Chuyển ngữ: Phong Lưu
Beta: BuBu
Tề Dịch Ninh chẳng những sở hữu một ngoại hình tuấn tú hào hoa, mà ngay cả sở thích cũng vô cùng phong nhã. Hắn thường ngày thích ngâm thơ vẽ tranh, đạp thanh ngắm cảnh, xử lý chính sự xong thường tìm vài phi tần xinh đẹp giải trí, là một người rất biết hưởng thụ. Đặc biệt là sau khi đàn áp ngoại thích bên Thái hậu, hắn bắt đầu thả lỏng, sai người chiêu nạp mỹ nữ khắp thiên hạ đưa về đế đô, lấp đầy hậu cung vốn trống rỗng của mình. Triệu Bích Huyên chính là bị gia tộc đưa vào trong hoàn cảnh như vậy, sau đó Chu Doãn Thịnh cũng đến, trở thành tảng đá kê chân lớn nhất trong công cuộc độc chiếm thánh sủng suốt hai triều đại của cô ả.
Xét thấy ả là đứa con số mệnh của thế giới này, Tề Dịch Ninh trước kia phong lưu phóng đãng bao nhiêu thì sau khi gặp ả càng si tình chung thuỷ bấy nhiêu. Hắn chẳng những giải tán hậu cung, độc sủng một mình cô ả, mà còn lập nhị hoàng tử làm thái tử từ khi đứa trẻ vừa tròn một tuổi, cưng chiều đôi mẹ con này không để đâu cho hết.
Mỗi lần bị hệ thống phản diện ép hạ một thánh chỉ thăng tước, tim Chu Doãn Thịnh đều muốn rỉ máu. Khi ấy, hắn đã luân hồi hơn mười lần, dần dần biết nhìn xa trông rộng, bản lĩnh phán đoán nhân tâm cũng được tu luyện đến nhuần nhuyễn. Cho dù Triệu Bích Huyên có tỏ ra dịu dàng, chu đáo đến nhường nào, hắn cũng có thể lập tức nhìn thấu sự lạnh lùng và oán hận nơi đáy mắt cô ả. Hắn vốn không thích nữ, đã vậy đối phương còn không coi hắn ra gì, trăm bề lá mặt lá trái trước mặt hắn, đùa giỡn hắn như một tên ngốc.
Trời biết có bao nhiêu lần hắn muốn đá bay con mụ này, quát một tiếng “lôi ra ngoài”, nhưng đều bị câu “xoá bỏ” của hệ thống chặn đứng. Vì vậy, hắn chỉ có thể đóng giả một kẻ si tình, diễn suốt bảy, tám năm. Hắn nhìn thấu thứ tình cảm giả tạo của Triệu Bích Huyên, nhìn thấu dã tâm của Cung Thân vương và An Thân vương, cũng thấy rõ sự đấu đá trong triều đình, chỉ duy thân phận của nhị hoàng tử là hắn không lường được. Mãi đến tận lúc chết, hắn mới biết đứa trẻ này không phải là con hắn.
Hắn xưa nay vốn thích trẻ con, nhị hoàng tử lại trắng trẻo đáng yêu, ngoan ngoãn biết điều. Hắn từng thực sự yêu thương đứa trẻ này, để rồi khi biết chân tướng, hắn thiếu điều hộc máu. Lúc bị Tề Cẩn Du chém đầu, hắn còn nghĩ tml này mà làm vua thì vấn đề thân phận của Triệu Bích Huyên và nhị hoàng tử phải giải quyết thế nào? Dù sao thế nhân đều biết đôi mẹ con kia là phi tần và hoàng tử mà Tề Dịch Ninh sủng ái nhất.
Nhưng nếu đã là đứa con số mệnh, ý thức của thế giới ắt sẽ tự bổ khuyết bug về thân phận hai người, không đến lượt hắn lo chuyện bao đồng. Kiếp trước lo chuyện bao đồng, kiếp này trở về, hắn cũng thực sự muốn giúp ba người nhà này đoàn tụ.
Nhẫn nhịn mà chơi với nhị hoàng tử một hồi, Chu Doãn Thịnh phất tay – “Dùng bữa đi.”
Triệu Bích Huyên vội vàng sai bà vú bế con đi, tất bật gắp đồ ăn cho Chu Doãn Thịnh. Dùng bữa tối xong, Triệu Bích Huyên quả nhiên lại viện cớ thân thể không thoải mái để đuổi Chu Doãn Thịnh đi. Ả không muốn gần gũi với hắn, càng không muốn hắn gần gũi với người khác, vì vậy ngày nào cũng sai người đưa tin mời hắn đến, rồi lại vắt hết óc nghĩ cách trốn tránh việc thị tẩm.
Trong hậu cung này, ả đã sớm trở thành cái gai trong mắt mọi người. Nếu Chu Doãn Thịnh bị phi tần khác hấp dẫn, ả sẽ rơi vào tình thế vô cùng nguy hiểm.
Nếu là người đàn ông khác, nhất định đã sớm không chịu nổi hành động châm lửa không chịu dập này của cô ả. Nhưng Chu Doãn Thịnh là gay, chỉ ước sao có thể phắn lẹ, liền dặn dò ả chú ý nghỉ ngơi rồi ung dung rời khỏi. Ra đến cửa cung, hắn ngẩng đầu nhìn tấm hoành treo trên xà nhà, trên bảng là ba chữ rồng bay phượng múa thiếp vàng rất to – Cung Phượng Nghi.
Một quý phi nhất phẩm có tư cách gì ở trong cung Phượng Nghi? Chu Doãn Thịnh cười gằn một tiếng, chậm rãi dạo bước về cung Càn Thanh. Hắn lật qua chồng tấu chương chất đống trên bàn ngự, xem như biết mình trở lại khoảng thời gian nào, không khỏi toát vẻ phiền muộn.
Trước đó đã nói, vì bị hệ thống phản diện uy hiếp, hắn đặc biệt sủng ái Triệu Bích Huyên, từ đó cũng bắt đầu trọng dụng người nhà cô ả. Ả vốn là thứ nữ trong phủ Văn Viễn Hầu. Đây là dòng tộc võ tướng, tổ tiên từng góp nhiều công lao trong việc lập nên Đại Tề. Đến thời bình, quốc thái dân an, đế vương lại thi hành sách lược trọng văn khinh võ, gia tộc cũng dần dần suy bại. Nhưng mấy năm gần đây, vài bộ lạc man di xung quanh Đại Tề đang có xu thế liên hợp, nhiều lần xâm phạm biên cảnh Đại Tề vào hai mùa hạ – thu. Chính là tại lúc này, Chu Doãn Thịnh nhận được nhiệm vụ thứ hai của hệ thống, trọng dụng phủ Văn Viễn Hầu.
Vì vậy, hắn bổ nhậm đích trưởng tử của Văn Viễn Hầu – Triệu Huyền làm Chinh Tây tướng quân, thống lãnh hàng triệu binh lính đánh đuổi giặc Thát. Triệu Huyền là kỳ tài điều binh khiển tướng, hắn vừa đến biên quan, tin chiến thắng đã liên tiếp truyền về. Dưới sự áp bức của hệ thống, Chu Doãn Thịnh cũng liên tiếp thăng phẩm cấp cho hắn. Ngày nhị hoàng tử ra đời, hắn rốt cuộc dẹp yên man di, đại thắng trở về, đồng thời mạ cho cháu trai tầng hào quang “phúc tinh giáng trần”. Chu Doãn Thịnh “hết sức vui mừng”, không đợi hắn trở về đã hạ thánh chỉ, sắc phong hắn làm Ngu Quốc công kiêm Trấn Quốc đại tướng quân, có thể xem như quan võ nhất phẩm hiếm hoi ở nước Đại Tề trọng văn khinh võ; hơn nữa trong tay còn nắm giữ đại quân hơn triệu binh sĩ, đủ để khống chế vận mệnh một quốc gia.
Chu Doãn Thịnh mở cuộn tấu chương trên cùng, vừa hay chính là tấu chương do Triệu Huyền viết. Quả nhiên là nét chữ nết người, từ bút pháp cuồng thảo phóng khoáng cứng cáp này của Triệu Huyền, không khó để đoán ra hắn là một nhân vật kiệt xuất nhường nào. Tiếc rằng người này đã sớm cấu kết với Cung Thân vương, là cánh tay đắc lực nhất trong thành công tranh giành ngai vị của Cung Thân vương, cũng là một trong những kẻ địch hàng đầu của Chu Doãn Thịnh.
Trong tấu chương, hắn nói rõ đại quân Tây Chinh đã đến nơi dừng chân ngoài đế đô, chỉ chờ Hoàng thượng mở cửa thành duyệt quân.
“Chậm mất một bước.” – Ném tấu chương xuống, Chu Doãn Thịnh lắc đầu than thầm. Hình thế thế lực của phủ Văn Viễn Hầu đã hình thành, muốn xử Cung Thân vương thì trước hết phải diệt trừ phủ Văn Viễn Hầu. Nhưng hàng triệu binh lính trong tay Triệu Huyền cũng không phải chuyện đùa, hắn phải từ từ hành động, nếu không ắt sẽ bị cắn ngược. Hậu cung còn một Thái hậu tối ngày tìm cách sai sử phủ Tĩnh Quốc công quấy rối trên triều đình, cũng không thể không đề phòng. Giá mà đến sớm một, hai năm thì tốt, hắn chỉ cần quơ ngón tay là có thể dìm chết Triệu Bích Huyên và bè lũ Cung Thân vương.
“Hoàng thượng, đêm đã khuya, người nên nghỉ ngơi một chút đi ạ, mai còn phải tiếp kiến các tướng sĩ nữa.” – Một giọng nói êm ái nhẹ nhàng thoảng qua tai, Chu Doãn Thịnh quay đầu xem, tức thì cười híp mắt. Phân tranh trải khắp từ triều đình đến hậu cung, ngay cả người bên cạnh mình cũng không an toàn trăm phần trăm. Vị đại thái giám Lục Hoà trung thành, tận tâm này chẳng phải cũng là gian tế mà Thái hậu và Cung Thân vương xếp vào cạnh hắn hay sao? Chẳng qua do người này được họ đưa qua tay Tiên đế, Tề Dịch Ninh trước kia mới không đề phòng chút nào.
Chu Doãn Thịnh chưa từng tín nhiệm Lục Hoà, nhưng cũng hoàn toàn không đề phòng lão ta. Hắn tự biết mình sớm muộn gì cũng bị diệt, đề phòng hay không cũng chẳng có tác dụng gì. Vì thế khi An Thân vương mưu phản, thấy Lục Hoà dẫn An Thân vương đến tróc nã mình, hắn không ngạc nhiên chút nào. Đầu tiên là An thân vương mưu phản, sau đó là Cung Thân vương cần vương, đồng thời diệt trừ hai kình địch lớn mà không để lại tiếng xấu nào, không biết cung thân vương và thái hậu đã phải tốn bao nhiêu năm để giăng mắc cái bẫy này.
Nực cười ở chỗ Cung Thân vương còn tố khổ rằng tất cả những gì y làm đều là bất đắc dĩ, nếu không phải Chu Doãn Thịnh cướp đoạt người y yêu, còn liên tiếp nghi ngờ y, ám sát y thì y cũng sẽ không bước lên con đường thí huynh soán vị này, đều tại hắn ép y, nói đoạn vừa rớt nước mắt vừa chém đầu thằng anh mình.
Phút giây đầu lìa khỏi cổ, Chu Doãn Thịnh chỉ muốn gào một câu: Bố mày cũng bị ép! Đường đường là vua một nước, hắn việc gì phải đi liều mạng với một đứa em trai kém mình chín tuổi? Cho dù em trai trưởng thành cũng căn bản không thể làm dao động ngôi vị hoàng đế của hắn. Sở dĩ hắn ám sát Cung Thân vương hết lần này đến lần khác chẳng qua là vì hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra. Không đối chọi với nam nữ chính thì còn mặt mũi nào làm nhân vật phản diện?
Từng chuyện trong quá khứ hiện lên trước mắt, Chu Doãn Thịnh xua tay nói – “Hầu trẫm thay quần áo.” – Hắn quả thực nên nghỉ ngơi sớm một chút, bởi vì rất có thể ngày mai hắn sẽ gặp được chồng mình trên triều đình. Hắn đại khái đã đoán được thân phận của người nọ, cõi lòng tràn ngập chờ mong.
Hôm sau, các công thần phấn chấn đứng trên triều tiếp nhận phong thưởng. Chu Doãn Thịnh quả nhiên cảm nhận được sự tồn tại của chồng mình giữa đám người này. Nhưng khi xem kỹ từng người, ánh mắt hắn không khỏi tối sầm.
Sao lại là tên đó? Trong lòng hắn dậy sóng, nhưng ngoài mặt không biểu hiện chút nào, ban thưởng cho tất cả những công thần xứng đáng.
Những chiến sĩ vượt bao phong trần quỳ xuống tạ ơn, đôi mắt toát vẻ vui mừng trông thấy. Chỉ có một tiểu tướng diện mạo hàm hậu mấp máy miệng muốn nói gì đó, cứ vò đầu bứt tai, luýnh qua luýnh quýnh.
Trông thấy cảnh tượng quen thuộc, Chu Doãn Thịnh cười tít mắt, hỏi tiểu tướng nọ – “Ái khanh có điều gì muốn nói chăng?”
“Vi thần cả gan… xin hoàng thượng ban cho vi thần một phần thưởng khác.” – Tiểu tướng nọ chắp tay quỳ xuống đất, gò má trắng bệch, hiển nhiên là rất căng thẳng.
“Ồ, ngươi có gì không hài lòng với phần thưởng trẫm ban?” – Chu Doãn Thịnh biết rõ nguyên nhân, nhưng rất muốn trêu chọc cậu ta một chút.
“Vi thần không dám! Xin hoàng thượng nghe vi thần giải thích.” – Gương mặt tái nhợt của tiểu tướng nọ nhanh chóng đỏ bừng, bờ môi run rẩy, vội vàng nói. Thì ra cậu ta không phải là bất mãn, mà là muốn dùng bổng lộc đổi lấy một tước vị Cáo mệnh cho người mẹ đã mất của mình. Cậu ta vốn là thứ tử trong phủ Võ Xương Hầu, mẹ cậu ta tuy xinh đẹp nhưng thân phận lại thấp kém, thường bị chính thất tra tấn, đã quá vãng do ốm bệnh năm cậu ta mười một tuổi. Trước lúc mẹ mình lâm chung, cậu ta thề nhất định sẽ kiếm cho mẹ một tước danh Cáo mệnh, để bà có thể ngẩng cao đầu dưới hoàng tuyền.
Đương nhiên, những nội tình này là về sau Chu Doãn Thịnh dần thân với tiểu tướng này mới biết.
Xin tước vị Cáo mệnh cho người mẹ đã qua đời, đây có thể coi là điều mà mỗi người dân nước Đại Tề vốn coi trọng chữ hiếu ca tụng. Chu Doãn Thịnh vung tay ân chuẩn, còn khen tiểu tướng nọ không dứt lời. Còn chuyện Võ Xương Hầu và phu nhân bị con trai vuốt mặt không nể mũi, Chu Doãn Thịnh biểu thị trẫm trăm công nghìn việc, không rảnh bận tâm, muốn danh Cáo mệnh thì đi mà bảo đích tử nhà các người kiếm.
Thấy thời gian không còn sớm, hắn phất tay tuyên bố bãi triều, chỉ giữ lại Triệu Huyền cùng tiểu tướng nọ.
“Gần đây sức khoẻ Bích Huyên không được tốt cho lắm, có lẽ là vì quá nhớ nhà. Mấy hôm trước trẫm vừa mời Chiêu Hầu phu nhân vào cung thăm nàng ấy, ngươi cũng đi thăm đi. Lúc ngươi chinh chiến ở Tây Bắc, Bích Huyên ngày nào cũng tụng kinh cầu phúc cho ngươi. Nàng ấy thực sự rất quan tâm đến ngươi.” – Chu Doãn Thịnh phất tay, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm người đàn ông đặc biệt cao lớn, khôi ngô trước mặt không chớp mắt.
Hắn hoàn toàn không ngờ Triệu Huyền lại chính là người yêu hắn. Kiếp trước, hắn chỉ từng gặp Triệu Huyền hai lần, một là lúc hắn xuất chinh đi Tây Bắc, hai là khi hắn khải hoàn về triều, sau đó lại vội vàng đi biên quan, chưa từng về kinh thành lần nào. Mãi đến khi An Thân vương mưu phản, Cung Thân vương cần vương, hắn mới điều binh gấp rút tiếp viện, giành được đế đô chỉ trong một đêm, thiêu huỷ cả nửa kinh thành. Dù biết Triệu Huyền kiếp trước và kiếp này không phải là cùng một người, hắn vẫn cảm thấy họng mình như bị tắc nghẹn. Có phải người này giờ đã sẵn sàng góp sức cho Cung Thân vương, có phải đã đang âm thầm giúp y soán vị? Hắn không có ký ức. Với hắn mà nói, hết thảy nơi này đều là cuộc sống chân thật, có gia đình, bè bạn, thậm chí cả vợ con.
Triệu Bích Huyên sinh hạ nhị hoàng tử cho Cung Thân vương, sau chuyện này toàn bộ phủ Văn Viễn Hầu sẽ bị xử trảm. Vì sinh tồn, vì danh vọng gia tộc, vì thế hệ con cháu sau này, họ không thể không mắc nối chặt chẽ với Triệu Bích Huyên và nhị hoàng tử.
Mà hiện tại, mang trên mình nỗi nhục nhã và cừu hận sâu sắc, Chu Doãn Thịnh đã sớm đứng tại vị thế đối lập với phủ Văn Viễn Hầu và Cung Thân vương, hai bên không đội trời chung. Phiền muộn, Chu Doãn Thịnh chưa bao giờ phiền muộn như bây giờ. Mới vừa tính kế diệt trừ người này xong thì phát hiện đối phương chính là người yêu mình, đúng là số phận trêu ngươi!
Day day ấn đường, Chu Doãn Thịnh tạm thời không muốn nhìn gương mặt cương nghị tuấn lãng như chạm khắc của người yêu mình, bèn phất tay lần nữa – “Đi thăm Bích Huyên đi.”
Triệu Huyền rũ mắt, cung kính nhận lệnh, tầm mắt từ đầu đến cuối đều đặt trên vạt áo đế vương, không hề nhìn thẳng long nhan. Đương nhiên, hành động này không phải là khiếp đảm, mà là không có hứng thú với diện mạo của đế vương.
Triệu Huyền vừa đi, Chu Doãn Thịnh lập tức dẫn tiểu tướng nọ từ từ dạo bước về cung Càn Thanh. Tiểu tướng tên thật là Mạnh Khang, tuổi mụ năm nay mười tám, từ nhỏ sức ăn lớn, khí lực lớn, vì vậy thường xuyên bị chủ tớ trong phủ Võ Xương Hầu cười nhạo, ức hiếp. Nhất là phu nhân Võ Xương Hầu, bà ta coi cậu ta là cái đinh trong mắt, cái rằm trong thịt, chỉ muốn diệt trừ tận gốc. Võ Xương Hầu rất ít khi để tâm đến thứ tử, chỉ sau khi mẹ cậu ta mất mới thoả mãn một nguyện vọng của cậu ta, đưa cậu ta vào quân đội, từ đấy để cậu ta tự sinh tự diệt. Mạnh Khang từ nhỏ đã phải chịu rất nhiều đòn roi, sỉ nhục, thấy hết nhân tình ấm lạnh, tâm tính lại không vì vậy mà trở nên xấu xa, biết đền ân đáp nghĩa. Chỉ dựa vào hôm nay Chu Doãn Thịnh ban cho mẹ người này một danh hiệu Cáo mệnh, còn cho bà được chuyển vào mộ tổ của Mạnh thị, cả đời này cậu ta đều sẽ nhớ ơn hắn.
Khi An Thân vương mưu phản, chính cậu ta đã dẫn Chu Doãn Thịnh phá vây, cũng vì chắn tên cho hắn mà chết. Chu Doãn Thịnh nhiều lần bảo cậu ta đi trước nhưng đều bị cậu ta cự tuyệt, khăng khăng liều mình bảo vệ Hoàng thượng. Vì đã nhìn quen mặt tối của xã hội, trái tim Chu Doãn Thịnh lạnh lùng hơn bất cứ kẻ nào, nhưng cũng ấm áp hơn ai hết. Người nào xử tệ với hắn, hắn sẽ trả gấp nghìn gấp vạn lần; người nào tốt với hắn, hắn sẽ ghi nhớ suốt đời.
Hắn vốn tưởng rằng nếu người yêu mình ở đây, đại khái sẽ phải là tên ngốc đã dâng hiến cả sinh mệnh cho hắn này, nhưng kết quả lại trái ngược hoàn toàn so với dự đoán. Thôi vậy, không phải cũng không sao, cũng không ảnh hưởng đến ý định đền đáp tên ngốc này của Chu Doãn Thịnh.
Chu Doãn Thịnh ra hiệu cho Mạnh Khang ngồi xuống bên cạnh mình, hỏi thăm tình hình trong quân đội của cậu ta, đồng thời âm thầm thăm dò thân thế của cậu ta. Kiếp trước, Mạnh Khang đổi bổng lộc lấy danh Cáo mệnh, về nhà bị Hầu phu nhân tìm mọi cách chèn ép, thậm chí gả cháu gái bên nhà mẹ đẻ cho cậu ta để tiện khống chế. Người phụ nữ kia nghe lời Hầu phu nhân răm rắp, việc lớn việc nhỏ gì của Mạnh Khang cũng âm thầm bẩm báo cho Hầu phu nhân. Bọn họ cũng quả thật tìm ra sơ hở, hãm hại Mạnh Khang vài lần, khiến cậu ta mất việc, tiền đồ thênh thang suýt nữa đổ bể trong tích tắc.
Kiếp này, hắn sẽ không để những yêu ma quỷ quái đó mưu hại cậu ta thêm chút nào.
Chu Doãn Thịnh chẳng những không thu hồi phần thưởng hậu hĩnh trước đó mà sau khi về cung Càn Thanh nghĩ một hồi, lại ban cho Mạnh Khang một dinh thự ba gian, sau đó tự tay viết Hoành phi, giao cho phủ nội vụ đóng đúc. Hoàng thượng ban phủ đệ, thưởng Hoành phi, không vào ở luôn thì thành bất kính. Mạnh Khang tuy thật thà chất phác, nhưng đầu óc cũng không ngốc, biết Hoàng thượng suy xét cho mình, đôi mắt nai vàng ầng ậng nước mắt vì cảm động.
“Đàn ông tám thước đầu đội trời chân đạp đất mà sao hơi tí đã khóc rồi? Để người ta trông thấy lại tưởng cô nương nào, mau lau nước mắt đi.” – Chu Doãn Thịnh dở khóc dở cười, thảy một chiếc khăn vàng rực cho cậu ta. Nhớ năm ấy hắn giải oan cho Mạnh Khang, cậu ta cũng hệt như lúc này, quỳ rạp trước người hắn khóc lấy khóc để, khiến sàn đá cẩm thạch trơn bóng ướt rườn rượt, làm hắn suýt nữa trượt ngã. Người này đúng là thân nam nhi tâm thiếu nữ, qua hai kiếp đều không thay đổi, quả thực khiến hắn hoài niệm.
Nhìn Mạnh Khang sụt sà sụt sịt xì mũi, Chu Doãn Thịnh dí trán cậu ta một cái, bật cười sang sảng.
Triệu Huyền là đích tử, Triệu Bích Huyên là thứ nữ, hai người tuy cùng một gốc nhưng lại cách một tầng bụng, bởi vậy tình cảm không sâu, gặp nhau chỉ hỏi thăm nhau vài tiếng, ngó qua nhị hoàng tử là có thể cáo từ. Còn chưa ra khỏi cung Càn Thanh, hắn chợt nghe thấy tiếng cười vọng ra, lanh lảnh như gươm giáo chạm nhau, rồi lại khoan khoái như làn gió thoảng qua thảo nguyên.
Vành tai hắn không khỏi giật nhẹ vài cái, đứng ngoài cửa chờ triệu hồi.
Lục Hoà khom người đi vào, bẩm báo Ngu Quốc Công cầu kiến. Đây là tước vị mà Triệu Huyền vừa được phong, còn cao hơn Văn Viễn Hầu cha hắn một bậc. Tước vị và phong hào này đã được ban từ lúc hắn trên đường khải hoàn về triều, hơn nữa đã được ghi lại, không thể sửa đổi. Chu Doãn Thịnh chỉ có thể thầm hận mình đến quá muộn, không thể đúng lúc ngăn chặn sự phát triển của nhà họ Triệu.
“Cho hắn vào đi.” – Chu Doãn Thịnh ngưng cười, trong lòng phiền muộn.
Vành tai Triệu Huyền lại giật giật, nhận ra vẻ không vui ẩn trong giọng nói trầm thấp của người này. Hắn nhanh chóng hồi tưởng lại xem có phải mình đã làm gì sai hay không, cuối cùng chỉ có thể đưa ra kết luận “công cao lấn chủ”, không khỏi âm thầm cười nhạo. Xưa nay có võ tướng nào nắm giữ binh lực hùng hậu trong tay nhận được kết cục tốt? Cho dù là mấy vị mãnh tướng khai quốc của Đại Tề cũng đều gặp phải kết cục vắt chanh bỏ vỏ, có thể thấy nghi kỵ là bệnh chung của các bậc đế vương.
Hắn vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón cái tay trái, khoan thai đi vào hành lễ.
“Đứng dậy đi. Cuộc Tây chinh lần này ngươi đã vất vả rồi. Thời gian không còn sớm, chi bằng ở lại dùng bữa với trẫm đi. Mai trẫm sẽ tổ chức tiệc lớn khao thưởng tam quân, cùng uống với các ngươi.” – Chu Doãn Thịnh nhịn một hồi, cuối cùng không nhịn nổi mà tự tay kéo hắn đứng dậy, ngón tay vuốt nhẹ qua mu bàn tay hắn.
Triệu Huyền tạ ân, đoạn giấu tay vào trong tay áo, nắm chặt nắm tay. Phần da bị đế vương chạm phải kia không biết sao lại trở nên nóng rực.
Nhắc đến dùng bữa, Mạnh Khang lại đau não. Cậu ta sợ nhất chính là dự yến bên ngoài, vừa phải tỏ ra nhã nhặn, vừa phải thầm nuốt nước bọt trước một bàn đầy món ngon, cuối cùng vẫn ăn không đủ no, quá bằng tra tấn! Thấy sắc mặt cậu ta thoắt đỏ thoắt trắng, Chu Doãn Thịnh không khỏi cười thầm. Người này vẫn cứ như vậy, tâm sự gì cũng ghi hết lên mặt, người khác chỉ cần nhìn qua một cái là biết hết.
“Lục Hoà, không cần bát, bưng hẳn một vại cơm cho Mạnh tiểu tướng quân.” – Chu Doãn Thịnh ra hiệu cho hai người bên cạnh ngồi xuống. Thấy cung nữ bày bát đĩa cỡ chén rượu lên bàn, hắn không khỏi cười rộ.
Lục Hoà lúng túng đứng ngây ra, tưởng mình nghe nhầm.
Ánh mắt Triệu Huyền lại hơi loé lên, không ngờ chỉ vài phút ngắn ngủi, Hoàng thượng đã thân với Mạnh Khang như vậy, ngay cả tật xấu như vậy cũng đưa lên bàn cơm mà trêu chọc. Hắn không khỏi nghiêng đầu nhìn, lại thấy đế vương vừa nhìn Mạnh Khang mặt đỏ tận mang tai vừa cười vui vẻ, khuôn mặt vốn đẹp như ngọc toát vẻ trong trẻo, xán lạn như hoa xuân. Hắn nhìn thẳng người nọ trong chốc lát, sau đó nỗ lực thu tầm mắt về.
“Hoàng thượng, vi thần dùng bát đĩa là được. Bát lớn như vậy, đủ ăn rồi ạ.” – Mạnh Khang không giỏi giao tiếp, nhất thời chỉ có thể vắt ra câu này.
“Phải rồi, lớn như vậy đủ cho ngươi ăn bốn, năm chục bát.” – Chu Doãn Thịnh dùng đũa bạc gõ nhẹ mép bát, đồng thời bớt chút thời gian ngó qua Triệu Huyền một cái. Thấy hắn từ đầu chí cuối đều cúi đầu, tưởng chừng như cung kính, nhưng thực ra là đặt bản thân ngoài cuộc, Chu Doãn Thịnh càng cảm thấy khó chịu.
Mạnh Khang không ngờ Hoàng thượng lại hiểu rõ sức ăn của mình đến vậy, bèn ngượng ngùng nhìn về phía đại tướng quân xin giúp đỡ.
Triệu Huyền đang định lên tiếng giải vây thì thấy đế vương khoát tay, nói – “Lục Hoà, mang vại cơm lên đây. Hôm nay Mạnh tiểu tướng quân phụng chỉ dùng bữa, không ăn hết không được rời cung.”
Lục Hoà nín cười nhận lệnh, đoạn lệnh cho cung nữ mang hẳng một vại cơm nhỏ lên, đặt trước mặt Mạnh Khang.
Mạnh Khang hết nhìn Triệu đại tướng quân rồi lại nhìn Hoàng thượng, trong lòng hết sức rối rắm. Rốt cuộc là ai tuồn chuyện cậu ta ăn khoẻ như voi ra ngoài? Truyền đến cả tai Thánh thượng rồi đây này! Mà thôi, nếu là phụng chỉ dùng bữa, cậu ta đành nghe theo thôi. Huống hồ tay nghề của ngự trù danh bất hư truyền, ngửi thôi cũng đã rớt nước miếng, không dùng vại chắc rớt luôn xuống đất mất. Ôm tâm lý vò mẻ chẳng sợ nứt, Mạnh Khang tạ ân rồi ôm lấy vại cơm và lấy và để.
Chu Doãn Thịnh đặc biệt dặn ngự trù làm những món cậu ta thích nhất, sau đó cầm đĩa dốc thẳng vào vại của cậu ta, dịu giọng nhắc – “Ăn từ từ thôi, đừng để bị nghẹn.” – Kiếp trước, câu cuối cùng cậu ta nói trước khi nhắm mắt xuôi tay trong lòng hắn chính là: “Trốn ba ngày ba đêm chẳng ăn được bữa nào ra hồn, e chết rồi lại phải làm quỷ đói. Hoàng thượng, người về sau đừng quên đốt cho vi thần một con lợn sữa nhé.”
Câu đùa nghe thì buồn cười, nhưng lại ẩn chứa biết bao đau khổ cùng bất đắc dĩ, khiến nước mắt hắn tuôn như mưa, lau cũng không sạch được. Luân hồi nhiều kiếp như vậy, chỉ có Mạnh Khang là người duy nhất sẵn sàng hy sinh cả mạng sống vì hắn. Cậu ta tốt với hắn như vậy một phần là bởi tư tưởng trung quân của lễ giáo phong kiến, nhưng hơn cả là tấm chân tình của cậu ta, hắn sẽ không bao giờ quên.
Hồi ức quá khứ xong, Chu Doãn Thịnh vẫy tay với Lục Hoà – “Gọi ngự thiện phòng thêm một đĩa lợn sữa nướng.”
Triệu Huyền vẫn lặng thinh nãy giờ đột nhiên nâng mắt nhìn hắn. Triệu Huyền nắm rõ sở thích của từng thuộc hạ như lòng bàn tay, trong đó đương nhiên bao gồm cả Mạnh Khang. Thức ăn trên bàn có tám, chín phần mười là món Mạnh Khang thích ăn, huống gì món lợn sữa nướng mà khi còn ở biên cương cậu ta nằm mơ cũng muốn ăn một miếng. Tại sao Hoàng thượng lại hiểu rõ một tiểu tướng quèn, như thể quen biết đã lâu vậy? Hắn muốn làm gì, bồi dưỡng Mạnh Khang tranh đấu với mình?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Triệu Huyền phủ đầy mây đen, lại tức khắc giấu đi. Mạnh Khang hữu dũng vô mưu, tuyệt đối không phải một viên tướng tài có thể trấn thủ một phương, huống hồ tranh đấu với hắn. Hoàng thượng mười một tuổi đăng cơ, mười bốn tuổi tự mình chấp mình, cơ mưu chắc chắn không chỉ có vậy. Thôi kệ, cho dù hắn muốn làm gì, mình cứ lấy tĩnh chế động đã.
Vừa chạm phải ánh mắt hắn, Chu Doãn Thịnh liền biết hắn đang băn khoăn điều gì, không khỏi bùi ngùi thở dài trong lòng. Người yêu không có ký ức, hắn cũng không trông chờ hai người vừa gặp mặt đã sét đánh tứ tung, yêu đến chết đi sống lại. Có lẽ hắn đã đến thế giới này từ lâu, ý thức đã đồng hoá với thế giới này, mà tiềm thức cũng dần dần chìm sâu vào giấc ngủ, e rằng rất khỏ tỉnh lại.
Kiếp này mệt đây. Nghĩ vậy, Chu Doãn Thịnh nâng chén, dịu giọng nói -“Ngu Quốc công, uống một chén với trẫm.”
Triệu Huyền nâng chén rượu trước mặt lên, một hơi uống cạn, ngoài mặt ra vẻ nơm nớp cung kính, nhưng trong lòng vẫn phẳng lặng như thường. Hắn thực sự chẳng hề e sợ Hoàng quyền.