Hai tháng qua, đây là lần đầu tiên Thẩm Ngọc có thể ngủ say đến như vậy, y mơ thấy một giấc mơ, mơ thấy mình trở lại viện nhỏ của Tri phủ, gặp được mẹ, hình ảnh đột nhiên vụt một cái xoay chuyển, có một ác quỷ đứng ở trước mặt y, ra lệnh y cởi xuống y phục, để cho hắn mua vui…
Lúc tỉnh lại, Thẩm Ngọc nhìn thấy một ánh mắt thâm thúy đang nhìn chằm chằm mình.
Trấn Bắc Vương.
Thẩm Ngọc giật mình, y lần này xong rồi, lại ở lúc hầu hạ Trấn Bắc Vương ngủ quên mất.
Hơn nữa y bây giờ là…đang nằm ở trong lồng ngực Trấn Bắc Vương, chẳng trách trong mơ lại ấm áp như vậy.
Mặt Thẩm Ngọc thoắt cái mất đi huyết sắc, từ trong ngực Trấn Bắc Vương chui ra, sau đó động tác lần mò tìm kiếm nắm lấy hạ bộ Trấn Bắc Vương, đem đầu cúi xuống, ý định đem cho vào trong miệng.
Trấn Bắc Vương nhìn dáng vẻ nơm nớp lo sợ giống như làm gì sai của Thẩm Ngọc, tỉnh lại chuyện đầu tiên làm là tiến tới hầu hạ hắn, bắt lấy tay y ngăn lại.
“Ngươi đây là sợ ta.”
Thẩm Ngọc ánh mắt mờ mịt, y coi như là bị Trấn Bắc Vương nhốt lại nuôi dưỡng như sủng vật, chẳng lẽ không phải sợ hắn sao? Trấn Bắc Vương cũng đã nói, lấy lòng hắn là nhiệm vụ duy nhất của Thẩm Ngọc y.
Nam nhân hay nữ nhân đều là sợ hắn, hắn cũng rất hưởng thụ khoái cảm chinh phục này, nếu như là ở lúc trước, Trấn Bắc Vương sẽ vô cùng hài lòng với phản ứng này của Thẩm Ngọc, có điều tại lúc này, hắn lại không thích.
“Nha, lúc này vừa mới ban ngày đã tuyên dâm rồi? Vương gia, người có thể cẩn thận một chút không, chớ lại đem người ta làm chết đi sống lại, ta y thuật có cao minh đến mấy cũng không thể cứu được mãi a? Ngươi tưởng ta là Thái thượng lão quân chắc?”
Biển Thập Tứ từ bên ngoài xông vào, vẻ mặt gian manh, mang chút hài hước châm biếm.
Thẩm Ngọc mặt hướng ngay dưới hạ bộ Trấn Bắc Vương, lại là tư thế ngồi quỳ, nhìn cái nhất định là một bộ dáng trong xuân cung đồ, Thẩm Ngọc da mặt mỏng, thẹn thùng đến đỏ bừng cả mặt, chui biến vào trong chăn không dám gặp người.
“Hừ.”
Trấn Bắc Vương hừ lạnh một tiếng, từ trên giường đứng lên, mặc lại khôi giáp cùng với áo choàng, ngay cả nói cũng không nói một lời, liền đi.
Thẩm Ngọc một trận mất mác, Tống Thanh nói qua, Vương gia thích người ngoan ngoãn nghe lời, nếu ngay cả ở trên giường cũng hầu hạ không tốt thì cách thất sủng không còn xa nữa.
Trấn Bắc Vương đây là thất vọng về y sao?
“Nhìn cái gì? Đại lang quân của ngươi đã đi xa rồi.”
Biển Thập Tứ ngồi xuống, liếc mắt nhìn đánh giá Thẩm Ngọc, trong miệng phát ra âm thanh “chậc chậc”.
“Đẹp mắt, thật là đẹp mắt. So với phi tần trong cung ngươi nhìn đẹp mắt hơn nhiều lắm. Trước ngươi hôn mê giống như người sắp chết cũng là rất tốt nhìn, lúc này tỉnh lại…nhìn kỹ một chút đôi mắt này, ta giống như sắp bị ngươi câu hồn đến nơi rồi.”
Thẩm Ngọc nhìn chằm chằm người kỳ quái trước mặt, một bộ dáng công tử cà phất cà phơ, ánh mắt nhỏ dài gian xảo, sống mũi tinh tế cùng môi mỏng, trông giống như một con hồ ly tinh yêu mị giảo hoạt, mà hắn đang lải nhải nói cái gì đấy?
“Nghe Vương gia nói ngươi là người câm?” Biển Thập Tứ thẳng thắn hỏi.
Thẩm Ngọc gật đầu cụp mi, là một người câm khiến cho y càng tự ti.
“Ngươi là ai?”
Thẩm Ngọc dùng tay làm ngữ điệu, y cũng không mong chờ đối phương có thể xem hiểu.
“Diệu thủ hồi xuân, tức chết Diêm vương Biển Thập Tứ.”
Thẩm Ngọc bất chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt tỏa ra sáng lấp lánh, Biển Thập Tứ hiểu được, đây là người đầu tiên có thể đọc được ngữ điệu của y.
“Ngươi đừng có nhìn ta như vậy, trời ơi… quá là câu nhân, ta cũng không muốn bị Trấn Bắc Vương cắt thành tám khúc a…”
Biển Thập Tứ vừa lục lọi trong cái hòm thuốc, vừa nói: “Đem quần ngươi cởi xuống.”
“???”
“Không cởi quần thì làm sao bôi thuốc được nơi hoa cúc bị đụng thương đó của ngươi?”
Thẩm Ngọc toàn thân tóc gáy dựng lên, tay chân tức khắc lạnh như băng, một nỗi sợ hãi bùng nổ trong người y.
Thân phận của y, bí mật lâu nay y vẫn chôn dấu, đã bị người khác phát hiện rồi sao? Như vậy Trấn Bắc Vương…
Khó trách Trấn Bắc Vương đối với y mất đi hứng thú, Thẩm Ngọc không dám nghĩ tới, kết cục của việc lừa dối Trấn Bắc Vương…