Gả Cho Lão Công Nhà Giàu

Chương 120



Làm một cậu sinh viên không cần vì kế sinh nhai làm lụng vất vả, số lần An Vô Dạng đến công ty Hoắc thị, một bàn tay cũng đếm không hết.

Làm cho nhóm nhân viên Hoắc thị, đối với ông chủ thứ hai trong truyền thuyết này, chỉ nghe kỳ danh, chứ không thấy người.

Thư ký Trần vẫn luôn đi theo bên người Hoắc Vân Xuyên, thật ra đã gặp qua vị Tiểu An tiên sinh này rất nhiều lần, mỗi lần gặp mặt ấn tượng đều vô cùng tốt đẹp.

Mà một lần gặp mặt gần đây, là hơn nửa năm trước trong một buổi tiệc trong giới thương nghiệp, BOSS dẫn Tiểu An tiên sinh đến.

Lúc ấy là mùa đông, Tiểu An tiên sinh không có dự định tham dự trường hợp chính thức, mặc một thân trang phục mùa đông hưu nhàn thời thượng, có vẻ trẻ tuổi tinh thần phấn chấn.

Cậu mỉm cười đứng ở bên người BOSS, trên ý nghĩa nào đó cảm giác có chút không hợp nhau, nhưng hai người nắm tay nhau lại cực kỳ xứng đôi, phảng phất cứ như là trời sinh một cặp.

Bây giờ khi cách hơn nửa năm, thư ký Trần lại gặp được thanh niên và BOSS nói nói cười cười cùng nhau đi tới, y rất là kinh ngạc, sau đó vội vàng chào hỏi: “BOSS, Tiểu An tiên sinh, sớm.”

Thanh niên tươi cười sáng lạn vẫy vẫy tay với y: “Hi, thư ký Trần sớm.” Còn trêu ghẹo nói: “Đã lâu không gặp, sao anh vẫn cứ mặc bộ quần áo này nha?”

“Nga……” Thư ký Trần có thể nằm mơ cũng không nghĩ tới, Tiểu An tiên sinh trong ấn tượng hướng nội an tĩnh sẽ nói giỡn với mình.

“Nghịch ngợm, tây trang không phải đều là như vậy sao?” Hoắc Vân Xuyên nói, ngoài miệng dạy dỗ nhưng kỳ thật cưng chiều không chịu nổi, nắm tay thiên sứ dắt về văn phòng.

“Ha ha……” Sau khi thư ký Trần phản ứng lại kịp, hài lòng mà theo sau: “Tiểu An tiên sinh, hôm nay sao lại có rảnh tới đây chơi?”

“Bởi vì tôi sắp tốt nghiệp nha, có khả năng sẽ lập tức tiến vào chiếm giữ công ty các anh nha.” miệng An Vô Dạng toàn lời nói phét. Edit: HuynhJJ

“Ai? Thật vậy chăng?” Vậy hoá ra cũng tốt, thư ký Trần cầu còn không được: “Ngài thật sự muốn tới?”

Nói như vậy, không khí trong công ty sẽ tốt lên rất nhiều, lúc BOSS nổi bão, cũng không cần lo lắng hắn hủy đi công ty.

“Tôi nói giỡn.” An Vô Dạng thấy thư ký Trần tưởng thật, vội vàng cười nói: “Nhà của chúng tôi có một người làm việc thì tốt rồi, suy cho cùng cũng đã có đứa nhỏ, ông chủ các anh làm chủ bên ngoài tôi làm chủ trong nhà như vậy mới hài hòa.”

Thư ký Trần liên thanh phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy.”

Hoắc Vân Xuyên trong lòng nói thầm, nói cứ như thật vậy, trên thực tế tan tầm về nhà còn không phải hắn làm việc, nói chung, nam nhân thông minh tuyệt đối sẽ không ở bên ngoài hủy đi mặt mũi người yêu.

Bọn họ dọc theo đường đi nói nói cười cười, làm nhân viên chung quanh, thế nhưng có chút hâm mộ.

Vị Tiểu An tiên sinh kia, thư ký Trần và cậu có vẻ rất quen thuộc.

Chỉ chốc lát sau, người nào có cơ hội tiến vào văn phòng tổng tài, mượn cơ hội này lén lút quan sát vị Tiểu An tiên sinh trong truyền thuyết kia một lần.

Khác với vừa rồi lúc nhìn thấy ở trên hành lang sáng lạn hoạt bát, thanh niên đang ngồi ở trên sô pha an tĩnh bưng cái ly uống nước.

Tuổi tác thoạt nhìn xác thật còn rất trẻ, có lẽ là khí chất xen kẽ giữa thiếu niên cùng thanh niên, thật là theo chân ông chủ bọn họ rõ ràng có chênh lệch tuổi tác khá lớn.

Ngũ quan Tiểu An tiên sinh lớn lên cũng thật sự đẹp giống y như trên ảnh chụp, làn da trắng nõn, bóng loáng căng mọng, không khó để nhìn ra ngày thường được chăm sóc thật sự cẩn thận.

Có thể là người đối diện tương đối mẫn cảm, thanh niên bị nhìn lén ngẩng đầu nhìn lại chị gái vừa tiến vào báo cáo công việc, sau đó không hề tâm cơ mà cười.

Đôi mắt trong sáng thấy đáy, tràn ngập thiện ý, lập tức khiến cho chị gái đã lăn lộn nhiều năm trong công việc tâm sinh cảm khái, chỉ có người được cẩn thận yêu thương, trong độ tuổi này mới còn có thể giữ lại ánh mắt như vậy.

Nếu không có người yêu thương che chở, xây dựng một hoàn cảnh thoải mái, trong ánh mắt nhiều ít sẽ toát ra sự nghi ngờ đối với người ngoài.

“Sớm biết rằng thế này em sẽ không tới, như vậy sẽ quấy rầy anh làm việc……”

Lúc chị gái rời khỏi văn phòng tổng tài, bên tai còn nghe được lời Tiểu An tiên sinh nói với BOSS…… Đó gọi là làm nũng đúng không.

Có thể tưởng tượng đến hình ảnh tổng tài bọn họ hôn Tiểu An tiên sinh đến mặt đỏ thở hổn hển, sau đó ngoan ngoãn nghe lời……

Nhưng trên thực tế Hoắc Vân Xuyên không có làm như vậy, hắn chỉ là đưa laptop cho thiên sứ lên mạng chơi game, còn mình dùng máy tính để bàn, một bên làm việc một bên chỉ dẫn thiên sứ ăn gà.

Xét thấy thao tác của An Vô Dạng trình độ tệ đến cực kỳ bi thảm.

Hoắc tổng vội xong công việc trong tay, dùng máy tính để bàn dẫn cậu trang bức dẫn cậu bắn.

Thư ký Trần nghe trong văn phòng tràn ngập thanh âm trò chơi, tâm tình cứ như vậy mà phức tạp: “……” Cuối cùng trước lúc mở họp hai phút, BOSS mới cảnh cáo sự tình nhân viên trong thời gian đi làm không được chơi trò chơi.

Nói chung là BOSS cùng Tiểu An tiên sinh chơi vui vẻ như vậy thật là làm người cũng vui vẻ theo, thư ký Trần nghĩ thầm.

Sau đó chịu thương chịu khó tiếp tục sửa sang lại công việc trong khả năng cho phép của mình, tranh thủ trước lúc tan tầm sẽ hoàn thành, như vậy có thể gọi điện thoại về nhà nói hai câu lời ngon tiếng ngọt với vợ.

Nói như vậy, Hoắc An buổi sáng tới nhà trẻ rồi, phải đợi đến buổi chiều bốn giờ rưỡi mới có thể về nhà.

Mỗi ngày ba lớn tự mình phụ trách đón đưa bé, sẽ không đúng bốn giờ rưỡi đến cửa nhà trẻ, mà là bốn giờ rưỡi mới bắt đầu xuất phát từ công ty hoặc trong nhà, sau đó khoảng 5 giờ sẽ tới nhà trẻ.

Trong lúc bạn nhỏ khác sốt ruột chờ đợi người lớn tới đón, Hoắc An biểu hiện khác hoàn toàn với những bạn nhỏ khác.

Ngay cả cô giáo cũng đã biết rất sớm, Hoắc An không phải là một đứa bé làm bộ là có thể dỗ dành, bé rất có chủ kiến.

Nói chung hôm nay tâm tình bạn nhỏ Hoắc An giống như rất tốt, cả ngày đều mang theo nụ cười mỉm.

Cô giáo ngày thường chăm sóc bé không khỏi tò mò: “Bạn An An, có chuyện gì vui vẻ có thể chia sẻ với cô một chút sao?”

Hoắc An rất vô ngữ với loại nick name lập lại hai chữ ” An An ” không hề mới lạ này, nhưng là giáo viên nhà trẻ đều là giọng điệu như vậy, cho dù vô ngữ cũng không thể đưa ra ý kiến phản đối, suy cho cùng bé chỉ là một bạn nhỏ học lớp chồi ở nhà trẻ.

“Ừm, hôm nay ba nhỏ con sẽ tới đón con tan học.”

An Vô Dạng buổi sáng nói với bé, về sau hôm nào không đi học sẽ cùng Hoắc Vân Xuyên đón đưa con trai bảo bối. Edit: HuynhJJ

Cô giáo dĩ nhiên rất rõ ràng với kết cấu gia đình bạn nhỏ Hoắc An, tóm lại ba nhỏ trong miệng bạn nhỏ Hoắc An, là bạn đời đồng tính của Hoắc tiên sinh, từ mối quan hệ huyết thống mà nói, hẳn là không có ruột thịt với bạn nhỏ Hoắc An……Vậy quan hệ sẽ tốt sao?

Giáo viên trong trường được hiệu trưởng dặn dò qua vô số lần, nhịn không được sinh ra hứng thú với gút mắt bên trong hào môn, nhất thời xúc động mà dò hỏi: “Vậy xem ra quan hệ của mọi người rất tốt phải không?”

Bạn nhỏ Hoắc An vô cùng vô cùng thông minh, chắc nịch mà gật đầu nói: “Dĩ nhiên rất tốt rồi.” Trong lòng sớm đã mạnh mẽ trợn trắng mắt, nghĩ thầm, ba nhỏ là ba ruột của con, ba ruột hiểu không?

Nhưng mà người bên ngoài không biết, ba lớn đã nói, đây là bí mật trong nhà, không cần nói với bọn họ.

Cô giáo thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem ra không khí gia đình bạn nhỏ Hoắc An vô cùng hài hòa, vậy cô cũng an tâm rồi: “Hoắc tiên sinh không đến nhanh như vậy đâu, con có muốn đi vào trong sân chơi trò chơi với các bạn nhỏ hay không?”

Hoắc An: “Không cần.”

Mấy trò chơi giống như thiểu năng trí tuệ có gì vui mà chơi, hơn nữa con nít quá ầm ĩ.

Nhưng là, vì không muốn làm khó cô giáo, bé nhìn nhìn đu dây không có người chơi, nói: “Con đi chơi xích đu.”

Cô giáo lại thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Được được, cô giúp con đẩy.”

Hoắc An thở dài, rối rắm giữa cự tuyệt ý tốt và miễn cưỡng tiếp thu……

Thật vất vả cuối cùng cũng chờ tới 5 giờ, ba lớn lái xe đến cửa nhà trẻ.

Hoắc An mắt sắc, thong thả ung dung cõng cặp sách nhỏ, nói với cô giáo: “Cô ơi, các ba ba con tới, tạm biệt.”

Cô giáo kinh ngạc, vội vàng theo sau đưa bé.

Thuận tiện nhìn một chút vị ba nhỏ của bạn nhỏ Hoắc An rất ít xuất hiện ở nhà trẻ.

Cũng đúng vậy, An Vô Dạng không có thi bằng lái xe, ngày thường thời gian làm việc và nghỉ ngơi cũng không quá giống con trai, hai cha con chỉ có kỳ nghỉ là giống nhau, cho nên không có thời gian cùng Hoắc Vân Xuyên đón đưa con trai.

Đối với chuyện này bản thân cậu cũng rất tiếc nuối, cho nên trong khoảng thời gian này vội làm luận văn xong, trong lòng nghĩ phải đi học bằng lái, về sau có thể đón đưa Đôn Đôn.

…… Chính là cửa ải của Hoắc Vân Xuyên hẳn là không qua được đâu.

Hai ba ba đều xuống xe đi vào, một người tuấn lãng một người thanh tú.

Hoắc An vui vẻ tới cực điểm, nhưng vẻ mặt vẫn không lộ ra: “Cô, các ba ba con kìa, tạm biệt.”

Cô giáo: “Được, ngày mai gặp nga.”

Hai người ba ba cùng gật đầu chào hỏi cô giáo con trai, sau đó từ trong tay đối phương đón con trai bảo bối.

“Về nhà thôi.” An Vô Dạng xung phong nhận việc cõng Hoắc An – hòn núi nhỏ nhà bọn họ.

“Cẩn thận một chút.” Hoắc Vân Xuyên ở bên cạnh dùng cánh tay che chở, một cái tay rãnh khác cầm ba lô nhỏ của con trai.

Một nhà ba người đi đến chiếc SUV màu đen trước mặt, An Vô Dạng thả Hoắc An xuống.

Hoắc Vân Xuyên phụ trách mở cửa xe, để cho hai cha con bọn họ đi lên trước, sau khi an trí xong, mới đóng cửa lại.

An Vô Dạng ngồi ở ghế sau, nắm tay nhỏ con trai nói: “Đôn Đôn bảo bối hôm nay đi học vui vẻ không? Có gì muốn chia sẻ cùng ba ba nào?”

Trước khi Hoắc An mở miệng nói chuyện, còn thở dài một hơi, đôi mắt nhìn cửa nhà trẻ ngày mai còn phải tới học tiếp: “Học sinh đi nhà trẻ quá thống khổ.” Hoàn toàn xem nhẹ xưng hô của ba nhỏ so với giáo viên mầm non còn muốn buồn nôn hơn, có thể bé cảm thấy không xấu.

Hoắc Vân Xuyên & An Vô Dạng: “……”

Đôn Đôn bảo bối dựa vào trên ghế dựa thoải mái, miệng nhỏ lúc đóng lúc mở mà than thở: “Bọn họ vừa ồn vừa ấu trĩ.” Cùng với: “Các cô đều nhỏ giọng nói chuyện, muốn xem con như đứa ngốc mà dỗ dành, bị con cự tuyệt còn đau lòng.”

Đây là thế nào? Một bạn nhỏ mới học nhà trẻ trưởng thành sớm sao?!

An Vô Dạng rơi vào tình trạng khá lo lắng, lời nói thấm thía mà nói: “Đôn Đôn, các cô không phải cố ý, chỉ là đa số bạn nhỏ đều cần phải dỗ dành.” Cùng với: “Nếu như con không thích bạn cùng lớp, có thể chơi với những bạn nhỏ lớp lá nha?”

Hoắc An liếc mắt nhìn cậu: “Ba cho rằng lớp chồi cùng lớp lá có gì khác nhau sao?”

An Vô Dạng bại lui: “……”

Hoắc ba ba ở phía trước lái xe, khóe miệng cong thành một độ cung khoe khoang, trong lòng suy nghĩ, cho dù bị gen thiên sứ kéo thấp xuống một nửa tiêu chuẩn, đứa trẻ Hoắc gia bọn họ, vẫn thông minh đến mức làm người giật mình như cũ.

“Con nói đúng.” Lớp chồi và lớp lá xác thật không có gì khác nhau.

An Vô Dạng có hơi hơi sợ mà nghĩ, con trai thông minh như vậy làm sao bây giờ, một ngày nào đó sẽ khinh bỉ chỉ số thông minh của ba bé sao.

Bảo bối nhỏ Đôn Đôn hết sức mẫn cảm với cảm xúc của An Vô Dạng, nắm tay ba nhỏ đặt ở trên má cọ cọ: “Ba ba, con muốn ăn bánh kem ba làm.”

Ba nhỏ nhà cậu làm bánh kem ăn rất ngon.

Vừa béo vừa mềm, ngọt mà không ngán.

Nhắc tới thứ sở trường của mình, trạng thái tinh thần của An Vô Dạng lập tức trở nên không như trước, cả người cậu như lấp lánh sáng lên cười nói: “Được! Ba ba trở về sẽ làm bánh kem cho con ăn.”

Hoắc ba ba: “……” Con trai thích ăn ngọt như vậy, không sai!

Nhưng là thiên sứ làm điểm tâm xác thật là ăn càng ngày càng ngon, hắn rất nể tình tán thành nói: “Tôi cũng muốn một phần.”

Sau khi xuống xe, Hoắc An và Hoắc Vân Xuyên lơ đãng mà liếc nhau, giữa hai cha con không hẹn mà cùng ý tưởng.

Đó chính là —

“Được, ba sẽ đi lên làm bánh kem cho hai đồ tham ăn các người.” An Vô Dạng nói như vậy, trên mặt mang theo tươi cười khoe khoang vì người nhà phục vụ mà cảm thấy kiêu ngạo.

Tuy rằng, cậu không thể thực hiện mộng tưởng khi mình mười tám tuổi, trở thành một ông chủ nhỏ mở tiệm bánh ngọt gây dựng sự nghiệp, nhưng trời xui đất khiến, trở thành một người có tay nghề thực tốt, đứng sau lưng hào môn BOSS nam nhân.

Cũng rất vui vẻ.

Chính Văn Hoàn


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.