Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 71: Làm một cặp chồng chồng bình thường



Vào trong phòng, Ôn Niệm Nam dựa cửa vuốt ngực, lắng nghe thấy không có âm thanh nào bên ngoài mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, mệt mỏi đi tới bên giường.

Đầu lại bắt đầu đau nhức dữ dội, cơ thể lảo đảo ngã ngồi xuống đệm, tay đập vào thành giường khiến cậu kêu lên một tiếng.

Tay trái của Ôn Niệm Nam đang đặt trêи giường, cậu cúi đầu nhìn chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út, từ từ đưa tay lên trước mắt, ngẩn người ngắm nhìn.

Đây là chiếc nhẫn lúc ở hôn lễ Cố Ngôn Sinh đã trao cho cậu, mẹ nói Cố Ngôn Sinh đã tự mình bay tới F đặt làm, trước khi kết hôn một năm đã hoàn thành xong, là để giành riêng cho người bạn đời cùng hắn kết hôn sau này.

Ôn Niệm Nam nhẹ nhàng vuốt ve hình dáng chiếc nhẫn, một thoáng buồn loé lên trong mắt. Ít nhất thì đây cũng là bằng chứng đại diện cho việc cậu cùng Cố Ngôn Sinh là vợ chồng, trêи đời này chỉ có cậu và hắn sở hữu nó, chỉ có chiếc nhẫn là thật sự thuộc về cậu trong cuộc hôn nhân này.

Có lẽ… sau khi ly hôn, cậu có thể cầm nó theo, coi như là thứ để nhớ về ba năm này.

Ôn Niệm Nam cởi áo khoác ngoài, lần tìm lấy túi thuốc ra, mở ngăn tủ cạnh giường đặt vào, muốn nhét túi thuốc vào ngăn thấp nhất để không ai nhìn thấy, đột nhiên cánh tay ngừng lại.

Cậu lấy từ trong ngăn kéo một tấm ảnh chụp, trong hình có rất nhiều học sinh, một đám thiếu niên đều mặc quần áo đồng phục, trêи mặt là nụ cười rạng rỡ, tràn đầy sức sống.

Bức hình này được chụp sau trận thi đấu bóng rổ toàn trường năm lớp mười một, cũng là bức ảnh duy nhất cậu chụp chung cùng Cố Ngôn Sinh. Bọn họ đã thắng trong trận đấu đó, Cố Ngôn Sinh trong ảnh vẫn còn nét non nớt trêи khuôn mặt đang hơi mỉm cười, Ôn Niệm Nam đứng cách hắn chưa đầy hai mét, cười vô cùng hạnh phúc.

Nhìn dáng vẻ ngây thơ của tuổi trẻ năm ấy, cậu nhớ lại bản thân mình thật giống như một thằng ngốc.

Từ sau khi Cố Ngôn Sinh giúp cậu ở tiệc sinh nhật ông Cố, một đứa trẻ luôn không thích nơi tụ tập đông người như cậu lại bắt đầu thường xuyên theo cha tới các loại tiệc xã giao chỉ để có thể nhìn thấy hắn nhiều hơn một chút.

Bởi vì thân phận của Cố Ngôn Sinh hơn người, bữa tiệc nào hắn cũng được rất nhiều người vây quanh, mà Ôn Niệm Nam mỗi lần đều chỉ ngây ngốc ngồi trong góc lặng lẽ ngắm nhìn hắn.

Lần tham dự tiệc của nhà họ Chu đó, cha Ôn vì quá bận rộn giao thiệp không có thời gian trông cậu, để cậu tuỳ ý kiếm gì đó ăn trong lúc chờ ông. Ôn Niệm Nam bưng một đĩa bánh ngọt, đang tới lấy thêm cốc nước trái cây thì bỗng nhiên bị người đụng một cái, cốc nước liền đổ ụp lên người.

“A, ngại quá, tôi không thấy cậu, cậu không sao chứ?”

Ôn Niệm Nam cúi đầu nhìn vết bẩn trêи quần áo, còn có cả kem bơ trêи bánh ga tô, ngẩng đầu cười nói: “Không sao, tôi vào phòng vệ sinh lau chút là sạch.”

“Thật sự xin lỗi.”

Vòi nước trong toilet chảy ào ào, Ôn Niệm Nam dùng tay vốc ít nước lau nước trái cây và kem trêи quần áo nhưng càng lau vết bẩn càng loang, càng nhìn rõ vệt kem bơ.

“Haiz… biết thế không lau, càng lau càng bẩn.”

Ngoài cửa vọng tới tiếng bước chân, có điều đã bị tiếng nước chảy át đi khiến cậu không nghe thấy, vẫn còn đang chuyên tâm xử lý quần áo.

Cánh cửa bị đẩy vào, một người đàn ông mặc lễ phục màu trắng, vẻ mặt không kiên nhẫn bước tới, thấy trong toilet có người thì hơi sững sờ.

“Sớm biết đã không chà, càng chà càng loang rộng.” Người đứng bên cạnh bồn rửa tay khẽ thở dài, thanh âm có chút uể oải.

“…”

Chợt một bàn tay khớp xương rõ ràng duỗi ra trước mặt, trong tay cầm một chiếc khăn màu xanh nhạt đưa tới. Nghe được tiếng động Ôn Niệm Nam liền ngây ngốc nhìn sang, thấy gương mặt kia thì trong mắt tràn đầy kinh ngạc, ngạc nhiên đứng tại chỗ không hề phản ứng lại.

“Có sao không? Cậu cầm lấy khăn tay này đi, lau cho sạch.”

“Huh? Oh, được.”

Ôn Niệm Nam cứ ngơ ngẩn nhận lấy khăn trong tay đối phương, giương mắt lên nhìn người trước mắt, khuôn mặt cậu phút chốc đỏ bừng, cúi đầu tránh đi ánh nhìn kia: “Cảm ơn khăn tay của anh.”

Người đàn ông gật đầu một cái rồi bước vào, Ôn Niệm Nam vẫn còn đứng tại chỗ chưa hồi thần, nhìn nhìn chiếc khăn trong tay, khoé miệng bất giác cong lên. Lúc người kia đi ra cậu vẫn đang đứng nhìn chằm chằm khăn tay mà cười ngốc, mãi tới khi nghe tiếng vòi nước bên cạnh mới giật mình.

Bên ngoài truyền tới một giọng nói không kiên nhẫn: “Cố Ngôn Sinh cậu lại làm gì thế hả? Ngoài kia vẫn còn nhiều người đang chờ đợi cậu đấy, đừng có chọc dì mất hứng.”

Nghe thấy tiếng gọi, vẻ mặt Cố Ngôn Sinh biểu lộ sự phiền chán, rút khăn giấy bên cạnh lau tay rồi rời đi. Ôn Niệm Nam dõi theo bóng lưng kia, lại nhìn chiếc khăn trong tay, đột nhiên đưa lên vùi mặt vào đó, trong toilet bỗng vang lên tiếng cười ngốc nghếch của thiếu niên.

Thấy Cố Ngôn Sinh cuối cùng cũng chịu đi ra, Chu Nguyên Phong trừng mắt nhìn hắn, nói: “Cậu lại trốn đi hút thuốc đấy à?”

“Không, bên trong có người.”

“Đi thôi, dì đang đợi cậu đằng kia.”

Từ sau lần đó, trong lòng Ôn Niệm Nam càng mong ngóng được gặp lại hắn, thỉnh thoảng sau giờ học còn cố ý chạy tới cửa hàng tạp hoá nhỏ cạnh trường Cố Ngôn Sinh để mua đồ, ánh mặt lại chăm chú hóng về phía cổng trường.

Cho tới khi cậu nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong đám đông, khoé môi sẽ không tự chủ được mà giương lên, có điều nhà họ Cố luôn cho tài xế riêng đưa đón, mỗi lần ra khỏi cổng trường Cố Ngôn Sinh lập tức ngồi vào xe rời đi.

Mặc dù chỉ có thể đứng từ xa nhìn đôi lần, đối với Ôn Niệm Nam mà nói như vậy cũng đã đủ rồi.

Trong lòng cậu giống như có ánh sáng bỗng chiếu vào nơi bóng tối sâu thẳm mịt mờ, chàng trai ngây thơ không thể chờ đợi được mà đưa tay bắt lấy, rồi dần dần nhận ra đó chính là yêu thích, thế nhưng vì tự ti mà cậu lại lùi vào trong vỏ ốc của mình im lặng lén nhìn, cho dù chỉ là ngưỡng mộ mơ ước từ đằng xa.

Nhưng khi ánh sáng ấy nhuốm thành màu đen, biến hoá ra những xúc tu cuốn chặt lấy cậu kéo vào trong bóng tối, tình cảm yêu thương được chôn sau dưới đáy lòng kia liệu có thể được đáp lại không…

———————-

“Được, Tổng giám đốc Lục, ngài vất vả rồi, ngày mai tôi sẽ kiểm tra lại một chút.”

Sau khi cha Ôn gập máy tính lại, bên trong căn phòng khẽ khàng một tiếng thở dài. Ông nhìn bức tranh Ôn Niệm Nam tự tay vẽ bằng sáp màu năm cậu bốn tuổi đang được treo trêи tường phòng làm việc, trong đó là hình ba người tí hon đang cười hạnh phúc nắm tay nhau, hốc mắt ông chợt ẩm ướt.

Ông nhấc bước đi tới, giơ tay vuốt ve lên hình cậu bé đứng giữa bức tranh, khẽ nói: “Con vẫn luôn bướng bỉnh như vậy, giống hệt như mẹ con, tại sao con cứ mãi thà chính mình chịu tổn thương cũng phải bảo vệ người bên cạnh chứ?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.