Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 99: Hạt giống huyết khế



Nếu có thể dễ dàng chiến thắng hư vô, như vậy tu luyện giả cũng chằng cần phải sợ hãi nó đến thế.

Chỉ là những người biết đến sự tồn tại của hư vô, đếm ngón tay mà tính, tìm khắp đại lục Long Tường không nhất định có thể tính ra nổi năm người, cho nên những lời mà Lăng Tiêu nói cho Du Tiểu Mặc không chỉ khác hẳn với Khổng Văn, mà còn càng chuyên sâu hơn.

Mặc dù Khổng Văn rất hiểu biết về lời thề, nhưng lão cũng không biết sự tồn tại của hư vô, cho nên chỉ có thể nói do Du Tiểu Mặc những việc ở bề nổi, đây cũng là chuyện rất nhiều người cũng biết.

Lăng Tiêu nhìn chằm chằm Du Tiểu Mặc một lúc lâu, nhìn tới mức Du Tiểu Mặc bắt đầu lúng túng mới không tiếp tục trêu chọc hắn nữa.

“Tuy cũng có người đã thắng được hư vô, nhưng loại người này cũng giống như sự tồn tại của lông phượng sừng lân, ngàn vạn người cũng chưa chắc có thể tìm ra một người, cho nên đừng ôm hy vọng chiến thắng hư vô làm gì.”

“Vậy… ta phải làm sao mới thoát khỏi hư vô được?” Du Tiểu Mặc ấp úng hỏi.

“Không thể nào trốn thoát khỏi nó đâu.” Lăng Tiêu bình tĩnh nói.

“Không có cách nào trốn được? Vậy ta đành phải cam chịu trúng chiêu sao?” Du Tiểu Mặc mất bình tĩnh, hắn cảm giác, hình như Lăng Tiêu đang đùa giỡn hắn, nói loanh quanh đều không nói vào trọng tâm.

Khóe miệng Lăng Tiêu bỗng dưng lộ ra một nụ cười có thể gọi là dịu dàng.

Du Tiểu Mặc sợ hãi kêu một tiếng, lập tức không dám than vãn nữa, cúi đầu, rụt cổ một cái.

Trong mắt Lăng Tiêu hiện lên một tia xảo trá, nắm tay Du Tiểu Mặc rồi kéo hắn đến bên cạnh mình, một tay ôm eo hắn, thân mật cọ cọ vào cổ hắn hai cái, sau đó mới khẽ nói, “Có ta ở đây, làm sao có thể để cho ngươi trúng chiêu được.”

Những lời này nói rất nhẹ nhàng, không hề kiêu ngạo nhưng giọng nói thì sặc mùi tự tin, có một sự kiên định không thể rung chuyển.

Không biết vì cái gì, lúc Du Tiểu Mặc nghe được câu nói này, trong lòng bỗng sinh ra một sự phóng khoáng không cách nào diễn tả được, tuy rằng sự phóng khoáng này không phải của hắn…

“Vậy… phải làm sao?” Du Tiểu Mặc nuốt nước miếng một cái.

Lăng Tiêu ôm hắn, hai tay còn bận rộn sờ loạn trên người hắn, đột nhiên bật cười: “Vậy phải xem ngươi có tin tưởng ta hay không, cách này không khó, chỉ cần ngươi để cho ta gieo vào cơ thể ngươi hạt giống huyết khế, để cho hạt giống bám vào tận cùng trong đầu ngươi, tiếp xúc với linh hồn, đợi lúc ngươi thề, khoảnh khắc mà hư vô sắp bám vào linh hồn ngươi, hạt giống huyết khế sẽ tự động thôn tính nó.”

Du Tiểu Mặc cảm thấy cách này thật sự vô cùng kì diệu, lập tức cẩn thận hỏi thăm, “Hạt giống huyết khế là cái gì?”

“Ừm, hạt giống huyết khế có thể nói là tương đương với hạt giống tinh thần của ta, cho nên ai bị ta gieo hạt giống vào người, đều sẽ bị ta quản chế.” Lăng Tiêu mỉm cười chậm rãi nói ra, cảm nhận được người trong ngực thoáng cái đã cứng đờ, cười càng tươi hơn: “Nhưng mà khác hẳn với khôi lỗi, chỉ cần không phản bội ta, hạt giống huyết khế của ta cũng sẽ không nuốt sạch linh hồn ngươi.”

“Nuốt… nuốt sạch linh hồn?” Du Tiểu Mặc trợn tròn mắt, cái này cũng quá kinh khủng rồi đó!

“Tiểu sư đệ, những lời này không phải hù dọa ngươi đâu.” Lăng Tiêu ghé vào lỗ tai hắn thì thầm.

Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, cái này mà gọi là biện pháp tốt hả, rõ ràng là để hắn nhảy từ hố lửa này sang hố lửa khác thì có, tuy cách bị quản chế khác nhau, nhưng cuối cùng hắn vẫn sẽ là người bị trói buộc.”

Lăng Tiêu cười ha ha: “Sao nào, nghĩ kỹ muốn chọn cái nào chưa?”

Du Tiểu Mặc lo lắng đảo mắt nhìn quanh, đột nhiên quay đầu lại cầm tay Lăng Tiêu, vẻ mặt đầy hy vọng, thăm dò: “Lăng sư huynh, cái hạt giống huyết khế kia có thể thu hồi phải không, nếu là do ngươi gieo xuống, vậy ngươi cũng có thể lấy lại, đúng không?”

Lăng Tiêu bị đôi mắt tròn xoe kia nhìn chằm chằm, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười, “Tiểu sư đệ, nhìn không ra mới có ba ngày thôi mà ngươi đã thông minh lên nhiều rồi.”

Những lời này, là đồng ý với lời nói của hắn phải không?

Du Tiểu Mặc cười hì hì, hắn cũng mới nhớ ra thôi, huống hồ trong phim không phải đều có tình thiết như vậy sao, hơn nữa hắn vốn rất thông minh có được không!

Lăng Tiêu cũng cười đáp lại hắn, nhưng ánh mắt kia còn nhiều hơn một chút gian trá giảo hoạt, y sẽ kiên quyết không nói cho Du Tiểu Mặc biết, thực ra y căn bản chẳng có ý định thu hồi lại hạt giống huyết khế.

Tuy sự thật đúng như Du Tiểu Mặc nói, Lăng Tiêu có thể thu hồi hạt giống bất cứ lúc nào y muốn, nhưng chỉ cần y không tận lực thúc đẩy hạt giống nảy mầm, thì đối phương sẽ chẳng có việc gì. Huống hồ, hạt giống huyết khế cũng không hoàn toàn như lời y nói, ít nhất nó có một công dụng rất quan trọng, đó chính là bảo vệ Du Tiểu Mặc.

Du Tiểu Mặc quá yếu, mà y thì không thể luôn luôn ở bên cạnh hắn.

Cho nên ngộ nhỡ một ngày nào đó hắn xảy ra chuyện gì, mà y lại không ở bên cạnh, hạt giống huyết khế sẽ cứu hắn, cũng có thể triệu hoán y bất cứ lúc nào bất kể ở đâu, báo cho y biết Du Tiểu Mặc đã gặp nạn rồi.

Về phần tại sao y lại quan tâm tới Du Tiểu Mặc như vậy, chậm chí không tiếc mà lưu lại hạt giống huyết khế trên người hắn, chỉ có thể nói là bị tình cảm chi phối mà thôi.

Lăng Tiêu không có khả năng cứ ở lại phái Thiên Tâm mãi được, cho nên tương lai nếu y muốn đi, y cũng sẽ mang theo Du Tiểu Mặc, đã chắc chắn sau này sẽ ‘phản bội’ phái Thiên Tâm, y không hy vọng Du Tiểu Mặc sẽ bị phái Thiên Tâm trói buộc, cho nên dù Du Tiểu Mặc không tìm tới y, y cũng sẽ đích thân tìm tới tận cửa.

“Lăng sư huynh, vậy bao giờ thì chúng ta bắt đầu.” giọng nói của Du Tiểu Mặc tràn đầy mong đợi.

Hắn không biết chính xác lúc nào sư phụ sẽ gọi mình qua, cho nên việc này phải dự phòng càng sớm càng tốt.

Nghe được câu này, sự vui vẻ trên nét mặt Lăng Tiêu càng rõ ràng hơn, cũng mơ hồ có chút chờ mong, liếm liếm môi nói: “Hiện tại… bắt đầu luôn đi, ngươi cứ nhắm mắt lại.”

Du Tiểu Mặc tuy cảm thấy kì lạ, nhưng vẫn rất nghe lời nhắm mắt lại.

Lăng Tiêu duỗi ra ngón tay như ngọc, chậm rãi sờ lên gò má trắng nõn của Du Tiểu Mặc, trên môi lộ ra một nụ cười khẽ, nhóc con, có thể làm cho ta đem hạt giống huyết khế tương đương với một phần mười sức mạnh của mình giao cho em, rốt cuộc là vận may của em, hay là vận may của ta đây, hy vọng em sẽ không để cho ta thất vọng, ha ha…

Trong nháy mắt, Lăng Tiêu đã xếp đặt một tầng kết giới, sau khi làm xong động tác này, y liền nhắm mắt lại, nơi khóe mắt bỗng nhiên dần hiện ra một ấn ký hỏa diễm tươi đẹp, chỉ nhỏ bằng đốt ngón tay, như ẩn như hiện ở đuôi mày, đẹp đẽ dị thường.

Sau đó, Lăng Tiêu đột nhiên mở mắt.

Ánh mắt vốn đen huyền phảng phất biến thành một loại bảo thạch đỏ như máu, màu máu diễm lệ, ngẫu nhiên còn hiện lên một tia kim quang, khóe môi đẹp đẽ tà mị nhếch lên, móng tay mọc ra sắc nhọn khẽ nâng chiếc cằm của người trong ngực, cúi đầu xuống, chậm rãi hôn lên đôi môi đang run rẩy của người kia, đầu lưỡi mạnh mẽ chui vào trong khoang miệng, trêu đùa cái đầu lưỡi đang không ngừng tránh né kia, quấn quít lấy, nước miếng hỗn hợp không phân rõ, tràn ra khóe miệng Du Tiểu Mặc, cuối cùng không chịu nổi, theo khóe miệng chảy xuống đầy dâm mỹ …

Du Tiểu Mặc cảm giác mình sắp không thở nổi rồi, lần này tuyệt đối là thật, không phải hắn cố ý nín thở.

Ngay lúc hắn không chịu được muốn giãy dụa, nụ hôn khá thô bạo của Lăng Tiêu đột nhiên dừng lại, ngay sau đó tựa hồ có cái gì lành lạnh từ trong miệng đối phương truyền qua, không đợi hắn kịp phản ứng, vật kia đã trôi theo yết hầu rơi xuống rồi.

Cảm giác lạnh buốt khiến cho Du Tiểu Mặc không kiềm chế được mà run rẩy, vừa muốn nói chuyện, cánh tay đang ôm eo của hắn đột nhiên siết chặt, tăng thêm lực đem khoảng cách của hắn và Lăng Tiêu kéo lại thật gần, hai cơ thể dán vào nhau, gần như có thể cảm thấy nhiệt độ cơ thể của đối phương truyền tới nóng rực.

Sau đó miệng của hắn lại bị chặn rồi, nước miếng lại lần nữa tràn ra, trước ngực ướt một mảnh.

Nụ hôn của Lăng Tiêu không hề dịu dàng, cũng chẳng uyển chuyển, chỉ có mạnh mẽ xông vào, cũng như tính cách của y, cường thế mà bá đạo, làm cho Du Tiểu Mặc không thể không múa cùng y, như tán tỉnh, như khẽ cắn, mút lấy, nhiệt độ nóng bỏng tới mức làm cho đôi môi hắn trở nên sưng đỏ cực kỳ.

Đầu lưỡi không ngừng đi sâu vào, để cho hắn có cảm giác tới yết hầu cũng đang nóng bừng…

Trong thoáng chốc, Du Tiểu Mặc giật mình tỉnh lại, dùng hết toàn bộ sức lực đẩy y nhưng cũng chỉ kiến cho thân thể y rời ra một chút mà thôi, cũng may miệng đã hớp được khí, sau khi giữ vững hô hấp, mặt Du Tiểu Mặc đen thui phát hiện, hai tay Lăng Tiêu chẳng biết lúc nào đã chui vào bên trong quần áo của hắn.

Một tay mân mê trước ngực, một tay khác lại sờ tới sờ lui dưới bụng, mắt thấy cái tay xấu xa kia chuẩn bị lùi xuống dưới, Du Tiểu Mặc sợ tới mức vội vàng hất tay y ra, nắm chặt quần áo, ý đồ trốn thoát khỏi vòng tay Lăng Tiêu.

Lúc Du Tiểu Mặc chuẩn bị đứng dậy, Lăng Tiêu đã đè hắn lại, cười một tiếng đầy ẩn ý.

“Tiểu sư đệ, đừng bảo là vớ được món hời giờ muốn chạy chứ?”

Du Tiểu Mặc, “…”

Mịa, rốt cuộc ai mới hời, rõ ràng hắn đang bị sàm sỡ mà, chẳng lẽ còn không cho phép hắn chạy sao?

Lăng Tiêu gảy gảy lọn tóc rơi trước ngực, vẫn chưa thỏa mãn mà liếm môi một cái, chậm rãi cười: “Tiểu sư đệ, hạt giống huyết khế đã bám vào linh hồn ngươi rồi, nếu như Khổng Văn tìm ngươi, lúc đó ngươi chỉ cần thề là được.”

Được rồi, tuy bị sàm sỡ, nhưng dù gì cũng đã giải quyết được khó khăn lớn nhất rồi.

Nụ hôn kia, coi như là trả thù lao cho y đi, Du Tiểu Mặc không có chút tiền đồ nào mà nghĩ…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.