.
Đâm Máy Bay Lên Giời cũng rất hay buồn bực. Bởi vì kỳ thật hắn cũng không thích viết kiểu tự vả mãi, nhất là vả đều là mặt của đám phản diện chỉ số thông minh thấp hơn mức tiêu chuẩn. Thỉnh thoảng hắn cũng muốn đắp nặn một ít vật hi sinh nhiều mặt đa chiều hơn, thể hiện hắn cũng có nghiên cứu cơ bản về tính cách con người, cũng từng muốn theo đuổi văn học lý tưởng.
Có điều độc giả không thanh toán. Phí sinh hoạt không đảm bảo.
Cho nên độc giả với phí sinh hoạt mà so ra, nhân tính và văn học lý tưởng là cái vẹo gì ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!
Trở lại chuyện chính. Đúng là do thói quen không tốt này, làm cho rất nhiều chi tiết nguyên bản mất đi, chết từ trong trứng. Chẳng hạn như…
Mạc Bắc Quân là khi nào thì đụng phải Thượng Thanh Hoa!
Chính văn đương nhiên không nói. Chủ tuyến của chính văn là Băng ca khí phách bộc lộ đại sát tứ phương, ai để ý vật hi sinh nhà mài biến thành gián điệp thế nào.
Mà phần thiếu sót kia, sẽ được thế giới này tự động bổ sung. Vì thế đại thần Máy Bay hoàn toàn mất đi ưu thế tiên tri của tác giả, vì thế khi tình tiết thực sự bắt đầu trình diễn, hắn cư nhiên lỡ vài nhịp mới tiến vào trạng thái!
Sư huynh X xoẹt một cái rút kiếm (mà làm đệ tử An Định Phong tám trăm năm cũng không cơ hội ra khỏi vỏ một lần), trung khí mười phần quát: “Yêu nghiệt phương nào to gan!”
Các sư huynh đệ đều kích động không thôi, cũng rút kiếm theo gầm lên: “Dám xuất hiện trước mặt đệ tử Thương Khung Sơn phái…”
Hiển nhiên tâm trạng Mạc Bắc Quân vô cùng không tốt, ngay cả lời thoại lên sàn theo thường lệ cũng không cho vật hi sinh nói xong, khớp ngón tay kêu răng rắc.
Mũi tên băng rạch không khí như gió, đầu người rơi xuống đất bang bang.
Thượng Thanh Hoa trong lòng vừa kêu thảm thiết vừa hô hào: Thật đáng sợ! Thế nhưng soái quá! Thật CMN soái!!!
Thế nhưng có soái đến kinh động thiên địa dọa tới quỷ thần thế nào đi nữa, nếu sau này nhất định bị gã giết, Thượng Thanh Hoa cũng quyết đoán không làm!
Thình lình, sư huynh X đẩy đầu vai hắn một phát: “Còn không mau đi!”
Lòng Thượng Thanh Hoa như nước sôi lửa bỏng, nhưng thần trí vẫn vô cùng tỉnh táo, tay chân dính ở trên xe chặt như kẹo cao su: “Đi làm gì?”
Sư huynh X: “Trừ ma vệ đạo, thay trời hành đạo!”
Sao ngươi không đi trước? Thượng Thanh Hoa nói: “Sư huynh mời lên trước!”
Sư huynh X giận dữ: “Kêu ngươi đi ngươi phải đi, ở đâu ra nhiều lời vô ích như thế!” Liên hợp những người khác, ba chân bốn cẳng, vừa kéo vừa đá Thượng Thanh Hoa ra. Sao Thượng Thanh Hoa có thể không biết, đây đơn giản đám ngoại môn đệ tử muốn hắn đi giữ chân Mạc Bắc Quân, cho bọn họ tranh thủ thời gian chạy trốn. Hắn tâm sáng như gương, lập trường kiên định cực điểm, chặt chẽ chiếm cứ một mảnh căn cứ địa trước sau không hề lay động, vừa khóc vừa kể lể: “Đừng mà sư huynh! Đồng môn một thời gian ngươi nhẫn tâm tại thời điểm này kêu ta đi làm vật hi sinh!”
Sư huynh X dưới sự sợ hãi mà nói không chọn từ: “Vật hi sinh cái gì. Nếu ngươi bắt được yêu nhân Ma tộc này, nhất định lập nhiều công lớn, từ nay về sau thăng chức rất nhanh, đây là đường ra duy nhất của ngoại môn đệ tử chúng ta, giờ phút này ở ngay trước mắt ngươi!”
Thượng Thanh Hoa cảm thấy mình sắp ôm không chặt thân xe rồi, tê tâm liệt phế nói: “Ta đi a. Ta đi thật đây a!”