Edit + Beta: Vịt
Người trong phòng ăn nhất thời bị âm thanh này dọa sợ, ai cũng đứng dậy nhìn về phía dó.
Người đàn ông kia, lúc này hình như hô hấp quá khó khăn, thở dốc từng ngụm, sắc mặt khó coi, cả người trống rỗng mệt mỏi vô lực ngã trên mặt đất, vô cùng chật vật.
Nhân viên phục vụ mặc đồng phục nhà hàng vội vàng chạy tới: “Tiên sinh, tiên sinh!”
Người đàn ông kia thở mạnh, vẫn giống như sắp hít thở không thông.
Bạch Hướng Thịnh cầm trong tay áo và những thứ khác của mình, đẩy vòng người vây lại ra, nhìn triệu chứng của người đàn ông kia.
Khó thở, ho khan mạnh, thở khò khè……
Đây là hen suyễn phát tác!
Bạch Hướng Thịnh vội vàng đặt đồ của mình xuống, đẩy người vây xem ra vọt tới bên cạnh người đàn ông kia, trực tiếp quỳ xuống đỡ lấy người: “Nhanh lên, hắn phát tác hen suyễn, để hắn ngồi thẳng!”
Mạnh Mãng Long nhìn đám người líu ríu xung quanh, bọn họ hình như đều đang xoắn xuýt và do dự.
Mạnh Mãng Long cắn răng, đi lên trước nửa quỳ bên cạnh Bạch Hướng Thịnh, giúp cậu để người thành tư thế ngồi thẳng.
Bạch Hướng Thịnh mặc dù là bác sĩ khoa sản, nhưng hồi học y ở trường, các phương diện đều phải học một lượt. Y đã tham gia cấp cứu không biết bao nhiêu lần, vì vậy thái độ lúc này cực kỳ bình tĩnh.
Chỉ thấy y duỗi tay, nhanh nhẹn cởi mấy cúc cổ áo người đàn ông này, để hắn thở thông thuận hơn, sau đó y dùng tay xoa bóp sau lưng người đàn ông. Bạch Hướng Thịnh xoa bóp một lần, trợn mắt với vòng người vây xem: “Đừng vây quanh nữa, bệnh nhân cần không khí lưu thông, tản hết ra! Ai gọi 120, nhanh!”
Dứt lời, cậu khẩn trương quan sát sắc mặt và phản ứng của người đàn ông, nói với Mạnh Mãng Long: “Bên tay phải anh, túi của hắn, đưa tôi, mau!”
“Túi?” Mạnh Mãng Long nghi ngờ.
“Đừng hỏi nữa, nhanh lên.”
Lúc này, Mạnh Mãng Long đương nhiên cái gì cũng nghe Bạch Hướng Thịnh, hắn dưa tay mò cái túi kia đưa cho Bạch Hướng Thịnh.
Bạch Hướng Thịnh nhanh chóng đưa tay mở túi xách ra, lục khắp nơi bên trong.
Lục một lúc lâu, mắt y sáng lên!
Tìm được rồi!
Lúc người bệnh hen suyễn nghiêm trọng đi ra ngoài, để tránh hen suyễn đột phát không nhận được xử lý khẩn cấp, bình thường đều sẽ mang theo xịt y tế, để bảo vệ khỏi lo.
Lúc này, trong tay y cầm bình xịt Salbutamol (*), đặt đầu cắn vào trong miệng bệnh nhân, ấn chai thuốc: “Nào, hít nhẹ, thở, hít.”
((*) Salbutamol là một chất chủ vận thụ thể β2-adrenergic sử đụng để làm giảm co thắt phế quản ở bệnh như hen suyễn và bệnh phổi tắc nghẽn mãn tính)
Đến khi hô hấp người đàn ông này dần ổn định, xe cấp cứu cũng đến cửa nhà hàng.
Bạch Hướng Thịnh hợp tác với bác sĩ chạy tới, cùng mang người lên xe cấp cứu.
Y nhìn xe cấp cứu lái đi, mới lau mồ hôi lấm tấm trên trán.
Người đàn ông này hẳn là không sao.
May quá, may quá.
Mạnh Mãng Long đứng bên cạnh Bạch Hướng Thịnh, lúc này, con ngươi màu mực của hắn đang nhìn chằm chằm Bạch Hướng Thịnh, hồi lâu: “Cậu đã cứu hắn.”
“Làm bác sĩ, cứu người thành thiên chức, đã quen rồi,” Bạch Hướng Thịnh đưa tay vỗ vỗ bụi bẩn trên quần áo, “Không cần cảm tạ tôi.”
Mạnh Mãng Long nhìn áo khoác bẩn của Bạch Hướng Thịnh, bỗng nhiên cởi áo khoác mình ra, đưa cho Bạch Hướng Thịnh: “Mặc của tôi đi.”
Bạch Hướng Thịnh nhìn hắn một cái: “Tại sao?”
“Áo cậu bẩn rồi,” Mạnh Mãng Long có chút mất tự nhiên ho một tiếng, “Tôi nghe nói…… Đồng tính luyến các cậu đều khá chú trọng sạch sẽ, tôi nghĩ……”
“Đừng đồng tính luyến các cậu nữa,” Bạch Hướng Thịnh cau mày liếc hắn một cái, “Đồng tính luyến là quần thể rất lớn, không cách nào dán nhãn cố định. Cho nên, đừng dùng ánh mắt đặc biệt gì đối xử, nếu không tôi sẽ cảm thấy không thoải mái.”
Mạnh Mãng Long giật mình sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: “Xin lỗi.”
“Thôi vậy,” Bạch Hướng Thịnh khoát tay, “Cơm cũng đã ăn, vậy tôi về đây.”
Cậu gật đầu với Mạnh Mãng Long, sau đó ưỡn thẳng sống lưng, đi đến chỗ đỗ xe của mình, mở cửa xe đi vào.
Tầm mắt Mạnh Mãng Long vẫn đuổi theo Bạch Hướng Thịnh tiến vào xe.
Hắn trước đây, mặc dù ngoài miệng nói không kỳ thị đồng tính luyến, nhưng hiểu biết về đồng tính luyến, vẫn cực kỳ nông cạn.
Có thể nói, quan điểm trước đây của hắn, đồng tính luyến và các từ ngữ không quá tốt đẹp như quá chú trọng bề ngoài, lạm giao, ẻo lả gộp chung với nhau.
Nhưng Bạch Hướng Thịnh, phá vỡ quan niệm của hắn.
Y chú trọng bề ngoài, nhưng phù hợp, không quá khoa trương; từ ngôn ngữ cử chỉ của y mà nhìn, cũng là người cực kỳ tự trọng. Lúc có người đột phát bệnh nặng, mọi người đều đang do dự, sợ tiến lên sợ rước họa vào thân, chỉ có Bạch Hướng Thịnh, không chùn bước tiến lên, bình tĩnh vững vàng mà cấp cứu người ta.
Trong đám người không phải không có tráng hán, nhưng bọn họ đều đang do dự.
Khoảnh khắc đó, Mạnh Mãng Long đột nhiên hiểu, ẻo lả hay không, căn bản không ở ngoại hình, mà ở nội tâm.
Da Bạch Hướng Thịnh trắng nõn, thân hình không đủ cao lớn, cơ bắp không đủ mạnh, nhưng cậu có rất nhiều can đảm và dũng khí, có rất nhiều lòng trách nhiệm, có rất nhiều sức xông lên phía trước gánh chịu tất cả, điểm này, đã chiến thắng mấy tráng hán ro rúm trong đám người.
Hóa ra, tất cả đều không thể dùng nhãn cố hữu mà nhìn, Mạnh Mãng Long đứng tại chỗ nhẹ nhàng chớp mắt, hôm nay, hắn lại thêm chút kiến thức.
Hắn cầm điện thoại, mở Wechat, nhìn tài khoản của Bạch Hướng Thịnh đã chìm đến dưới danh sách.
Avatar tài khoản là một con mèo đeo kính, rất điềm đạm nho nhã, lại rất đáng yêu.
Hắn bỗng nhiên không ngờ lúc đó không liên hệ với người này nữa.
Hắn quả thực, sinh ra chút hiếu kỳ.