*
Edit: Dú
Lý Ngọc nghiến răng nghiến lợi, siết tay răng rắc, cơ thể căng cứng. Cậu rất muốn chất vấn Giản Tùy Lâm, sao mày còn có mặt mũi xuất hiện, nhưng cậu không nói gì cả, cậu sợ một khi cảm xúc cuồng bạo của mình thoát ra khỏi cơ thể rồi thì sẽ càng không thể cứu vãn được. Bởi vì cũng giống như việc Giản Tùy Lâm hận cậu thấu xương, cậu cũng ước gì Giản Tùy Lâm biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này.
Cậu không thể giải thích được rốt cuộc tâm trạng mình phức tạp đến nhường nào. Cậu từng thích người này, họ từng có tuổi thơ ấu đơn thuần và tươi đẹp, cậu đã từng lén lút ảo tưởng mình có thể bảo vệ cậu ta suốt đời, thế nhưng hiện nay cậu chỉ mong rằng mình sẽ không bao giờ cần phải gặp cậu ta nữa, nếu không cậu sẽ không thể khống chế cơn dục vọng muốn giết người của mình.
Vừa nghĩ đến chuyện Giản Tùy Lâm đã làm với Giản Tùy Anh, cậu đã cảm thấy bầu không khí chung quanh trở nên nóng hừng hực, dường như lúc nào cũng nổ tung được.
Trên thế giới sẽ chẳng có một gương mặt nào khó ưa hơn mặt của kẻ thù mình cả. Đây là suy nghĩ chung của Lý Ngọc và Giản Tùy Lâm.
Ba người đứng sừng sững ngay cổng khu chung cư, họ từng có thể vui cười ăn cơm chè chén cùng nhau, nay lại đầy căm hận nhau.
Vào mùa hè nóng bức hai năm về trước, kì thi đại học vừa chấm dứt, ba người đã gặp nhau lần đầu tiên trong căn chung cư này, lúc đó Giản Tùy Anh hãy còn là một người anh cả ngạo mạn, Giản Tùy Lâm là đứa em ngoan, Lý Ngọc là cậu thiếu niên không kiêu ngạo cũng chẳng siểm nịnh, ung dung bình tĩnh, có cái vẻ lặng mình khắc chế quá tuổi.
Bọn họ như những vòng tròn không bao giờ có điểm cuối, đều tự truy cầu thứ không thuộc về mình, tiến tới không ngừng, gập ghềnh trắc trở. Đi đến nông nỗi ngày hôm nay, đúng là như gặp một cơn ác mộng.
Giản Tùy Anh là người bị hại nhiều nhất trong cơn ác mộng này, và những nỗi đau khổ mỗi người chịu đựng đều không thể cân đo đong đếm được…
Chỉ với hai năm, đã hủy diệt tất cả mọi thứ.
Không ai trả lời câu hỏi của Giản Tùy Lâm, hơn nữa đối với một Giản Tùy Anh vừa trông thấy cậu ta đã trố mắt đến nỗi sắp nứt ra thì hắn còn chẳng có cái ham muốn dạy dỗ Giản Tùy Lâm luôn, hắn chỉ muốn lủi đi thật xa.
Có Giản Tùy Lâm ở đây, bầu không khí xung quanh đều mang theo mùi máu tươi của tội ác và bất luân, khiến hắn không thể hít thở được nữa.
Hắn dùng nghị lực để chống đỡ cho cơ thể của mình, đi từng bước đến bãi đỗ xe.
“Anh!” Giản Tùy Lâm gọi một tiếng, giọng nói đó không hề lớn, run rẩy đến lạ, nhưng nghe đến là tê tâm liệt phế.
Rốt cuộc trong tiếng gọi này có bao nhiêu sự cầu xin, bao nhiêu niềm khát vọng, bao nhiêu nỗi hối hận, bao nhiêu sự bất cam, chẳng ai nói rõ được.
Lý Ngọc vọt tới, ôm lấy vai Giản Tùy Anh, “Đừng đi mà… anh Giản.” Cậu không biết cậu cứ giữ chặt Giản Tùy Anh như thế thì có ích gì nữa, cậu chỉ dựa vào bản năng mình, cứ như thể hai người đang kéo co, một khi cậu thả tay ra thì sẽ bị đối phương giành thắng.
Cậu sẽ không thể nào chấp nhận được việc Giản Tùy Anh ngày càng cách xa mình hơn.
Giản Tùy Anh đẩy cậu ra, tiếp tục đi về phía trước. Hắn đi không nhanh, hai chân gần như nhũn ra, song hắn phải rời khỏi nơi này. Lý Ngọc, Giản Tùy Lâm, nếu có một người chịu buông tha cho hắn thì có lẽ hắn còn có thể sống thêm mấy năm nữa.
Ngay khi hắn sắp đi đến cửa thì tiếng xe ô tô bất thình lình khởi động rồi gấp rút nhấn ga tức khắc chui vào tai hắn.
Loại cảm giác này vô cùng diệu kì, mới đầu tinh thần hắn cực kỳ hoảng hốt, cứ như vùi người vào mặt nước, tất cả mọi âm thanh như đến từ thế giới khác, thế nhưng khi tiếng rồ ga này xuyên qua màng nhĩ, tiến vào não hắn, hắn như bị người ta đẩy tỉnh một cách đột ngột, bao cơ quan cảm nhận bỗng trở về cơ thể, tất thảy mọi thứ xung quanh đều làm cho hắn có tri giác.
Trái tim hắn dự cảm được điều gì đó, thứ cảm giác sợ hãi lạnh ngắt từ lòng bàn chân lan đến cả người này, khiến con người ta phải rợn tóc gáy.
Hắn bất chợt quay phắt đầu lại, Giản Tùy Lâm đã lái chiếc xe đó đến, đã lái bằng một tốc độ cực kỳ điên rồ nhắm vào Lý Ngọc.
Tất cả như đang được quay chậm.
Hắn nhìn thấy Lý Ngọc vốn đang ngẩn ngơ dõi theo bóng lưng mình, giờ đây cũng đã ngoái đầu lại, biểu cảm trên mặt biến thành vẻ kinh ngạc.
Giản Tùy Anh chỉ cảm thấy dưới lòng bàn chân mình sinh ra một luồng sức mạnh, hắn bỗng nhảy bật lên, điên cuồng chạy đến chỗ Lý Ngọc.
“Lý Ngọc –”
Chiếc xe nhoáng cái đã chạy vọt đến trước mặt, chỉ lát nữa thôi là sẽ nghiền nát Lý Ngọc, trong chớp mắt lại xẹt ngang qua, đầu xe chuyển hướng.
Kế đó là tiếng phanh gấp chói tai và tiếng đâm sầm như một cơn ác mộng.
Cây cổ thụ tán che rợp trời ngay cổng khu chung cư, bị đâm vào khiến lá rơi lác đác như mưa, che khuất cả mặt trời.
Thân xe trơn bóng đã hoàn toàn thay hình đổi dạng, khói đặc không ngừng bốc lên từ phần thân xe bị hư hại, sự thảm khốc và đáng sợ của hiện trường tai nạn, vừa nhìn là không sót cái gì.
Giản Tùy Anh chỉ cảm thấy hai chân mình như nhũn cả ra.
Hắn gần như đã sử dụng sức của toàn cơ thể, mới chạy được bên chiếc xe, nhìn thân xe móp méo, nhìn túi khí an toàn dần dà xẹp xuống, nhìn một Giản Tùy Lâm cả người đẫm máu, không biết là sống hay đã chết, hắn gần như đã quỳ lên mặt đất.
Bất cứ ân oán thị phi, khi đứng trước sự sống và cái chết thật sự, đều trông nhỏ bé đến thế.
Có người hoảng hốt gọi xe cấp cứu, kéo thần trí của hắn về với hiện thực.
Đầu mũi xe đã cháy, thời gian phải giành giật đến từng giây.
Giản Tùy Anh vươn tay kéo cửa xe ra, sự nóng rẫy của kim loại khiến hắn phải rút tay về theo bản năng.
Hắn cắn răng cầm nắm đấm cửa lần nữa. Thế nhưng tay hắn còn chưa chạm tới chiếc xe thì một bàn tay khác đã xung phong cầm lấy phần kim loại nóng hầm hập, mùi da thịt bị thiêu cháy vẫn dễ nhận ra ngay cả là ở trong luồng khói đặc.
Lý Ngọc đau đến nỗi phải xuýt xoa một tiếng, ra sức túm lấy cửa xe, khi đâm va, cửa xe đã tự động mở khóa, nhưng nó đã hoàn toàn biến dạng, kẹt cứng, dù có kéo như thế nào cũng chỉ có thể kéo được một khe hở chật hẹp đủ để với một cánh tay vào. Lúc này, tay Lý Ngọc đã bỏng đến mưng mủ.
Giản Tùy Anh quát: “Đập bể kính!”
Lý Ngọc cởi áo quấn nắm tay, dùng hết sức lực toàn cơ thể để đánh mạnh vào cửa kính.
Cửa kính xe nứt ra như mạng nhện, hai người vừa đấm vừa đá, rốt cuộc cũng khiến cửa kính phải vỡ vụn.
Lý Ngọc vươn người vào xe, dưới sự trợ giúp của Giản Tùy Anh, chầm chậm bế Giản Tùy Lâm đã đẫm máu ra, may thay cậu ta không bị kẹt.
Sau khi cả hai đưa Giản Tùy Lâm ra, cánh tay đã bị kính sượt qua thành vết thương, không ngừng chảy máu.
Những vết thương này đúng là nhỏ bé không đáng kể so với Giản Tùy Lâm.
Xe cấp cứu đến rất nhanh, sau khi Giản Tùy Lâm được đưa lên xe, Giản Tùy Anh được Lý Ngọc và một y tá đỡ lên xe.
Suốt đời này, Giản Tùy Anh chẳng tài nào quên được thời khắc đó. Nỗi sợ hãi khôn cùng khi trực diện với cái chết, khiến hắn gần như không thể tự bước đi được nữa.
Hắn nhìn máu trên người mình, nhìn máu trên người Lý Ngọc, nhìn cả Giản Tùy Lâm đang hôn mê, hắn bắt ép bản thân phải bình tĩnh, nhưng vẫn không biết phải đối mặt thế nào với những phút giây kế tiếp.