Á Nô

Chương 257: Phiên ngoại 16: Năm tuổi (5)



*

Edit: Tiểu Vũ – Beta: Vĩnh Nhi

Đến giờ ngọ thiện, Kỳ Ngọc liếc mắt nhìn hộp cơm của Lễ Khanh, món ăn tuy tinh xảo, nhưng toàn bộ đều là đồ ăn thanh đạm, ngay cả một miếng thịt cũng không có, trong hộp cơm của Kỳ Ngọc cũng chỉ có phần thức ăn cho một người, vậy phải làm sao bây giờ?

Đầu óc hắn xoay chuyển một chút liền có biện pháp.

Đứng dậy đi đến trước mặt nhóc cao, đá đá góc bàn.

“A!”

Nhóc cao bị ám ảnh*, khẩn trương nói: “Ngươi định làm gì? Hôm nay ta đâu có cướp cơm của hắn!”

*nguyên văn là 一朝被蛇咬: nhất triêu bị xà giảo, lấy ý từ thành ngữ nhất triêu bị xà giảo, thập niên phạ tỉnh thằng《 一朝被蛇咬, 十年怕井绳 》: một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng

“Đưa chén yêm đốc tiên* kia của ngươi cho ta.”

*yêm đốc tiên-腌笃鲜: là món ăn truyền thống nổi tiếng của tỉnh An Huy, thuộc ẩm thực An Huy; món này có vị mặn và tươi, nước canh trắng đặc, chất thịt béo xốp, măng thơm giòn mềm, hương vị đậm đà. Tùy theo văn hóa và khẩu vị địa phương mà có cách làm khác nhau, nguyên liệu nấu ăn có tăng có giảm, nhưng về cơ bản bao gồm xuân duẩn (măng mùa xuân), thịt lợn (gồm các bộ phận), thịt muối (thịt ướp muối đem đi phơi khô/sấy khô), chân giò hun khói, đậu phụ lá thắt nút, măng tây và các thành phần khác.

Chủ yếu vẫn là canh nấu măng và một miếng thịt ba chỉ ướp mặn. “Yêm” chính là chỉ thịt đã ướp qua muối. “Tiên” chỉ các loại thịt tươi (thịt gà, móng giò, sườn non, v.v…). “Đốc” nghĩa là đun trên lửa nhỏ.

Nhóc cao không ngờ rằng có ngày mình bị ăn cướp.

“Quân Kỳ Ngọc! Ngươi ức hiếp người quá đáng! Có chết ta cũng không đưa cho ngươi!”

Sau khi nhóc cao được trả tiền bằng một nắm đấm, yêm đốc tiên vẫn bị Quân Kỳ Ngọc bê đi, đặt trước mặt Lễ Khanh.

“Tiểu mít ướt, mau ăn đi!”

Vẻ mặt tự hào giống như vừa đi săn về.

“Ta…có thể…không ăn không?” Lễ Khanh dè dặt dò hỏi.

“Không thể.” Nhìn bộ dạng vô cùng ủy khuất của cậu, Kỳ Ngọc lại mềm giọng nói, “Ngươi gầy như vậy, gió thổi một cái cũng có thể bị bay mất.”

“Nhưng ta không thích ăn thịt.”

Đồ ăn của Lễ Khanh nhà ta sao lại có thể kém được? Chẳng qua là cậu thích thức ăn thanh đạm, đồ ăn mặn khó mà vừa miệng.

“Vậy không được, ngươi không ăn thịt làm sao có thể lớn được? Ngươi nhìn lại ngươi xem, lớn hơn ta hai tuổi, vóc dáng lại không lớn hơn ta bao nhiêu, khí lực còn yếu hơn ta. Ăn gì bổ nấy, cha nhỏ của ta nói rồi.”

Lễ Khanh khó xử, cậu gắp miếng thịt lên chần chừ nửa ngày vẫn chưa cho vào miệng.

Kỳ Ngọc nóng nảy: “Ăn nhanh!”

Lễ Khanh chịu đựng khó chịu, ngay cả nhai cũng không nhai, trực tiếp nuốt xuống, lúc này mặt mày Kỳ Ngọc mới tươi cười rạng rỡ.

Hôm sau, trong đồ ăn của Lễ Khanh có một chồng gà hầm hồ đào, cẩn thận đưa đến bàn Kỳ Ngọc.

“Ấy? Ngươi mời ta ăn hả? Tiểu mít ướt nhà ta tốt ghê.”

Không hổ là tiểu mít ướt hắn nhìn trúng, còn biết đáp lễ cho hắn.

Ăn gì bổ nấy. (Giải thích 1 chút, quả hồ đào còn được gọi một cách dân dã là quả óc chó. Tiểu Lễ Khanh biết khịa ghê =]]])

“Ngươi ăn nhiều một chút.”

Kỳ Ngọc nâng cằm, nhìn dáng vẻ Lễ Khanh nghiêm túc nghe lão phu tử giảng bài, nhịn không được muốn quấy rối.

“Này này! Tiểu mít ướt!”

“?” Lễ Khanh nghiêng đầu.

“Ngươi nói xem sao ta thấy người khác khóc thì phiền như vậy, còn thấy ngươi khóc thì lại không phiền chứ?”

Miệng nhỏ Kỳ Ngọc ríu ra ríu rít.

“??” Lễ Khanh không muốn nói chuyện.

“Lúc ngươi không khóc.” Kỳ Ngọc lộ ra nụ cười giống như tiểu ác ma, “Ta còn rất muốn làm cho ngươi khóc.”

Lễ Khanh lẩm bẩm một câu: “Vậy ngươi ăn hồ đào nhiều một chút đi.” =)))))

“Cái gì?”

Kỳ Ngọc mơ hồ, nghe không hiểu.

“Không có gì…”

Lễ Khanh không dám nói lần thứ hai, nhưng trong lòng không nhịn được bị dáng vẻ ngốc nghếch của hắn làm cho buồn cười, nhếch miệng áp chế ý cười.

“Ấy? Ngươi cười rồi, cười lên cũng rất đẹp.”

Kỳ Ngọc đưa ngón tay chọc chọc má lúm đồng tiền của cậu, nghiêm túc suy nghĩ một lúc.

“Ta quyết định rồi, sau này ngươi vẫn nên cười nhiều hơn đi, đừng khóc nữa.” Kỳ Ngọc tự đưa ra lý luận của mình, “Trước kia nhất định là ngươi bị bọn họ khi dễ, mới thích khóc, ngươi ngốc thật, sao không chửi lại? Đánh lại chứ?”

“Ta đánh không lại.” Lễ Khanh trả lời.

“Cũng phải, do ngươi ăn quá ít thịt đấy.” Kỳ Ngọc lại đưa ra chủ ý, “Vậy ngươi làm giống bọn họ, cáo trạng với người lớn.”

Lễ Khanh không nói gì, cậu chỉ không muốn gây chuyện thôi.

Trước kia cha nhỏ Hồng Liên biết cậu bị đồng môn ức hiếp, một mình đánh vào quý phủ đối phương, mắng bọn họ xối xả té tát, một võ tướng bị hắn mắng đến hốc mắt đỏ bừng, giận đến bất tỉnh phải đi mời thái y.

Cha nhỏ nói với cậu, hễ có người ức hiếp cậu, cứ nói với hắn.

Tuy cậu không bị bắt nạt nữa, nhưng cha nhỏ lại bị người ta nói ra nói vào sau lưng càng tồi tệ hơn, nói hắn không có giáo dưỡng, là người đanh đá chanh chua ở trong lầu xanh, còn có lời khó nghe hơn nữa.

Lễ Khanh không muốn cha nhỏ bị bọn họ chỉ trích, cho nên có người lại khi dễ cậu nữa, cậu thà rằng chịu đựng, cũng không muốn cha nhỏ ra mặt vì cậu.

Cậu biết cậu ăn cơm trăm nhà mà lớn, không dễ gì mới có hai người cha yêu thương mình, cậu phải hiểu chuyện, không thể gây họa.

Tuy lúc đó còn quá nhỏ không nhớ chuyện gì, nhưng “hiểu chuyện” đã khắc sâu vào cốt tủy Lễ Khanh rồi.

(Ôi tiểu Lễ Khanh đáng thương:<)

Cậu cũng đang dùng phương thức của bản thân yêu thương hai người cha của mình mà.

“Sao lại không nói?” Kỳ Ngọc vung vẩy chân nói, “Chán ghê á, sao ngươi thích đọc sách nghe giảng như vậy được, lão phu tử vô vị lắm luôn, ngươi học mấy cái này để làm gì?”

Lễ Khanh cắn cắn môi nói: “Ta muốn trở thành một người có năng lực.”

“Hả?”

Kỳ Ngọc mới năm tuổi, nào đâu sẽ nghĩ tới, cuộc sống của người khác không giống hắn, không buồn không lo, tùy ý làm bậy.

“Ta phải bảo vệ người khác.”

“Ồ.”

Kỳ Ngọc nhìn thân thể nhỏ bé của cậu, cảm thấy không có quá nhiều khả năng thực hiện được.

“Vậy ngươi nói với ta được rồi, ta bảo vệ ngươi.”

Lễ Khanh còn lâu mới tin.

“Nè! Tiểu mít ướt. Ngươi có thể giúp ta một chuyện được không?”

Kỳ Ngọc cũng không phát hiện ra, hắn đang dùng giọng điệu thương lượng, mà không phải là ra lệnh.

“?”

Cậu có lựa chọn nào khác sao? Lễ Khanh nghĩ trong lòng, tiểu bá vương cũng có lúc phải nhờ vả người khác ư?

Lễ Khanh bị Kỳ Ngọc kéo vào một thư phòng cất giữ cổ tịch, nơi này có rất ít người lui tới.

“Ngươi làm gì đó? Chỉ có một khắc nữa là vào giờ học…” (1 khắc=15″)

“Không lâu đâu, xong ngay đây.”

Kỳ Ngọc nói xong thì bắt đầu cởi đai lưng của mình, Lễ Khanh sửng sốt, trợn tròn mắt.

Chỉ thấy Kỳ Ngọc kéo quần mình xuống, để trần hai chân.

“!!!”

Lễ Khanh giật mình không nói được câu nào, cậu đã bao giờ thấy qua cảnh lỗ mãng như vậy đâu? Hai giọt nước mắt lăn xuống.

“Ôi! Ngươi đừng khóc mà… Ngươi khóc cái gì!?”

Kỳ Ngọc luống cuống tay chân dỗ cậu, ngay cả quần cũng chưa kéo lên.

“Ngươi… ngươi đùa giỡn lưu manh!”

Lễ Khanh tức chết rồi, cậu không ngờ rằng, cái tên tiểu bá vương này lại vô sỉ đến mức này, thật là không biết xấu hổ!

“Đùa giỡn lưu manh? Đùa giỡn lưu manh cái gì?” Kỳ Ngọc mờ mịt, “Cái gì gọi là đùa giỡn lưu manh?”

“Ngươi chính là lưu manh!”

“Ta không phải!”

Dù sao đây cũng không phải là từ hay, Kỳ Ngọc bị mắng đến hồ đồ luôn rồi.

“Không phải để cho ngươi bôi thuốc sao, còn mắng người…” Kỳ Ngọc hết sức phiền muộn.

Lễ Khanh hít hít nước mũi, hỏi: “Bôi…bôi cái gì?”

“Ta muốn nhờ ngươi bôi một ít dược cao cho ta, sau lưng ta với không tới.”

Kỳ Ngọc xoay người, nhếch cái mông tròn lên.

“Cha nói, một ngày phải bôi ba lần, nếu không cái mông sẽ bị thối rữa rụng ra đấy, rụng mất thì không thể ngồi, không thể cưỡi ngựa, còn cả không lấy được vợ nữa.”

“À…”

Lễ Khanh vừa lúng túng vừa khó chịu, quả nhiên nhìn thấy trên mông hắn vẫn còn vệt đỏ, bảo sao cả ngày hôm nay hắn không ngồi thẳng nghiêm chỉnh được.

“Ai đánh ngươi?”

“Phụ hoàng ta phạt ta.”

“Tại sao?”

“Đã gây họa thôi.”

Kỳ Ngọc không nói, là vì chuyện ra mặt cho cậu đánh nhóc cao, nếu không sau này cậu bị người khác ức hiếp, sẽ không nói với mình nữa.

“Ngươi cầm lấy, mau, thoa lên cho ta.”

Kỳ Ngọc nhét một bình ngọc nhỏ cho cậu, bên trong có dược cao đã chuẩn bị xong.

Lễ Khanh quệt một chút dược cao, bôi lên vệt đỏ trên mông hắn.

“Thế nào? Là chỗ này à?”

“Đúng, cảm giác có hơi lành lạnh… bôi nhiều chút.”

Lễ Khanh lại bôi thêm cho hắn một đống lớn, Kỳ Ngọc hơi nhích mông né ra.

“Sao vậy?”

“Hơi đau một chút…”

“Vậy ta nhẹ tay đi nhé?”

“Không sao.”

Hai đứa trẻ không hề biết rằng, ngày sau lớn lên, đoạn đối thoại này giữa bọn họ tái hiện lại không chỉ một lần, chỉ là nhân vật hoán đổi. (che mặt-ingggg~)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.