Đôi ngươi Án Hà Thanh sáng tỏ có thần, hoàn toàn không chớp mà nhìn chắm chằm mình, trong con ngươi đen như mực rõ ràng phản chiểu thân ảnh của mình, làm gì có bộ dạng nửa điểm mù nào!
Ta ** a!!! Mắt của ngươi tại sao nói khỏi là khỏi a! Có thể cho một cái hoà hoãn không a!
Tiêu Dư An bỗng chốc lùi về sau nửa bước, bất ngờ sung lên một cơn xúc động quay người liền chạy, nào ngờ Án Hà Thanh động tác so với hắn càng nhanh, bước lên trước một bước chặt chẽ nắm lấy cổ tay hắn.
Làm cái gì! Ngươi muốn làm cái gì! Lâm Tham Linh còn ở bên cạnh nha! Ngươi đừng có bạo lộ tính tình hắc hóa của ngươi a! Ngươi thận trọng một chút a!
Tiêu Dư An biết rằng Án Hà Thanh muốn thiến mình!! Nhưng hắn cũng không thể ở nơi đây động tay chứ!
Hô hấp của Tiêu Dư An cũng sắp tắt rồi, vẫn còn chưa quên đi Lâm Tham Linh, đang bị Án Hà Thanh nắm lấy cổ tay sau đó lập tức quay đầu đối với Lâm Tham Linh làm khẩu hình miệng: Ngươi mau gọi hắn tướng công!
Muội tử ngươi mau gọi a! trong nguyên tác Án Hà Thanh là sủng hậu cung cuồng ma, ngươi gọi một tiếng tướng công, hỏa khí của hắn khẳng định liền có thể giảm một nữa! Ta nhân lúc hắn đang phân tâm là có thể chuồn đi thuận lợi rồi a!!
“Cái… … cái gì?” Lâm Tham Linh vẫn chưa làm rõ ràng.
Tiêu Dư An liên tục làm một cái khẩu hình miệng gọi tướng công.
Lâm Tham Linh bỗng nhiên phản ứng qua lại, đáy mắt để lộ ra một tia nghi hoặc và do dự, nhưng mà nghĩ đến trước kia Tiêu Dư An đã cứu mình, thế là hay tay giao lại với nhau, lấy hết dũng khí, hít một hơi sâu.
Sau đó nhìn Tiêu Dư An gọi: “Tướng công!”
Tiêu Dư An: “… …”
Án Hà Thanh: “… …”
Nhìn Án Hà Thanh bởi vì kinh ngạc hoàn toàn trợn to đôi mắt, lại thấy sắc mặt của hắn hoãn qua kinh ngạc dần dần lạnh lùng như băng, Tiêu Dư An cảm thấy mình liền sẽ bị hắn thiến ngay tại chỗ, lại thật sự có khả năng ấy chứ.
Trong một cuốn tiểu thuyết xung mã văn, cái không thế đụng nhất là thứ gì?!
Tính mạng của nam chính?
Sai!
Kim thủ chỉ* của nam chính?
(Kim thủ chỉ <金手指>: Từ này có nhiều nghĩa, thường hay chỉ những kẻ gian lận hay gian tế, những kẻ hay đâm sau lưng.)
Sai!
Người thân và bạn bè của nam chính?
Sai!
Là hậu cung của nam chính a! Cái lão bà của hắn a! Bất cứ một nữ nhân nào mà nam chính nhìn trúng! Bất luận ngươi là muốn theo đuổi hay là muốn ngược hay là muốn làm cái gì khác, nói chung là rửa sạch cái cổ ngồi chờ chết đi!!!
Tiêu Dư An bị cái tiếng tướng công này của Lâm Tham Linh gọi đến mãnh liệt lùi về sau nửa bước, đạp lên trên cục đá nhỏ, chân một trẹo thân thể cũng thoáng lay động, Án Hà Thanh vội vàng hơi hơi dùng lực đỡ lấy Tiêu Dư An, cùng lúc đó, Lâm Tham Linh ‘A’ nhẹ một tiếng, lên trước dìu lấy bên còn lại của Tiêu Dư An: “Tiêu…… tướng công, chàng làm sao vậy?”
Chưa từng nghĩ Lâm Tham Linh lại gọi thêm một tiếng nữa, một hơi này của Tiêu Dư An xém chút nữa không thở lên được.
Hắn và Án Hà Thanh vốn là đã có thù xưa hận cũ nợ chưa trả hết, bây giờ lại thêm một cái: Giả thành nữ tử lừa gạt hắn.
Hơn nữa hắn không những lừa gạt Án Hà Thanh, hắn còn khiến Án Hà Thanh động tình, đây rõ ràng chính là chơi người a!
Trong nguyên tác, Án Hà Thanh hận nhất chính là người khác lấy hắn ra chơi! Giờ đây cái tình huống này, Tiêu Dư An cảm thấy mình sợ là phải bị hắn xiên cho vài trăm nhát mới có thể hả giận.
Vốn tưởng rằng Án Hà Thanh sẽ nổi quạu, ai ngờ phản ứng tiếp theo sau đây của Án Hà Thanh khiến cho Tiêu Dư An có chút không thể ngờ đến.
Án Hà Thanh giống như là bị người khác giáng một gậy vào đầu, rất lâu không có nói chuyện, cái tay nắm lấy Tiêu Dư An của hắn âm ỷ run rẩy, cổ họng nghẹn nửa ngày, mới lẩm bẩm nói ra một câu: “Ngươi… … ngươi và nàng đã thành thân rồi?”
Một câu nghi vấn, mang theo vạn phần cẩn thận, giống như một câu trả lời tùy tùy tiện tiện, cũng có thể đem hắn đẩy vào vực thẳm, muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
“Ta… …” Tiêu Dư An nhất thời vậy mà không biết hồi đáp như thế nào.
Trọng điểm câu nói này của Án Hà Thanh khẳng định là nàng, nhưng Án Hà Thanh tại sao phải hỏi như vậy mà không phải là lập tức lên cơn?
Đến lúc này, Án Hà Thanh sớm đã không còn là cái tên nhẫn nhục phụ trọng, tùy người giẫm đạp năm đó ở trong cung Bắc quốc, hắn không còn cần phải thu liệm mũi nhọn nữa, hắn không còn cần phải ngụy trang chính mình nữa, hắn có thể mặt không biến sắc mà tự tay đâm thậm chí là hành hạ bất cứ kẻ nào đã từng làm tổn thương hắn.
Nhưng giờ đây Án Hà Thanh khiến Tiêu Dư An cảm thấy xa lạ, không biết là có phải bởi vì vẫn còn mang theo thương tích, sắc mặt của hắn trắng bệch, ánh mắt phức tạp, giống như con rối giấy mỏng manh, chịu không nổi gió quát mưa đánh.
Chẳng lẽ là bởi vì Án Hà Thanh tự cảm thấy đối với Lâm Tham Linh động tình quá sâu? Bây giờ biết được nàng đã thành thân, không nhẫn tâm làm tổn thương gia đình của nàng, cho nên mới có dáng vẻ như vậy? Hắn dự tính buông tha cho mình?
Nhất thời trầm mặc này của Tiêu Dư An ở trong mắt Án Hà Thanh giống như là ngầm thừa nhận, chung quy loại sự tình này, cho dù Tiêu Dư An nói dối, vị nữ tử này cũng sẽ không bất chấp trong sạch, mù quáng gọi người khác là tướng công đúng chứ?
Rõ ràng là ban ngày náo nhiệt, giữa ba người lại yên lặng đến đáng sợ, giống như kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Rất lâu, Án Hà Thanh đã thả Tiêu Dư An ra, hắn thu mắt rút tay về, cổ họng vừa khàn vừa đau, âm thanh vừa khô vừa rát, hắn một mở miệng giống như có một đoạn lớn lời muốn nói ra, nhưng mà cho đến cuối cùng lại chỉ thừa lại một từ: “Được… …”
Rất lâu, Án Hà Thanh lại lần nữa mở miệng lẩm bẩm, lời nói nhỏ đến không thể nghe, vẫn cứ là cái từ đó: “Được… …”
Nói xong Án Hà Thanh quay người liền hướng bên ngoài thành trấn đi tới, Tiêu Dư An không có giữ lại, hắn không biết phải làm sao ngây người ở tại chỗ, mắt đưa Án Hà Thanh rời đi.
–
Tác giả có lời nói
Nào nào nào, mua một đền hai, Tiêu tổng có đuổi theo hay không [Tại sao lại có chút quen quen như vậy ấy nhở]