Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 51: Bản tình ca trên băng



Đông Phi Hồng rất nhanh phục hồi lại tinh thần từ trong tâm tình kỳ lạ của mình.

Anh hỏi: “Có cần gọi cha mẹ của con đến xem giải đấu không?”

Động tác ăn canh của Trì Tiểu Trì dừng lại.

Đông Phi Hồng ôn hòa nói: “Để chú gọi điện cho bọn họ. Đây là lần đầu tiên con thi đấu, bọn họ cần phải đến.”

Từ sau khi Đông Ca rời nhà, quan hệ của cậu và cha mẹ dần dần đóng băng.

Cậu trở thành Đông Ca của quốc gia chứ không còn là Đông Ca của nhà họ Đông.

Sau này Đông Ca bị tai nạn, cũng là đôi vợ chồng già kia đón cậu về, dốc lòng chăm sóc.

Tuổi già, tính nết trở nên ôn hòa thuần hậu, bọn họ dần dần nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, nhưng đã quá muộn, Đông Ca đã triệt để khép kín chính mình.

Bọn họ khẩn cầu bên ngoài hàng rào mà Đông Ca tự dựng lên, hy vọng Đông Ca có thể mở ra một cánh cửa để cứu lấy đứa con trai này.

Nhưng từ nhỏ cha mẹ ít khi nào khen ngợi cậu ấy, căn bản không thể khiến Đông Ca tin tưởng, càng không thể trở thành trụ cột tinh thần của Đông Ca, ngược lại làm cho tinh thần đã sắp vỡ vụn của cậu càng thêm căng thẳng.

Vì hết cách nên cha mẹ mới buồn bã đưa Đông Ca đến viện điều dưỡng, giao cho hộ lý chuyên nghiệp chăm sóc.

Nhưng khi bọn họ mang trở về lại là một thi thể đã lạnh tanh bị ngâm trong nước mười mấy tiếng dưới nhiệt độ 0 độ C.

Nhìn thấy thi thể của con trai, bà Đông hỏng mất.

Bà bắt đầu mò xem từng video thi đấu của con trai.

Giờ đây, công việc yêu thích của con trai mà bà từng luôn miệng phàn nàn là “không đàng hoàng”, “không có tương lai”, “đến khi bị tổn thương cơ thể, về già sẽ biết thế nào là hối hận”, lại trở thành nơi gửi gắm tinh thần duy nhất của người mẹ già hơn năm mươi tuổi đã mất đi đứa con trai độc nhất.

Bà thích xem nhất chính là video của lần đầu tiên Đông Ca tham gia thi đấu, nhưng bởi vì căng thẳng nên chỉ đứng hạng năm.

Đứa trẻ trong video đó rất gần gũi với trí nhớ về Đông Ca của bà, trầm mặc, yên tĩnh, trong ánh mắt còn chứa một chút khát vọng được tán thưởng khen ngợi.

Vào một ngày nọ, bà và ông xã cùng xem xong video.

Bà như nhớ ra chuyện gì đò, tóc tai hơi rối, vành mắt đỏ bừng quay sang nhìn ông xã: “…Vì sao lúc trước chúng ta không xem tiểu Ca thi đấu?”

Thời gian trở lại hiện tại.

Trì Tiểu Trì nói: “…Địa điểm thi đấu ở những thành phố khác, bọn họ sẽ ngại xa. Với lại, bọn họ còn việc phải làm.”

Đối với lời thoái thác mà Trì Tiểu Trì, cũng tức là Đông Ca đưa ra, Đông Phi Hồng không nói gì mà chỉ hỏi: “Con có muốn bọn họ tới không?”

Hàng lông mi dài mảnh của Đông Ca không kiềm chế được mà run rẩy một chút, do dự nói: “…Muốn.”

Đông Phi Hồng cười cười: “Ăn canh đi. Nếu không sẽ nguội hết.”

“Nhưng bọn họ…”

Đông Phi Hồng ôn hòa cắt ngang lời cậu: “Đây không phải là vấn đề con muốn cân nhắc. Cứ giao cho chú, để chú giải quyết, có được hay không?”

Đông Ca ngẩng đầu khỏi bình canh nóng hổi, nhìn Đông Phi Hồng, trên khuôn mặt thon nhỏ tú lệ lại sạch sẽ đã rút đi một chút cảnh giác và bất an.

Cậu từ từ gật đầu, hơi gượng gạo kéo ra một nụ cười: “Được.”

Trước mắt rõ ràng là khuôn mặt Đông Ca nhưng nghĩ đến một linh hồn khác trong cơ thể của cậu ấy, Đông Phi Hồng nhịn không được mà cũng mỉm cười.

Anh nói: “Quay lại nghĩ xem tuần này về nhà muốn ăn cái gì rồi gửi tin nhắn cho chú.”

Ba tháng sau đó, Trì Tiểu Trì trải qua cuộc sống rất đơn thuần, tập luyện trên băng, tập luyện vũ đạo, học tập văn hóa, tất cả đều an bài chậm rãi, đâu vào đấy.

Thậm chí cậu còn có tâm tư dành ra mỗi ngày ngắm trăng, ngắm đom đóm, ngắm đường đèn, xem pháo hoa ở xa xa, đôi mắt di chuyển theo thứ ánh sáng kia, có lúc suy tư, có lúc lại chẳng nghĩ gì cả.

Từ lần trường học tổ chức cắt tóc tập thể đến nay cũng đá khá lâu, tóc của cậu giờ đã khá dài, vừa tới vai.

Trùng hợp Trì Tiểu Trì cũng không thích cắt tóc cho lắm.

Cậu từng bỏ ra một buổi chiều đối mặt với gương để dạy Đông Ca cách búi tóc làm sao cho dễ nhìn, búi làm sao cho chắc chắn.

Nhưng khi luyện tập vũ đạo hoặc trượt băng, Trì Tiểu Trì sẽ đem toàn bộ thân thể trao trở lại cho Đông Ca, để cậu ấy tự điên cuồng.

Đông Ca yêu thích tập luyện đơn độc, đặc biệt là khi sắp đến ngày thi đấu, thông thường lúc đêm khuya cậu sẽ còn lưu lại tại phòng luyện vũ đạo.

Nhịp điệu vang lên theo tiết tấu, xập xình xập xình, hai chân của cậu đạp trên sàn nhà bằng nhựa, cộc cộc cốp cốp.

Trường thể thao có quy định cho phép người nhà ở trong thành phố đến quan sát.

Đông Phi Hồng cố ý đến trường học xin phép, lấy được một tấm thẻ có thể ra vào trường học để thường xuyên đến xem Đông Ca huấn luyện.

Khi Đông Ca luyện vũ đạo, anh cũng không phải hoàn toàn không có chuyện để làm.

Anh lấy ra một tập tranh, dùng bút chì phác họa ra một bóng dáng nho nhỏ đang múa.

Đông Phi Hồng nói: “Để chú út vẽ cho con một quyển manga, đợi đến ngày lễ trưởng thành sẽ tặng cho con.”

Với sự bầu bạn của Đông Phi Hồng, ba tháng nhanh chóng trôi qua.

Không biết Đông Phi Hồng đã tiến hành bao nhiêu lần điều đình, trước đêm tranh tài, thành công dành chỗ cho đoàn thân hữu của Đông Ca.

Sân trượt băng ở nhà không thể không có ai trông coi, vì vậy ông Đông lựa chọn ở nhà, bà Đông thì cùng Đông Phi Hồng lên tàu cao tốc đến địa điểm thi đấu.

Dọc đường đi bà Đông không ngừng luyên thuyên hỏi Đông Phi Hồng về thành tích học văn hóa của Đông Ca thế nào, đến khi rời khỏi trường thể thao thì có thể thi đậu trường đại học chính quy hay không?

Đông Phi Hồng lại tốt bụng an ủi bà: “Thành tích của Đông Ca không tệ, thành tích huấn luyện cũng rất xuất sắc, nếu không làm sao nhà trường lại cho phép một học sinh mới nhập học nửa năm tham gia giải đấu quy mô lớn như vậy?”

Bà Đông bĩu môi: “Một học sinh mà học hành không đàng hoàng thì ra thể thống gì nữa. Trượt băng chỉ là vui đùa một chút, chứ cái nghiệp trượt băng làm sao có thể nuôi sống người ta đây.”

Thái độ của Đông Phi Hồng đặc biệt ôn hòa: “Chị xem thi đấu trượt băng nghệ thuật chưa?”

Bà Đông: “Đã xem trên tivi, mấy người trẻ tuổi nắm tay nhau cùng trượt, ôm ôm ấp ấp, người này tung người nọ lên, ầm, người kia rơi xuống đất. Bởi vậy chị đã nói môn này rất nguy hiểm, lưỡi giày trượt sắc bén như vậy, lỡ trúng thân mình thì sao, cái thằng nhóc ương bướng kia cứ không chịu nghe lời.”

Đông Phi Hồng dụ dỗ: “Lần này Đông Ca đi thi đấu giống như con gái lên kiệu hoa lần đầu, nếu chị mà không hiểu quy tắc, đến khi trọng tài chấm điểm thiên vị, chẳng phải Đông Ca nhà chúng ta bị thua thiệt sao?”

Dòng suy nghĩ của bà Đông chệch đi một chút: “Bắt nạt người ngoại thành à?”

Đông Phi Hồng tăng mạnh một chút: “…Nói không chừng thật sự là vậy đó.”

Bà Đông như được tiêm máu gà. Trong mắt của bà, con bà sinh ra rồi nuôi lớn lên, đương nhiên bà có thể tùy tiện trách móc, nhưng nếu để người ngoài khi dễ thì bà lại không cho phép.

Bà cầm lấy điện thoại di động của Đông Phi Hồng, mở ra video ở phía trên: “Chú út, giải thích một chút cho chị nghe thử.”

Tuy có để bụng nhưng bà Đông căn bản không quá mong đợi Đông Ca có thể chiến thắng ở giải này.

Trong mắt của bà, Đông Ca chỉ là một đứa nhỏ xui xẻo rãnh rỗi lại lượn trên sân băng, tâm tư căn bản không đặt vào chuyện học hành, tay nhỏ chân nhỏ, làm sao mà nhảy nhót được cơ chứ.

Kết quả, khi nhóm thiếu niên thi đấu, nhìn thấy Đông Ca trượt ra từ phòng chuẩn bị, bà lập tức trừng mắt: “Tại sao lại mặc ít như thế? Bao tay đâu? Khăn quàng cổ đâu? Thế này chẳng phải sẽ bị viêm khớp sao?”

Đông Ca vừa ra trận liền dẫn đến tiếng nghị luận của khán giả.

Bên phải của Đông Phi Hồng có một người ồ lên một tiếng: “Đứa bè này đẹp quá.”

Bạn gái của anh ta bổ sung một câu: “Giống như ngôi sao nhỏ vậy.”

Dưới sự miêu tả của bọn họ, bởi vì thân thể thon gầy, tướng mạo của Đông Ca từ lâu đã thoát khỏi phạm trù ‘đáng yêu’, thêm vào vài phần đẹp cổ điển, khí chất của cậu ấy cực thích hợp trang phục thi đấu màu xanh trắng được đính cườm, trên cổ là vòng cổ màu vàng nhạt, mái tóc đen nhánh được búi cao lên đỉnh đầu.

Thế nhưng câu ca ngợi “ngôi sao nhỏ” kia chính là dành tặng cho Trì Tiểu Trì.

Trì Tiểu Trì không sợ nhất chính là ánh đèn và truyền thông, càng không cần nói giải thi đấu này chỉ là phát sóng trực tiếp qua mạng mà thôi.

Cậu trượt một vòng bên rìa sân, làm động tác thả lỏng, tuy rằng hít sâu mấy lần nhưng động tác tay chân vẫn là nhịp điệu bình thản của Trì Tiểu Trì.

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía khán đài, còn chưa kịp định vị chỗ của Đông Phi Hồng thì đã bị trọng tài yêu cầu vào vị trí giữa sân.

Thiếu niên trượt đến giữa sân, làm ra động tác thiên nga nghển cổ.

Ca khúc đầu tiên cậu chọn chính là “Chim Sơn Ca”.

Bình luận viên là một vận động viên trượt băng nghệ thuật đã về hưu và một bình luận viên không có lai lịch quá cao nhưng miệng mồm không tệ đảm nhiệm.

Bình luận viên nói: “Trạng thái của tuyển thủ số 5 không tệ.”

Bình luận viên đã về hưu gật đầu: “Sự tự tin này coi như hiếm thay trong số các cậu bé cùng tuổi, rất đáng quý.”

Bình luận viên nói: “Chứ còn gì nữa, vừa nãy có hai cậu bé tuổi 12 đến 13 đều lạnh cóng tay chân, ngay cả nhịp điệu cũng bắt trượt.”

Tiếng nhạc ban đầu vang lên, thiếu niên trượt về sau, tóc mai bị gió lạnh thổi bay lên, lượn vòng theo cậu bé.

Camera quay cận cảnh đến khuôn mặt của Trì Tiểu Trì.

Khóe miệng của cậu không cười, nhưng lại không có vẻ nghiêm nghị, cũng không bén nhọn hoặc căng thẳng, dường như có chút tâm sự phiền muộn, loại cảm giác hờ hững này hoàn toàn tương xứng với khí chất biểu diễn của cậu.

Khúc nhạc ban đầu du dương, tựa như chim sơn ca đang hót, mỗi một bước nhảy của cậu rơi xuống đất cũng trùng khớp ăn nhịp, bước nhảy trôi chảy, nối liền không dứt, độ khó cũng không quá lớn, hết thảy đều ổn thỏa.

Vẻ u sầu trong ánh mắt của cậu dần dần tăng cao, giơ tay hơi đỡ trán, như là đem mình đẩy về phía sau.

Bình luận viên về hưu lập tức nhận ra động tác này, trong giọng nói khó nén kinh ngạc: “Động tác Ina Bauer?”

Đó chính là động tác ngã người ra sau Ina Bauer tiêu chuẩn nhất, hai tay mở ra, phạm vi hướng ra hai bên đều là chuẩn xác và đúng thời điểm, cường và nhu kết hợp, có thể nói là hoàn mỹ, giống như một con chim sơn ca đang ngửa cổ lên trời hót líu lo.

Bình luận viên vừa định nói gì đó thì liền thấy Trì Tiểu Trì đang ngửa ra sau lại kết nối trôi chảy một động tác nhảy.

Cho dù là bình luận viên không chuyên nhưng vẫn có thể nhận ra động tác này: “…2A?”

“…Ina Bauer nối tiếp 2A, mức độ hoàn thành cấp ba trở lên.”

Ánh mắt của bình luận viên đã về hưu nhìn Trì Tiểu Trì cũng thay đổi.

…Ngoài cấp độ hoàn thành, sự lý giải về vẻ đẹp trượt băng nghệ thuật của đứa bè này hoàn toàn không cùng cấp bậc với nhóm tuyển thủ vừa biểu diễn mới nãy.

Anh ta cúi đầu nhìn hồ sơ tuyển thủ.

…11 tuổi, chưa có kinh nghiệm thi đấu, như vậy chính là thiên tài.

Thiếu niên trên sân đã bắt đầu trượt ra hình dáng chim yến.

Người hiểu rõ nghệ thuật trượt băng đã lộ ra vẻ kinh ngạc đối với trình độ của cậu nhóc không có tiếng tăm này, huống hồ gì những người không có chuyên môn, cho nên họ càng thêm kích động.

Đối với những người ngoài nghề, những động tác ‘đẹp’, ‘phức tạp’, ‘xoay nhiều vòng’ chính là kỹ thuật trâu bò, tuy rằng ở trận này Trì Tiểu Trì không sử dụng động tác xoay người với độ khó cao, khiến bọn họ cảm thấy chưa tận hứng, nhưng mà lại tốt hơn hẳn hai người thi đấu trước cậu.

Ở điệu nhảy cuối cùng, Trì Tiểu Trì giơ tay phải lên, duỗi thẳng lên trời.

Theo tiếng nhạc du dương hạ xuống, dường như tất cả ánh sáng đều tập trung lên người cậu.

Hoàn thành hết thảy động tác, tiếng vỗ tay ầm ầm vang lên, Trì Tiểu Trì thở phào một hơi, lúc này mới cảm giác mệt mỏi.

Dường như có một luồng khí lạnh từ trong cổ họng của cậu được đun sôi cho đến khi tiến vào bên trong phổi, làm cho cậu cảm nhận không ra là lạnh hay là nóng.

Cậu khom người xuống, chào cám ơn, lại lượn một vòng quanh sân để thả lỏng cơ bắp căng thẳng.

061 lập tức điều khiển các axit lactic phân bố khắp cơ bắp của cậu, ngăn chặn tình trạng đau nhức cơ bắp xuất hiện.

Anh nói: “Cực khổ rồi.”

Trì Tiểu Trì lau mồ hôi trên trán, tự mình cười nói: “…Chúng ta làm rất tốt, có đúng không?”

Đông Phi Hồng muốn đứng dậy vỗ tay cho Trì Tiểu Trì, không ngờ người đầu tiên nhảy dựng lên chính là bà Đông, hưng phấn hô to: “Con trai! Con trai!”

Tiếng kêu gào của bà bị nhấn chìm cùng những tiếng hoan hô và bình luận xung quanh, nhưng dường như Trì Tiểu Trì vẫn có cảm giác, cậu quay đầu nhìn về phía khán đài.

Khuôn mặt kia lúc nào cũng tỏ vẻ cau có nhưng hiện tại lại toát lên vẻ vui sướng thật lòng.

Bà vẫy tay về phía Trì Tiểu Trì, còn Trì Tiểu Trì lại sững sờ đứng tại chỗ, nhìn mẹ của Đông Ca thật giống như trẻ hơn hai mươi tưởi, hưng phấn như thiếu nữ

Mấy giây sau, cậu chậm rãi nhếch lên một nụ cười, phất tay với bà.

Cùng lúc đó 061 nhận được một thông tin khiến anh có chút khó có thể tin tưởng.

Một giây sau, tin tức tiếp theo ập đến càng khiến anh thêm kinh ngạc: “Tiểu Trì…”

Trì Tiểu Trì cũng nhìn thấy.

Bảng dữ liệu trước mắt cậu sáng lên.

Đối tượng nhiệm vụ Lâu Tư Phàm, trị giá hảo cảm tăng lên 8 điểm, trị giá hối hận tăng lên 8 điểm.

…Đây là lần đầu tiên 061 nhìn thấy trị giá hảo cảm và trị giá hối hận đồng loạt tăng đều.

Thái độ của Trì Tiểu Trì lại rất bình tĩnh: “Tôi còn tưởng là phải đến trận chung kết thì anh ta mới xem tôi thi đấu đấy.”

061: “Lâu Tư Phàm…”

Trì Tiểu Trì trượt vào lối đi rời sân, tháo xuống đồ cột tóc, vuốt đi vụng băng bám trên tóc: “Đầu tiên, trị giá hảo cảm không hẳn đại biểu cho tình yêu, còn trị giá hối hận cũng không hẳn đại biểu cho việc anh ta ân hận vì sai lầm của mình.”

061 gật đầu.

Trì Tiểu Trì nói tiếp: “Sở dĩ anh ta xem Hạ Trường Sinh là vầng trăng sáng, trong đó có một nguyên nhân chính là Hạ Trường Sinh hợp với khẩu vị của anh ta.”

061 tán thành suy đoán của Trì Tiểu Trì.

Đối với loại người đam mê đóng vai Chúa cứu thế để bày ra hình tượng thánh mẫu như Lâu Tư Phàm mà nói, thì người như Hạ Trường Sinh, chịu đủ ức hiếp, có chút lạnh lùng lại mang khí chất nghệ thuật rất hợp khẩu vị của Lâu Tư Phàm, cũng dễ dàng khiến anh ta sinh ra ý muốn bảo hộ.

Bất kể là Lý Trường Sinh, Trương Trường Sinh, hay Đông Trường Sinh đều như vậy.

061 hỏi: “Vậy trị giá hối hận…”

Trì Tiểu Trì vui vẻ: “Sở dĩ anh ta xem Hạ Trường Sinh như vầng trăng sáng, trong đó có một nguyên nhân là vì tuy rằng Hạ Trường Sinh là thiên tài, nhưng không phải trượt đơn.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.