Edit: Ry
Lâm Vũ Chi sửng sốt, sau đó nói: “Tôi đùa thôi, tại quen đùa với cậu ấy mà, chứ tôi báo danh đại học X mà.”
Y quan sát Thẩm Chiếu từ trên xuống dưới, khinh thường nói: “Tôi với cậu như tay trái tay phải vậy, không có cảm giác không có cảm giác, không muốn nổi không muốn nổi.”
Thẩm Chiếu không nghĩ nhiều, không chỉ có chuyện này là nó không nghĩ nhiều, mà nó chưa từng nghĩ nhiều về bất cứ chuyện gì, nói nó ngốc bạch ngọt là rất chuẩn. Nó trợn mắt với Lâm Vũ Chi: “Đừng có tùy tiện nói đùa như vậy.”
Lâm Vũ Chi chậc một tiếng, dựa vào ghế, như lơ đãng hỏi: “Cậu bảo cậu có người mình thích rồi, là ai vậy?”
Thẩm Chiếu nghĩ đến mối quan hệ mơ hồ hiện tại giữa mình và Việt Phong, không có mặt mũi nói ra tên của hắn. Nó lầm bầm gì đó nghe không rõ, rồi bỗng chỉ tay vào cửa sổ bắt đầu nói sang chuyện khác: “Nhìn kìa, ráng chiều kìa!”
Lâm Vũ Chi cũng không vạch trần Thẩm Chiếu, thuận theo ngón tay nó nhìn ra ngoài ô cửa nhỏ hẹp hình chữ nhật. Máy bay xuyên qua tầng mây dày đặc, tầng mây được nhuộm màu đỏ cam chói lọi cực kì diễm lệ, nửa bầu trời đều bị chiếu sáng đỏ rực.
Gò má Thẩm Chiếu nổi bật dưới ráng chiều, tựa như một bức tranh tuyệt thế.
Lâm Vũ Chi vẫn muốn biết người Thẩm Chiếu thích là ai, nhưng y không có lý do để hỏi nữa.
Thẩm Chiếu ở trường có quan hệ tốt nhất với Tống Chi Ngôn, nhưng thật ra thân thiết với Việt Phong học cùng lớp nó hơn. Mà thật ra Thẩm Chiếu có quan hệ tốt với tất cả mọi người, nó biết đùa, lại xinh đẹp, biết ăn nói biết lừa người, thành tích cũng tốt, nên hoàn toàn không nhìn ra được là nó thích ai.
Thẩm Chiếu dùng di động chụp lại khung cảnh ngoài cửa sổ, trên máy bay không có mạng, nó đợi xuống khỏi máy bay rồi đăng lên vòng bạn bè với dòng trạng thái là: [Đại học Y, tôi đến đây!]
Trên đường đến trường, Thẩm Chiếu vẫn luôn nhìn điện thoại, rạo rực trả lời bình luận của bạn bè, trả lời xong vẫn luôn không ngừng tải lại phần bình luận. Lâm Vũ Chi tiện đường đi cùng nó quan sát nửa ngày, há miệng, không biết nên nói cái gì.
Đúng là năm lớp 10 y có thích một bạn nữ, chuyện này Thẩm Chiếu cũng biết, cho nên Thẩm Chiếu mới có thể yên tâm to gan ôm ôm hôn hôn với y, mặc dù nó cũng thân thiết như vậy với những người khác.
Lâm Vũ Chi cũng không biết từ lúc nào thì mình bắt đầu chú ý đến Thẩm Chiếu, nhưng y thật sự không hiểu Thẩm Chiếu, trong đầu một chút mấu chốt cũng không có.
Nhưng hiện giờ biểu hiện của Thẩm Chiếu rất rõ ràng, Lâm Vũ Chi nhìn ra nó đang chờ tin tức của người nào đó.
Thẩm Chiếu không giấu được tâm tư, cũng không biết nói dối, trước đó Lâm Vũ Chi hỏi nó có thích ai không, nó thản nhiên vô cùng bảo không, tức là thật sự không thích ai. Lâm Vũ Chi thấy rất kì lạ, sao tự dưng Thẩm Chiếu lại đột nhiên thông minh ra rồi.
Lâm Vũ Chi xuống xe trước, y ra đằng sau chuẩn bị lấy hành lý xuống, rồi đi vòng sang phía ghế của Thẩm Chiếu, gõ cửa sổ bên nó. Thẩm Chiếu kéo cửa sổ xuống, hơi nóng từ bên ngoài ập vào mặt.
“Có việc thì nhớ gọi điện cho tôi.”
“Nếu như cậu không quen ở ký túc xá thì hai chúng ta có thể cùng thuê nhà trọ ở gần đây.” Lâm Vũ Chi cười hì hì nói: “Nhưng nói trước là không ai được mang bồ về nhà đâu đấy.”
Thẩm Chiếu thẳng thừng ngó lơ nửa câu sau của Lâm Vũ Chi, con ngươi sáng lên: “Nghe được đấy, đợi học quân sự xong bọn mình dọn ra đi, nhưng không biết liệu giáo viên hướng dẫn có cho không nhỉ.”
Thẩm Chiếu đỏng đảnh, không chịu được khổ, lớn lên với Cố Vọng và Tống Chi Ngôn, cả hai đều chiều nó, đây là lần đầu nó đơn độc đến một thành phố xa lạ, chỉ biết mỗi Lâm Vũ Chi, nên cảm giác thân thiết trỗi dậy từ đáy lòng bất kì thứ gì cũng không thể sánh bằng.
Vốn đã không muốn ở trong trường, Thẩm Chiếu có thể chơi với bất cứ ai, nhưng nếu làm bạn cùng phòng, Thẩm Chiếu không chịu được người khác, mà người khác cũng sẽ không chịu nổi Thẩm Chiếu.
Lâm Vũ Chi nhẹ nhàng ừ một tiếng, duỗi tay vào qua ô cửa xe: “Đã nói rồi đấy, không được đổi ý, đợi học quân sự xong bọn mình cùng dọn ra ngoài.”
Thẩm Chiếu hất tay y ra: “Biết rồi, đi đây.”
Cửa sổ xe bị Thẩm Chiếu không chút lưu luyến kéo lên. Xe chạy tiếp đến đại học Y ở gần đó, Lâm Vũ Chi xách hành lý quay người lại, lập tức bị ai đó chặn đường. Lâm Vũ Chi rất cao, 185, nhưng người trước mắt này còn cao hơn y, Lâm Vũ Chi không vui nhíu mày, giương mắt lên.
“Có việc gì à?”
Nam sinh có hàm răng chỉnh tề trắng muốt, màu da lúa mì khỏe mạnh, bắp chân phía dưới cái quần đùi cũng là những đường cong mượt mà, cơ bắp gồng lên. Gã đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, rất đẹp trai, không phải đẹp kiểu tinh xảo mà là kiểu hormone đập vào mặt, đầy tính công kích.
Vẻ mặt Lâm Vũ Chi trở nên đề phòng.
“Sinh viên mới à?” Nam sinh kia đánh giá Lâm Vũ Chi một hồi, thò tay giật lấy hành lý trong tay y, trực tiếp đi vào trong trường, vừa đi vừa nói: “Sao giờ này chú mới đến? May cho chú là đàn anh đẹp trai ngời ngời của chú vẫn còn ở đây đấy nhé, đây cũng gọi là duyên nhỉ, để anh đưa chú đến ký túc xá.”
Lâm Vũ Chi đuổi theo: “Bỏ đồ của tôi xuống, anh cút đi.”
Đối với người xa lạ, bộ mặt của Lâm Vũ Chi hoàn toàn khác với lúc đứng trước Thẩm Chiếu.
Sức của Đường Hành Thiên lớn hơn Lâm Vũ Chi nghĩ nhiều, y không thể cướp được hành lý, đành phải đen mặt đi theo sau lưng Đường Hành Thiên, nghe Đường Hành Thiên không ngừng sủa.
“Ồ tên chú là gì nhỉ?”
“Anh tên là Đường Hành Thiên, chú có thể gọi anh là đàn anh, hoặc gọi anh Thiên cũng được.”
“Gọi bố cũng ok luôn.”
“…”
Trên sân bóng rổ cách đó không xa, có mấy tên con trai bám lấy lưới sắt trợn mắt há mồm.
“Vãi nồi anh Thiên cứ thế trèo rào ra ngoài, không sợ bị máy quay quay lại phải viết kiểm điểm à?”
“Từ lúc nào mà anh Thiên lấy giúp người làm niềm vui thế? Giáo viên hướng dẫn bảo ảnh chỉ đường cho sinh viên mới ảnh còn giãy đành đạch kìa.”
“Chắc thấy đẹp nên mê, mày không thấy lúc anh Thiên thấy cậu sinh viên mới kia là rơi cả bóng à, mày đã lần nào thấy ảnh làm rơi bóng chưa?”
“Đúng thế đúng thế, ôi mẹ ơi kích động đến mức leo rào nhảy ra luôn, không hổ là anh Thiên của bọn mình.”
“Nhưng cậu sinh viên mới này trông khó chơi đấy.”
“Anh Thiên có phải dân ăn chay đâu? Cứ chờ đi.”
–
Thẩm Chiếu và ba người bạn cùng phòng cùng đi ăn cơm, lúc trở lại ký túc xá thì nằm ở trên giường lăn qua lộn lại mãi không ngủ được. Bài đăng hồi chiều có rất nhiều người vào khen, vào bình luận nói Chiếu Chiếu cố lên, nhưng không hề có Việt Phong.
Bình thường Việt Phong sẽ luôn bình luận vào bài đăng của nó, đương nhiên, Thẩm Chiếu cũng sẽ ngầm chào hỏi trước với Việt Phong kiểu: “Tôi chuẩn bị đăng bài nè, mau tới ngồi xổm đi.”
Rất nhiều chuyện, Thẩm Chiếu nằm ở trên giường, tinh tế suy nghĩ, tách từng chi tiết ra mà nghĩ, mới từ đó thấy được rất nhiều chỗ mập mờ.
Nó không thể nhớ rõ Việt Phong đã vì nó mà làm bao nhiêu chuyện.
Thẩm Chiếu dùng chăn che kín đầu, Lý Dương ở giường đối diện khó hiểu nói: “Chiếu Chiếu, mặc dù bọn mình bật điều hòa nhưng ông cứ chui vào trong chăn như thế không thấy nóng à?”
“Không nóng.” Thẩm Chiếu ồm ồm nói.
Lý Dương là người rất nhạy cảm, Thẩm Chiếu vừa mới mở miệng, cậu lập tức phát hiện ra có gì đó không đúng, kinh ngạc kêu lên: “Chiếu Chiếu, ông khóc à?”
“Không có.” Thẩm Chiếu nói.
Ngay lập tức, ba người trong phòng đều nhào đến ríu rít an ủi Thẩm Chiếu, bọn họ đều cho rằng vì là lần đầu tiên xa nhà nên Thẩm Chiếu nhớ nhà, nhao nhao nói thật ra mình cũng rất nhớ nhà, còn ra vẻ đáng thương hít mũi.
Thẩm Chiếu kéo chăn xuống, nhìn lên trần nhà: “Không phải là tôi nhớ nhà, mà là người tôi thích không like bài đăng của tôi!”
“…”
Trong phòng lập tức yên tĩnh, ba người kia mất tự nhiên hắng giọng, sau đó hóng hớt: “Chiếu Chiếu, ông có người mình thích à?”
“Thích thầm?”
“Chiếu Chiếu à, với điều kiện này của ông thì sao lại thích thầm người ta chứ?”
“Thế gian này nơi nào không có hoa thơm cỏ lạ, đợi đến mai học quân sự, cho cả học viện chiêm ngưỡng phong thái của ông, ông mà sợ sẽ thiếu người theo đuổi à? Anh em lớn tiếng nói cho tôi biết, có phải thế không?”
Hai người khác phụ họa: “Không phải! Không phải!”
Thẩm Chiếu mang vẻ mặt buồn rười rượi, có chút tuyệt vọng nói: “Nhưng không có ai tốt với tôi hơn anh ấy cả, cũng không có ai khiến tôi thích hơn anh ấy.”
Đám bạn cùng phòng nhìn nhau, cảm thấy trong đó chắc chắn còn có chuyện khác, nhưng bây giờ hiển nhiên không phải là lúc để buôn chuyện. Bọn họ an ủi Thẩm Chiếu một hồi rồi để một mình nó lẳng lặng, lặng lẽ tắt đèn, yên lặng dùng loa ngoài của di động phát những bài nhạc buồn đỉnh cao, rất hợp với tình hình, Thẩm Chiếu cảm thấy mình càng muốn khóc hơn.
Bài đăng kia của Thẩm Chiếu, tất cả bạn bè đều có thể thấy.
Mà sau khi nó đăng lên chưa được vài phút, Việt Phong cũng đã nhìn thấy.
Ráng chiều rất đẹp, tầng mây như bị phủ lên bởi tấm lụa mỏng màu quýt, mông lung mờ ảo.
Việt Phong phóng to bức ảnh, dù có tỏ vẻ thờ ơ đến mức nào đi chăng nữa, mọi thứ liên quan đến Thẩm Chiếu, Việt Phong sẽ luôn không nhịn được mà chú ý.
Ban đầu chỉ thấy một bóng người mơ hồ trên lớp kính, là Thẩm Chiếu, khóe miệng Việt Phong nhếch lên. Sau đó là bức ảnh thứ hai, là đồ ăn vặt trong tay Thẩm Chiếu.
Gói khoai tây chiên đó là hàng nhập khẩu, chỉ có vài cửa hàng đặc biệt của thành phố A mới có. Lúc đầu Việt Phong định nặc danh gửi đến cho Thẩm Chiếu, nhưng được báo lại là hết hàng rồi, mà đêm qua, Việt Phong trông thấy Lâm Vũ Chi khoe chiến lợi phẩm từ công cuộc mua sắm ban ngày.
Lúc ấy Việt Phong cũng không chú ý, nhưng đồ ăn vặt trong bức ảnh đó, toàn bộ đều là hương vị mà Thẩm Chiếu thích.
Tấm thứ ba là ảnh Thẩm Chiếu selfie, nhưng chỉ chụp nửa bên mặt, hàng mi dính trên mí mắt như lông quạ. Ánh mắt Việt Phong rơi xuống bên cạnh nó, có ngón tay hơi gập lại của con trai, hững hờ khoác lên lưng ghế của Thẩm Chiếu, trên cổ tay là cái bao cổ tay quen thuộc, mà ở trường Kim Dương, thích đeo những thứ này nhất, ngoài Lâm Vũ Chi ra không còn ai khác.
Thẩm Chiếu và Lâm Vũ Chi đang ở bên nhau.
Việt Phong gọi điện cho Cố Vọng, hỏi Lâm Vũ Chi báo danh ở trường nào.
“Lúc đầu cậu ta định học luôn ở thành phố A, nhưng không biết sao sau đó lại đổi ý đến đại học S.”
“Sao thế?”
“Không có gì, tôi hỏi vậy thôi, cảm ơn.”
Việt Phong cúp điện thoại, ngồi trong phòng suốt nửa đêm còn lại, trời vừa rạng sáng, hắn dùng ngón tay gần như đã cứng ngắc, gọi điện.
“A lô.” Người bên kia điện thoại hiển nhiên là đang ngủ bị tiếng chuông đánh thức, tiếng chăn ma sát với ống nghe, giọng nói lơ lửng giữa không trung, như thể chỉ một giây sau là sẽ ngủ mất.
Thẩm Chiếu cũng không xem là ai gọi đã nghe máy, mà nghe xong người bên kia lại không nói gì. Thẩm Chiếu buồn ngủ vô cùng, lười nhìn xem là ai, điện thoại nắm trong tay, nhưng mí mắt chuẩn bị sụp xuống rồi.
“Thẩm Chiếu.” Việt Phong khàn giọng.
“Là tôi.” Như bị hun qua khói đặc, như bị người dùng dao đâm thủng cả trăm ngàn lỗ.
“Em đang ở đâu?”
Giọng nói quen thuộc truyền đến từ loa, Thẩm Chiếu lập tức tỉnh ngủ, nó uể oải ngồi dậy, ôm chăn, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Việt Phong, là anh thật à?”
“Là tôi.”
“Em đang ở đâu?” Cuống họng Việt Phong khô ran, hắn sợ phải nghe thấy Thẩm Chiếu vẫn tùy tiện không tim không phổi như trước trả lời hắn “Tôi đang ở cạnh Lâm Vũ Chi”.
Thẩm Chiếu nhỏ giọng nói: “Tôi đang ở ký túc xá, có việc gì thế?”
Người bên kia điện thoại mãi không nói gì, thật lâu sau, người kia ho khan hai tiếng, chậm rãi nói: “Ngày mai em đợi ở trường nhé, tôi sẽ đặt vé máy bay chuyến sớm nhất để tới, có vài lời, tôi muốn trực tiếp nói với em.”
Ngón tay Thẩm Chiếu run lên, nó tựa vào tường, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Trực giác nó biết Việt Phong tới để nói gì, nhưng nó nhịn xuống không hỏi, mặc dù lúc này nó rất muốn nghe Việt Phong nói.
Bức ường sau lưng bị điều hòa thổi cho lạnh buốt, tạo thành sự tương phản mãnh liệu với cơ thể nóng hổi của Thẩm Chiếu hiện giờ. Thẩm Chiếu cúp điện thoại, bụm mặt ngã xuống giường, lăn hai vòng, chăn mền quấn ở trên người, lại lăn hai vòng, rồi bất chợt ngồi dậy, dọa cho Lý Dương vừa đi vệ sinh về giật cả mình.
Lý Dương: “Ông làm cái gì thế?”
Thẩm Chiếu khẽ kêu lên: “Nói nhỏ cho ông biết chuyện này, tôi sắp hẹn hò rồi!”
Nó rất hạnh phúc, dù đang không bật đèn, Lý Dương cũng không thấy rõ mặt của nó, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được.
Có thể để cho Thẩm Chiếu thích đến mức nồng nhiệt như vậy, hẳn là cũng rất ưu tú nhỉ.
“Có khao anh em không đấy?” Lý Dương đột nhiên hỏi.
“…”
________________________
HOÀN.