*
Biên tập: Erale
Triệu Huyền quả thực đã thực hiện lời hứa, đưa Chu Doãn Thịnh trở về kinh thành, bản thân lại một mình đi về Tây Bắc. Bởi tình hình rối loạn của Tây Bắc vốn là do sự bày mưu tính kế của y mà ra, sau khi y đi, chưa đến vài tháng liền đánh lui man di một lần nữa, rồi vội vã khải hoàn về triều, từ đó không rời khỏi kinh thành một bước. Thịnh đế ba mươi bảy tuổi nhường ngôi cho đại hoàng tử, đại hoàng tử năm đó vừa tròn mười lăm tuổi, bản lĩnh còn non nớt, vốn còn lo lắng không quản thúc được quần thần, nhất là Tây Bắc vương Triệu Huyền quyền khuynh thiên hạ, lại không ngờ Triệu Huyền sau đại điển nhường ngôi cũng dâng tấu cáo lão về quê.
Hai vị nhân vật hết sức quan trọng này một trước một sau lui khỏi vũ đài lịch sử tạo thành chấn động không nhỏ đối với thế cục triều chính Đại Tề. May mà đại hoàng tử thừa hưởng thông minh tài trí của Thịnh đế, rèn luyện mấy năm cũng chậm rãi ổn định, chỉ là thường xuyên nhớ về Ngu quốc công với phụ hoàng đã cùng nhau du sơn ngoạn thủy.
Cũng không biết có phải Triệu Huyền phát hiện ra điều gì hay không, vì mật mã mà người yêu giữ lại tặng đi càng ngày càng ít, Chu Doãn Thịnh tuy rằng sốt ruột nhưng không có biện pháp với y, đó dù sao cũng là hành vi theo bản năng của y, nếu như trực tiếp yêu cầu, sợ rằng y còn có thể hồ đồ mà hỏi mình mật mã là cái gì. Dấu chân hai ngươi đã giẫm khắp đại lục Âu Á, cho đến già đi không nổi mới định cư tại một thôn trang nhỏ non xanh nước biếc nào đó, cùng nhau chậm rãi già đi. Khoảnh khắc khi Triệu Huyền vĩnh viễn nhắm mắt lại, y dùng cánh tay già nua nhăn nheo ôm chặt lấy người yêu, thành kính hôn môi hắn, tặng một chuỗi mã thật dài cho hắn làm lễ vật cuối cùng của kiếp này.
Cho dù trải qua vô số ly biệt, cho dù biết được vẫn có thể gặp lại người này, nhưng Chu Doãn Thịnh vẫn cảm giác được đau đớn như tan xương nát thịt. Hắn nắm chặt lấy bàn tay lạnh như băng của người yêu, chậm rãi nằm bên trong quan tài cùng y, hoảng hốt nghĩ: Lần sau nhất định phải cùng nhau nhắm mắt, không thể thêm một phút cũng không thể thiếu một giây, sinh không thể cùng họ, chết nhất định phải cùng huyệt.
——————————–
Cả người trần trụi bước ra từ bên trong khoang chữa trị, sắc mặt Chu Doãn Thịnh quả thực không tính là vui vẻ, điều này khiến cho bác sĩ cùng y tá đến đây kiểm tra số liệu cơ thể vô cùng lo lắng.
“Ngài vẫn ổn chứ, Chu tiên sinh?”
“Tôi ổn, Auer tướng quân thế nào rồi?” Chu Doãn Thịnh vừa lau chùi chất dịch chữa trị màu lam nhạt vừa đi tới giường bệnh bên cạnh, đầu ngón tay nhẹ nhàng gảy tóc mai lộn xộn của Auer.
“Tướng quân vẫn như vậy, không có dấu hiệu tỉnh lại nhưng xu thế chết não đã bị ngừng lại rồi. Ngài biết đó, chúng ta bây giờ vô cùng thiếu tài nguyên để điều trị, vì cứu nhiều người hơn, sợ là không có cách nào duy trì sinh mệnh của y dài hơn.” Y tá trưởng lắc đầu than thở.
Ánh mắt Chu Doãn Thịnh hơi trầm xuống, thấy nguyên soái vội vã đi tới, hắn chỉ vào Auer chém đinh chặt sắt mà nói rằng: “Tôi sống, Auer cũng nhất định phải sống, nếu như lần sau tôi không thể tỉnh lại, các người mới có thể quyết định số mệnh của y. Có làm được không?”
Thiếu niên là tia hy vọng cuối cùng của đế quốc, bất kể hắn đưa ra yêu cầu gì, nguyên soái đều có thể suy xét, huống chi là chuyện nhỏ dễ như ăn cháo này, vì vậy gật đầu nói: “Đương nhiên có thể. Chúng tôi đảm bảo sẽ vẫn duy trì kiểm tra triệu chứng sinh mệnh của Auer Yasay, cho đến tận khoảnh khắc loài người bị hủy diệt.”
Chu Doãn Thịnh hài lòng, đi tới phòng làm việc lấy mã ra, lại đưa phần lớn năng lượng thu được từ thế giới kia chuyển vào trong đầu Auer, bản thân giữ lại một phần nhỏ dự phòng, sau khi nghỉ ngơi hai tiếng lại nằm vào khoang chữa trị tiến hành truyền tống một lần nữa. Nguyên soái cùng các nhân viên y tế bị tinh thần không màng sống chết của hắn làm cho cảm động đến rơi lệ, đợi hắn đi rồi tự nhiên liền chăm sóc tỉ mỉ chu đáo cho Auer Yasay, 24h đều có người theo dõi tất cả tình hình bên trong phòng bệnh.
————————–
Hiện tại tên của Chu Doãn Thịnh là Dư Thương Hải, giáo chủ đời thứ tư của thánh giáo, năm hai mươi ba tuổi đã tu luyện 《vô cực tâm kinh》đến tầng thứ sáu, dùng thực lực cực kỳ cường đại ngồi chắc trên ghế đệ nhất thánh giáo.
《vô cực tâm kinh》là công pháp nhiều thế hệ giáo chủ mới có thể tu luyện, thời gian truyền thừa không thể suy xét, nhưng dựa vào mảnh văn tự thượng cổ này vẫn có thể nhìn ra nguồn gốc lịch sử của bộ công pháp. Do mảnh đại lục này cũng không yên bình, phía trước phía sau đã từng trải qua rất nhiều chiến loạn, công pháp thượng cổ đều đã thất truyền, uy lực vung tay một cái liền có thể dời non lấp biển của các bậc tiền bối đã sớm trở thành truyền thuyết khiến lớp hậu bối say mê không dứt, nhưng chỉ cần có được một bộ công pháp thượng cổ, truyền thuyết cũng có thể hóa thành hiện thực.
Nhiều thế hệ thánh giáo ẩn cư trong núi Thương Lộc, chẳng hề quan tâm đến chuyện giang hồ, nói là một giáo phái, thực ra chính là Di tộc(*), vì tránh né chiến loạn mới tụ họp lại với nhau, mà mọi người một lòng tin tưởng Thánh giáo. Hàng năm trong tộc cũng sẽ cử ra một vị võ công cao cường gánh vác tránh nhiệm bảo vệ địa giới của tộc, lâu dần liền tôn xưng đối phương thành giáo chủ.
(*) Di tộc (遗族): dịch theo ý hiểu ra thì là “gia quyến của những người đã chết”. đại khái là người thân của họ hợp lại với nhau thành Di tộc. Vì sau này sẽ nhắc lại tên này khá nhiều nên gọi tắt là Di tộc.
Mỗi một đời giáo chủ đều sẽ chọn một đứa trẻ tư chất tốt nhất trong tộc làm đệ tử chân truyền, sau khi trưởng thành thuận lợi vượt qua rất nhiều thử thách mới có thể leo lên vị trí giáo chủ. Do uy lực của 《vô cực tâm kinh》quá lớn, lại thêm thiếu hụt phần rèn luyện thân thể căn bản nhất, không có tinh thần và thể xác vô địch, thân thể phàm trần không thể gánh chịu được nội lực bao la như sa mạc, mỗi một đời giáo chủ tu tập đến tầng thứ năm thì đều tẩu hỏa nhập ma, cuối cùng bạo thể mà chết.
Chu Doãn Thịnh lại là một ngoại lệ duy nhất, hắn có hệ thống nhân vật phản diện bổ trợ, lại dùng vi tích phân đổi lấy tinh thần và thể xác tương đối cường tráng, liền vững vàng tu luyện tới tầng thứ sáu, đừng nói hoa rơi ngắt lá liền có thể hóa thành thần binh lợi khí, cho dù hơi phẩy tay áo một cái cũng có thể giết người trong vô hình, có thể nói là tuyệt đỉnh cao thủ đương thời.
Công pháp cổ quái khó lường như vậy, đặt ở bên ngoài nhất định là báu vật người người tranh đoạt, không thể không dấy lên một màn gió tanh mưa máu. Người trong tộc vì tránh bị cuốn vào tai họa, cho nên cấm người ngoài ra vào địa giới của tộc. Lại càng không cho phép kết hôn với người ngoại tộc.
Chu Doãn Thịnh rất thích loại cuộc sống yên ổn bình thản, không phụ thuộc này, cũng vui vẻ bảo vệ người trong tộc, thế nhưng thật bất hạnh, hắn bị hệ thống nhân vật phản diện quản chế, bắt buộc phải làm một chút chuyện điên rồ thân bất do kỷ. Vì không để bị chủ thần xóa bỏ, hắn tiếp nhận nhiệm vụ thứ nhất hệ thống tuyên bố, cứu nữ chủ ra ngoài du ngoạn gặp nạn về tộc, dưới sự chung sống lâu dài mà ‘tình cảm đến mức sâu đậm, không thể tự khống chế’, không chỉ không cho phép nàng quay về Trung Nguyên, còn muốn lấy nàng làm vợ, cũng cho phép nàng tùy ý xem 《vô cực tâm kinh》.
Nữ chủ Mậu Thụy Linh mặc dù mới hơn mười lăm tuổi nhưng không phải hạng người đơn thuần lương thiện. Ngược lại, nàng ta tâm cơ thâm sâu, thủ đoạn tàn nhẫn, kiến thức phi phàm, liếc mắt liền nhìn ra lai lịch của 《vô cực tâm kinh》, còn định chiếm làm của riêng.
Nhưng mảnh văn tự thượng cổ này cũng không dễ dàng hiểu được như vậy, nếu như ngay cả âm đọc ý chữ đều không hiểu thì làm sao âm thầm ghi nhớ? Mậu Thụy Linh không có cách nào, chỉ có thể lén lút sao chép. Lại không ngờ bị tỳ nữ của Chu Doãn Thịnh phát hiện, lập tức đoạt lại bí tịch(*) cất giấu ổn thỏa, đồng thời bẩm báo bên trưởng lão.
(*) sách quý
Mấy vị trưởng lão tức giận muốn giết chết Mậu Thụy Linh, Mậu Thụy Linh được Chu Doãn Thịnh dốc hết sức bảo vệ mới bình an vô sự mà rời đi. Sau khi Mậu Thụy Linh trở về Mậu gia trang lại vẫn nhớ mãi không quên bí tịch, nàng ta liền báo cho phụ thân Mậu Kình Tùng cùng vị hôn phu Trạm Thần Dương biết.
Trạm Thần Dương là trang chủ Bích Vân trang, khá có danh vọng trong võ lâm Trung Nguyên, lại là bạn tri kỉ của định quốc tướng quân Viên Khôn Bằng, thường xuyên bày mưu tính kế cho hắn.
Hiện giờ nước Đại Hạ sớm đã không còn thịnh vượng như lúc trước, dưới sự bóc lột tàn nhẫn của Nguyên Hòa đế không thể tránh khỏi mà rơi vào cục diện chia năm xẻ bảy, tan thành mảnh nhỏ. Viên Khôn Bằng chiến công hiển hách, uy danh truyền xa, khá bị Nguyên Hòa đế nghi kỵ, không chỉ cắt xén quân lương của hắn, còn ngụy tạo giấy tờ vu cho hắn tội cấu kết với giặc bán nước, liên tục gửi đi mấy đạo thánh chỉ lệnh cho hắn về kinh chịu thẩm tra.
Viên Khôn Bằng cũng không phải là kẻ trung thành mù quáng, rất nhanh liền giương cao cờ phản tự lập mình làm vua. Chịu ảnh hưởng của hắn, mấy vị phiên vương cũng đều đoạn tuyệt với triều đình, muốn mưu đoạt giang sơn.
Đại Hạ hiện tại đã là tình thế quần hùng cát cứ, mà Viên Khôn Bằng chính là một thế lực mạnh nhất trong đó, rất có khả năng sẽ ngồi lên ngôi vị hoàng đế. Trạm Thần Dương dã tâm bừng bừng, xưa nay không cam lòng chịu làm kẻ dưới, vốn chỉ muốn mượn sức Viên Khôn Bằng thống nhất võ lâm, sau khi biết được uy lực của 《vô cực tâm kinh》 lại nổi lên tâm tư giành đăng cơ lên ngôi.
Nếu như có thể luyện thành tuyệt thế thần công, trở thành tồn tại mạnh mẽ tối cao nhất, thời buổi loạn lạc này chẳng phải mặc ta đi lại? Bao nhiêu kế hoạch sự nghiệp vĩ đại cũng chỉ phất tay một cái là có thể đạt thành. Ý nghĩ như vậy ngày qua ngày dần dần hóa thành chấp niệm tâm ma, không có cách nào trừ tận gốc, Trạm Thần Dương cuối cùng không chống cự nổi mê hoặc, sau khi bàn bạc với Mậu Kình Tùng đồng dạng tham lam độc ác thì bố trí cạm bẫy đợi Chu Doãn Thịnh tự chui đầu vào lưới.
Bọn họ để Mậu Thụy Linh giả bộ gặp nạn, đưa tin cho giáo chủ thánh giáo để hắn tới cứu.
Mậu Thụy Linh hoàn toàn thừa kế giả dối gian xảo của phụ thân, cố tình gặp phải nhiều tai vạ trong chốn giang hồ, lại cũng không phải tai vạ mà người bình thường có thể dọn dẹp. Chu Doãn Thịnh nhận nhiệm vụ hệ thống tuyên bố, hết lần này đến lần khác giúp nàng ta khắc phục hậu quả, biết rõ nàng ta mưu mô bất lương lại vẫn phải tỏ ra một bộ vui vẻ chịu đựng.
Hắn dùng thế lực trong tay giúp Mậu Thụy Linh dọn dẹp mấy cái tai vạ, khiến cho sự tồn tại của thánh giáo dần dần được người ta biết đến rộng rãi. Giữa lúc mọi người còn đang suy đoán giáo phái đột nhiên xuất hiện này là chính hay tà, Trạm Thần Dương cùng Mậu Kình Tùng ở trong tối âm thầm diệt mấy võ lâm thế gia, đánh cắp tiền bạc châu báu, các món đồ chơi quý giá cùng bí tịch các loại, sau đó giá họa lên đầu thánh giáo.
Sau khi liên tục xảy ra bảy thảm án, thánh giáo nghiễm nhiên trở thành ma giáo làm nhiều việc ác mọi người phải tiêu diệt. Chu Doãn Thịnh biết trước tình trạng đáng lo của thánh giáo nhưng không cách nào phát huy bản lĩnh cứu vãn, còn không thể không dưới sự cưỡng ép của hệ thống mang Mậu Thụy Linh đi.
Sau khi Mậu Thụy Linh đi, Mậu Kình Tùng cùng Trạm Thần Dương tuyên bố nữ nhi (vị hôn thê) bị giáo chủ ma giáo bắt đi, mong bạn bè giang hồ hết sức giúp đỡ. Bảy đại thế gia bị mất nhiều tài bảo bí tịch như vậy, hiện giờ đều ở trong tay ma giáo, người chính trực muốn cứu người, người bị diệt môn muốn báo thù, người tham giấc mộng có được tiền tài đều dồn dập tới Bích Vân trang, chỉ ngắn ngủi vài ngày, Trạm Thần Dương đã triệu tập được hơn một nghìn cao thủ võ lâm giúp đỡ.
Khi địa giới của tộc bị vô số cao thủ bao vây, Chu Doãn Thịnh biết nhiệm vụ nhân vật phản diện của mình đã sắp kết thúc. Hắn uống xong rượu độc Mậu Thụy Linh bưng tới, khiến cho chân khí đảo ngược, tính mạng đang như chỉ mành treo chuông, lại vẫn thực hiện nhiệm vụ mà hệ thống nhân vật phản diện tuyên bố, giả bộ không biết chuyện mà đưa Mậu Thụy Linh an toàn ra khỏi địa giới tộc, mình thì ngất đi. Mười mấy tộc nhân may mắn còn sống sót dùng hết chút sức lực cuối cùng dẫn hắn thoát ra khỏi vòng vây, trốn vào trong núi Thương Lộc địa thế phức tạp.
Trạm Thần Dương với Mậu Kình Tùng lo sợ có người phát hiện ra 《vô cực tâm kinh》 trước một bước, bởi vậy vẫn chưa đuổi đánh tới cùng tàn dư của ma giáo, mà dưới sự chỉ điểm của Mậu Thụy Linh bắt đầu tìm kiếm trong phòng tối, sau nhiều lần tìm kiếm không có kết quả, lúc này mới phái người vào trong núi sâu đuổi bắt.
Nhân sĩ giang hồ còn lại phân chia của cải tích lũy nhiều năm của ma giáo, tương đối hài lòng với chuyến này, không lâu sau đó liền lục tục rời đi, chỉ có mấy người con cháu thân gánh mối thù diệt môn một lòng muốn mạng Dư Thương Hải, không ngừng quanh quẩn một chỗ trong núi.
Chu Doãn Thịnh vốn cho rằng mình có thể chậm rãi chờ chết, nhưng lại nhận được một nhiệm vụ cuối cùng mà hệ thống thông báo, để hắn giao《vô cực tâm kinh》cho Mậu Thụy Linh.
Trong lòng hắn biết màn tai họa này chính là Mậu gia trang cùng Bích Vân trang liên thủ gây ra, bọn họ không tìm được đồ vật thèm khát thì tự nhiên sẽ phái Mậu Thụy Linh đến đây nói lời sáo rỗng. Mậu Thụy Linh quả nhiên làm bộ không quên được hình bóng của hắn vội vã tìm đến, tóc tai rối loạn, quần áo rách nát, cả người đầy vết thương, nhìn qua vô cùng chật vật đáng thương. Còn nói dối bản thân đã có thai rồi.
Giáo chủ sắp chết, đứa trẻ chưa ra đời này chính là một tia hy vọng cuối cùng của Di tộc, vốn định giết tộc nhân của nàng sau đó tha cho nàng, thấy giáo chủ truyền thụ《vô cực tâm kinh》 cũng không hề ngăn cản nữa. Chỉ muốn đợi sau khi thiếu chủ lớn lên luyện thành thần công thì có thể báo thù cho Di tộc.
Mậu Thụy Linh có được bí tịch, quay đầu lại thả ra tín hiệu, dẫn sát thủ Mậu gia trang cùng Bích Vân trang tới nhổ cỏ tận gốc, sau đó giao bí tịch cho Trạm Thần Dương, giục hắn mau chóng tu luyện.
Trạm Thần Dương dù sao cũng là nam chủ của thế giới này, mặc dù đã hai mươi lăm tuổi, tốc độ tu luyện 《vô cực tâm kinh》cũng không hề chậm, ba năm ngắn ngủi đã luyện đến tầng thứ tư, trở thành tuyệt đỉnh cao thủ, cuối cùng còn tìm được bản đồ vẽ kho báu trong tâm kinh, dùng lượng lớn của cải của Di tộc thượng cổ mua lương thảo, quân đội, vũ khí, chiến mã, chinh phạt khắp thiên hạ, trở thành hoàng đế khai quốc triều đại mới.
Đây là một câu chuyện về nam nữ chủ kề vai sát cánh dốc lòng từ giang hồ leo lên đỉnh triều đình. Lúc Chu Doãn Thịnh mở mắt ra, tình tiết mới phát triển một nửa, nhưng đời Dư Thương Hải lại đã đi tới phần cuối.
———————————
Một nam tử thân hình cao lớn cường tráng cõng hắn lao nhanh trong rừng rậm, đám người còn lại bảo vệ trái phải, tiếng thở dốc dồn dập cùng bước chân ‘loạt xoạt’ bước qua bụi cỏ trong không gian mờ tối khiến cho người ta cảm giác ngột ngạt. Một luồng năng lượng nhiệt trong kho thế giới từ 008 truyền vào trong máu, bồi dưỡng cơ thể vỡ nát của hắn.
Luồng nhiệt đi khắp cơ thể, kinh mạch bị rượu độc ăn mòn dần được dễ chịu hơn một chút, cảm giác đau nhức cả người thoáng lui bước, nhìn từng gương mặt vô cùng thân quen bảo vệ xung quanh mình, Chu Doãn Thịnh dựa vào trí nhớ đã gặp qua là không quên được rất nhanh biết được bản thân đã đến lần luân hồi nào. 《vô cực tâm kinh》, Di tộc, Mậu Thụy Linh, Trạm Thần Dương…..từng ký ức khiến cho hắn khắc cốt ghi tâm cùng đau đến không muốn sống thoáng lướt qua trong đầu.
Luồng nhiệt vừa mới biến mất, đau đớn lần thứ hai giống như sóng thần ập tới khiến cho hắn càng ngày càng tỉnh táo. Hắn khó khăn thở ra một hơi, dĩ nhiên biết được tình cảnh ngay sau đó của mình ra sao.
Đến muộn rồi! Tộc nhân, người thân, tất cả đều bị những kẻ được gọi là nhân sĩ chính phái phá hủy, bọn họ không trở về được nữa rồi! Cảm xúc bi thương trong khoảnh khắc che lấp thân thể không khỏe khiến cho cổ họng hắn dâng lên một dòng máu tươi tanh ngọt. Nếu không phải hắn phải hoàn thành nhiệm vụ, nếu không phải hắn biết rõ phía trước trải đầy cạm bẫy còn muốn bước vào giang hồ, toàn tộc cũng sẽ không gặp kiếp nạn này! Chính mình tạo nghiệt, kết quả lại để người khác tới gánh chịu thay mình, già trẻ lớn bé của Di tộc vô tội biết bao!
Ngọn lửa thù hận thiêu đốt bên trong đôi mắt đen nhánh của Chu Doãn Thịnh, hắn dứt khoát nuốt xuống máu tươi trong miệng, sau đó phun ra một hơi thở nóng rực. Trạm Thần Dương, Mậu Kình Tùng, Mậu Thụy Linh, tất cả đã từng tham gia lần giết người này, hắn một kẻ cũng sẽ không tha!
Dường như nghĩ đến cái gì, hắn cố gắng giơ cánh tay lên vỗ vai tộc nhân đang cõng mình: “A Giới, thả ta xuống.” Trên người hắn còn mặc áo Mậu Thụy Linh tự tay may, phải nhanh chóng cởi ra. Hiện giờ còn đang chạy trốn, mỗi phút mỗi giây đều rất cấp bách, chỉ vì căm hận Mậu Thụy Linh thì nhất định phải ném đi đồ nàng ta tặng, hắn còn chưa đến mức nhàm chán như vậy, vì cái áo này bên ngoài có tẩm truy tung hương (loại hương lần theo dấu vết), là Mậu Thụy Linh lo hắn trốn mất tăm mất tích nên đã chuẩn bị từ trước, nếu không hủy đi Mậu Thụy Linh vẫn sẽ giống như đời trước dễ dàng tìm được chỗ hắn ẩn thân trong núi Thương Lộc kéo dài mười vạn dặm.
Đúng vậy, hiện tại chính là đoạn Dư Thương Hải trúng độc, trọng thương, được tộc nhân cứu ra, tuy rằng đến hơi trễ, nhưng cũng không coi như là không còn đường sống, ít nhất《vô cực tâm kinh》 vẫn đang trong vòng tay Chu Doãn Thịnh đeo, chỉ cần tránh được đuổi giết của Bích Vân trang cùng Mậu gia trang, đẩy độc ra ngoài, bồi dưỡng tốt thân thể, lại bế quan tu luyện một thời gian, hắn bằng sức một người cũng có thể tắm máu toàn bộ võ lâm Trung Nguyên.
A Giới vô cùng nghe lời, cho dù biết thời gian cấp bách cũng lập tức dừng lại, cẩn thận thả giáo chủ lên đống cỏ mềm mại sạch sẽ, mười mấy hộ vệ xung quanh lập tức xúm lại, vẻ mặt đề phòng nhìn bốn phía.
Chu Doãn Thịnh vốn định cởi áo ra, lại phát hiện toàn thân đau nhói giống như bị kim châm, sờ soạng vạt áo mấy lần cũng không mở ra được, đành ngẩng mặt tựa vào thân cây, thở dốc nói: “Giúp ta cởi áo ngoài ra.”
Tráng hán tên là A Giới lập tức theo lời mà làm, tránh khỏi miệng vết thương chi chít của giáo chủ, lại dùng động tác nhẹ nhàng cởi áo ra, cuộn thành một cục ôm vào trong lòng. Không còn áo ngoài, giáo chủ liền chỉ còn một cái áo trong trắng như tuyết, hiện giờ đang cuối mùa thu, đến tối sợ là sẽ cảm lạnh.
“Vứt y phục đi, bên trên có hương truy tung. Chúng ta lập tức rời khỏi đây.” Trong rừng rậm không thể nhóm lửa, nếu không Chu Doãn Thịnh đã muốn cho y phục một mồi lửa.
A Giới nghe thấy lời ấy lập tức ném y phục ra xa, nhưng lại bị một thiếu niên loắt choắt mười ba mười bốn tuổi nhặt về, gấp gáp mở miệng: “A Giới đại ca, mọi người mau đưa giáo chủ rời đi, ta mặc bộ y phục này đi về phía Tây.” Ý trong lời nói chính là định dùng bản thân làm mồi, dẫn truy binh đi.
A Giới đang định gật đầu đồng ý, Chu Doãn Thịnh lại tức giận đến phun ra một ngụm máu tươi, nhìn chằm chằm thiếu niên quyết liệt nói: “Câm miệng! Vứt y phục xuống cùng đi! Nếu ai dám không nghe mệnh lệnh của bản tọa, tộc quy hầu hạ!” Nhưng mà Di tộc đã không còn tồn tại, đâu còn có người thi hành tộc quy? Lời còn chưa dứt, đồng tử đỏ thẫm của hắn càng giống như muốn chảy xuống hai hàng huyết lệ.
Mọi người lặng im trong nháy mắt, chợt ba chân bốn cẳng mà lau chùi vết máu bên môi giáo chủ, đút cho một viên đan dược, sau đó xốc lại tinh thần mang hắn chạy trốn vào trong núi sâu u ám, thiếu niên loắt choắt thấy giáo chủ từ đầu đến cuối dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm mình, không thể không cắn răng vứt y phục xuống, vội vã đuổi theo. Bọn họ trèo đèo lội suối, không dám dừng lại nghỉ ngơi, cho đến khi trăng lên giữa trời mới tìm được một cái sơn động khá kín đáo để trốn.
“Giáo chủ, ngài ăn một chút gì đi.” Một phụ nữ trung niên lục lọi từ trong cái bọc ra một miếng lương khô đưa tới.
Hiện tại kinh mạch của Chu Doãn Thịnh đều bị tổn hại, chân khí đảo ngược, máu thịt lại bị rượu độc ăn mòn vỡ nát, đừng nói là ăn, cho dù nhấc đầu ngón tay cũng cảm thấy không có sức lực. Nhưng hắn vẫn không lộ ra chút thần sắc thống khổ nào, vô cùng tự nhiên mà nhận lấy lương khô, sau đó dùng hai tay đang cầm đặt lên đầu gối. Sau động tác này ngay cả hít thở cũng dần dần cảm thấy khó khăn, một luồng chất lỏng tanh ngọt dâng lên cổ họng lại bị hắn không chút dấu vết nuốt xuống.
Mọi người vẫn còn đắm chìm trong đau đớn diệt tộc, cũng chẳng thiết ăn uống gì, lấy ra lương khô gặm tượng trưng hai cái rồi lại thôi, hoặc yên lặng khóc nức nở, hoặc ánh mắt đờ đẫn, cũng có người vì thù hận mà vặn vẹo khuôn mặt.
“Nếu không phải Khuê Vũ dẫn sói vào nhà, Di tộc của ta sao lại gặp phải tình cảnh biết vậy chẳng làm như vậy, lúc trước chém hắn nghìn vạn đao, chết không toàn thây.” Không biết ai nghẹn ngào mở miệng, lời còn chưa dứt, trong sơn động yên tĩnh như chết, chỉ có tiếng hít hở nặng nề của Chu Doãn Thịnh.
Khuê Vũ chính là người hầu bên người giáo chủ, bình thường rất được trọng dụng, rất nhiều việc tư mật Chu Doãn Thịnh không muốn cho người khác biết đều nguyện ý giao cho hắn xử lý, trong đó đương nhiên bao gồm bí mật thu xếp Mậu Thụy Linh được cứu về trong tộc.
Mậu Thụy Linh là nữ chủ của thế giới này, trên người còn có một loại sức hấp dẫn mãnh liệt cực kỳ đặc biệt, hễ cùng nàng ta chung đụng một thời gian thì bất tri bất giác sẽ bị nàng ta nắm thóp. Khuê Vũ vụng trộm nảy sinh tình cảm với Mậu Thụy Linh, sau khi bị giáo chủ chiếm đoạt thấy nàng ngày ngày đau khổ nỉ non, trong lòng liền nảy sinh đấu tranh, dễ dàng tin chuyện hoang đường của nàng ta, hạ cái gọi là nhuyễn gân tán vào trong rượu, ý đồ sau khi mê hoặc giáo chủ thì thả nàng về nhà.
Nào ngờ nhuyễn gân tán lại là đoạn trường tán(*), một chén xuống bụng, giáo chủ liền không ngừng nôn ra máu tại chỗ, sau đó kinh mạch đều tổn hại, chân khí đảo ngược, gần như sắp mất mạng.
(*) ở Việt Nam thì chính là lá ngón =))) uống vào ruột đứt từng khúc. Chỉ có chết => k cứu được.
Mấy vị trưởng lão lập tức điều tra kỹ lưỡng việc này, Khuê Vũ vì bảo vệ Mậu Thụy Linh, không chỉ gánh hết tội trạng, còn tự sát bỏ mình. Thi thể vừa lạnh, Mậu Kình Tùng cùng Trạm Thần Dương đã dẫn người đánh tới cửa.
Mậu Thụy Linh sớm chiều chung sống hơn nửa năm cùng Chu Doãn Thịnh, nàng ta vô cùng hiểu rõ võ công của hắn uyên thâm đến mức nào, đừng nói triệu tập hơn một nghìn cao thủ, cho dù dốc toàn bộ lực lượng võ lâm Trung Nguyên cũng chưa chắc có thể tổn thương một sợi tóc của hắn, ngược lại còn có thể bị tàn sát gần như toàn bộ, trừ phi đại sư Trí Thâm phương trượng của Thiếu lâm tự cùng với cao đồ(*) là hòa thượng Tử Huyền sẵn lòng ra tay. Vì vậy Mậu Thụy Linh giả bộ thuận theo Chu Doãn Thịnh trở lại thánh giáo, sau đó tùy thời cơ hạ độc, cũng suôn sẻ hoàn thành.
(*) đồ đệ giỏi
Tóm lại, đầu sỏ gây nên họa diệt tộc là mình và Mậu Thụy Linh, Khuê Vũ không liên quan, hắn nhiều nhất chỉ có thể coi là đồng lõa. Nghĩ đến đây, Chu Doãn Thịnh càng ngày càng oán giận ân hận, cổ họng suýt chút nữa nhịn không được mà phun ra máu tươi.
Hắn cắn răng nuốt máu xuống, vận động năng lượng giải độc cùng ôn dưỡng cơ thể chứa đựng bên trong 008, đợi cảm thấy tốt hơn chút mới gian nan mở miệng: “Nếu thả chúng ta đi, người Trung Nguyên sẽ không cam lòng, nhất định còn muốn vào núi vây quét. Chúng ta đông người, mục tiêu quá lớn, tốt nhất là chia nhau hành động.”
“Không được, nếu như chúng ta đi rồi, ai tới bảo vệ giáo chủ?” A Giới tỏ vẻ phản đối đầu tiên. Đám người còn lại nhao nhao phụ họa theo. Trung thành của bọn họ với giáo chủ đã khắc sâu vào trong xương tủy từ lâu, cho dù dâng hiến sinh mệnh vì giáo chủ cũng chắc chắn không hề do dự chút nào.
“Bảo các người đi thì đi, đừng phí lời! Bản tọa tự có cách bảo vệ tính mạng!” Chu Doãn Thịnh lớn tiếng quát.
Đám người A Giới dùng im lặng tỏ vẻ kháng nghị, bất kể giáo chủ xua đuổi thế nào cũng không muốn rời khỏi hắn, ngược lại chen chúc để hắn ở giữa, chờ đến ngày mai tiếp tục chạy trốn.
Kinh mạch của Chu Doãn Thịnh tổn hại, không chịu nổi đè nén chút nào, dù cho bên trong 008 chứa đựng năng lượng có thể chữa trị thương thế,nhưng một lần cũng không thể chuyển nhập quá nhiều, nếu không sợ rằng sẽ bạo thể mà chết. Rơi vào đường cùng đành phải mỗi ngày lấy ra một ít chậm rãi tẩm bổ, như vậy ước chừng cần tốn thời gian nửa tháng.
Nhưng Mậu Thụy Linh sẽ không cho hắn quá nhiều thời gian để nghỉ ngơi, nàng ta theo mùi hương tìm được áo của hắn, suy đoán rằng Dư Thương Hải đã nghi ngờ mình, vì vậy gạt bỏ kế hoạch lừa gạt lấy bí tịch, lệnh cho sát thủ vây quét khắp núi.
Mới chạy trốn được hai ngày, nhóm Chu Doãn Thịnh liền bị sát thủ Bích Vân trang và Mậu gia trang bức tới đường cùng, mắt thấy lại chết thêm mấy tộc nhân, hắn vận chuyển nội lực lao về hướng trung tâm núi Thương Lộc, lớn tiếng nói: “Các ngươi muốn đồ vật trong tay bản tọa, có gan thì tới!”
Những sát thủ này quả nhiên bỏ lại những người còn lại, vội vã đuổi theo. Mấy người A Giới cũng muốn theo, lại thấy giáo chủ càng đi càng nhanh, trong chớp mắt đã không thấy tung tích, chỉ có thể như ốc xanh không đầu tán loạn trong rừng.
Dẫn một đám sát thủ đi, chân khí mấy ngày qua vất vả dự trữ được đã tiêu hao hết, thương thế vừa mới giảm bớt lại tăng thêm lần nữa, Chu Doãn Thịnh phun ra một ngụm máu, thầm nghĩ lần này e là phải chết ở đây, chợt cảm ứng được tồn tại của người yêu, đôi mắt ảm đạm đen nhánh liền phát ra ánh sáng rạng rỡ.
Hắn vừa chém giết cùng mọi người, vừa nâng lên tia chân khí cuối cùng lao nhanh về phía người yêu, trong lúc đó giữa lưng liền trúng một kiếm, lúc sắp ngã xuống, một nam tử mặc một thân tăng y(*) trắng như tuyết vén tầng tầng lớp lớp cành lá, xuất hiện ở trước mắt hắn, trên gương mặt tuấn mỹ cương nghị không có chút biểu cảm nào, một đôi đồng tử đen nháy sâu thẳm cho dù nhìn thấy máu tanh đầy đất cũng không hề gợn sóng.
(*) y phục của hòa thượng.
“Cứu ta!” Chu Doãn Thịnh thả lỏng, đột nhiên rơi từ không trung xuống, vừa vặn ngã bên chân tăng nhân.
Tăng nhân lạnh nhạt liếc nhìn hắn một cái, chợt lui về phía sau một bước, hai tay chắp trước ngực niệm phật, vẫn không lộ ra ý định cứu người. Y lần này xuống núi, một là rèn luyện, hai là đồng ý thỉnh cầu đến đây trừ ma vệ đạo của trang chủ Bích Vân trang, mà người này vừa vặn lại chính là ma đầu giết người như ngóe Dư Thương Hải.
Chu Doãn Thịnh ngửa đầu nhìn y. Cảm xúc tích tụ trong ánh mắt đỏ thẫm là pha trộn giữa khiếp sợ, nghi ngờ, đau thương, hắn vốn cho rằng người yêu sẽ đi tới bên cạnh mình khi mình cần y nhất, dẫn hắn rời xa đau khổ, giúp hắn thoát khỏi khổ ải, lại tuyệt đối không ngờ y chọn thờ ơ lạnh nhạt với mình lúc mình gần chết.
Hắn cảm thấy nhất định là bản thân nhận lầm rồi, nhưng rung động mãnh liệt trong lòng lại nói cho hắn biết, người này chính là kẻ cùng hắn sống dựa vào nhau kia.
Hắn chẳng có thời gian bàng hoàng, mạnh mẽ chống cơ thể đứng dậy nhưng lại ngã xuống, mắt thấy sát thủ đạp cành lá tụ tập tới gần, mắt thấy bản thân sắp ngất đi, không thể không dùng sức nắm chặt chân người yêu, nghiến răng mở miệng: “Cứu ta! Cầu xin ngươi cứu ta!”
Ta vốn cho rằng chữ ‘cầu xin’ này mãi mãi sẽ không xuất hiện giữa ta và ngươi, ta vốn cho rằng ngươi sẽ luôn luôn dũng cảm quên mình mà cứu ta, nhưng mà ngươi lại phản ứng thế này……….Nghĩ đến đây, Chu Doãn Thịnh phun ra một ngụm máu, ngất đi.
Hòa thượng cụp mắt, nhìn chằm chằm vạt áo dính đầy máu đỏ lấm tấm, hơi nhíu mày.
Erale: Cắm đầu cắm cổ làm từ sáng:))) giới 16 chỉ có trong sách XB => không cắt chương, nên mình sẽ tự cắt tùy độ dài nhé
Các ce phát biểu cảm tưởng nội dung giới này đi hị hị:v
Lượn lờ gom dc vài ảnh có vẻ hơi liên quan đến giới 16. Mạn phép ôm về up lên ^^ không rõ có phải tranh minh họa của bộ truyện nào k? nếu phải thì nhắc mình gỡ nhé.