Mộ Hàm Chương cảm thấy mình mà hùa theo hắn thì chỉ tổ phí thời giờ, đẩy cái đầu cọ loạn trọng ngực mình ra, “Triều đình cũng không phải trường học, nói không đi là không đi được sao, ta còn rất nhiều việc phải làm.” Nói xong y cũng mặc kệ ánh mắt ai oán của Cảnh Thiều, đứng dậy ra ngoài.
Gọi Vân Trúc tới Duệ Vương phủ báo tin Cảnh Thiều bị cấm túc một tiếng, Mộ Hàm Chương cũng mặt kệ Vương gia nhà mình đang ngồi làm mặt xấu trên thảm, trực tiếp tới tiểu thư phòng đông uyển, chuyện Hoành Chính đế nói mới nãy y còn phải mau chóng làm cho tốt.
Cảnh Thiều mở mắt nhìn Vương phi nhà mình bỏ rơi mình mà đi, trong lòng sinh cảm giác bi thương khi thất nghiệp phải nhờ tức phụ nhà mình nuôi a.
Cảnh Sâm nghe tin này thì chưa tới giờ cơm chiều đã tự mình chạy tới. Lệnh của Hoành Chính đế là không cho Cảnh Thiều ra ngoài chứ không có cấm người khác tới gặp hắn.
“Cố Hoài Khanh bảo đệ đưa cho huynh cái này.” Cảnh Thiều đem danh sách quan viên kai ra cho Cảnh Sâm.
Sắc mặt Cảnh Sâm nhất thời có chút quái dị, “Cái này, gã đã đưa cho huynh một bản rồi.”
Cảnh Thiều, “…”
Cảnh Sâm, “…”
“Khá lắm Cố Hoài Khanh, mệt ta còn cảm động một lúc lâu!” Cảnh Thiều tức giận không thôi, tên kia vậy mà dùng mấy tờ giấy đùa giỡn hai huynh đệ hắn.
(Anh mắng anh đánh người ta cho lắm vào, giờ bị trả đũa rồi đấy XD, anh Cố cũng thâm thật *gãi cằm*)
Cảnh Sâm nhìn kĩ giấy tờ trong tay thì phát hiện có chút khác so với danh sách của hắn, liền lấy một bản khác trong tay áo ra xem, nhìn mới thấy hai bản này hợp lại thành một danh sách nhân mạch hoàn chỉnh. Cố Hoài Khanh có lẽ là thăm dò hai huynh đệ hắn rốt cuộc có một lòng hay không, dù sao thứ này ở trong tay ai thì cũng là một thế lực không hề nhỏ. Nếu huynh đệ hắn không đồng tâm, mỗi người nắm một phần tất nhiên sẽ không hiệu quả, đến lúc đó tin tức vào tai Cố Hoài Khanh thì lần hợp tác này coi như không thể thương thảo nữa.
“Gã cũng thật đa nghi.” Nghe xong phân tích của ca ca, Cảnh Thiều có chút mơ hồ.
“Dù sao cũng là cơ nghiệp tổ tông lưu lại, nếu muốn ta dùng giang sơn Đại Thần ra cược thì tất nhiên sẽ không dễ dàng mà tin tưởng.” Cảnh Sâm hợp hai phần danh sách thành một, một lần nữa cất vào tay áo. Đối với Cố Hoài Khanh hắn cũng không oán hận gì, dù sao loại chuyện hợp tác cùng phiên vương nếu huynh đệ họ không đồng tâm thì tất nhiên dễ bại lộ, đến lúc đó Hoài Nam Vương cũng đi tong.
“Còn có, Lễ bộ Thị lang Triệu Lâu Lâm kia đã là người của Cảnh Du rồi.” Cảnh Thiều uống ngụm trà, đột nhiên nhớ tới kẻ hôm nay theo Tứ Hoàng tử lục soát Tửu Tiên Lâu kia, đó cũng là lời Cố Hoài Khanh lúc sắp đi đặc biệt dặn dò.
Cảnh Sâm nhíu nhíu mày, Lễ bộ là nơi hắn chưởng quản, không nghĩ tới Cảnh Du đã duỗi tay tới đây.
“Ca, chúng ta cũng mua người của Hình bộ đi.” Cảnh Thiều căm giận nói, nhìn đến dáng vẻ đắc ý của tên Cảnh Du kia liền tức giận. (anh con nít quá đi >“
Cảnh Sâm nhìn hắn một cái, “Hình bộ Thượng thư là người của huynh.” (Sâm ca a a, anh ngầu quá hí hí)
Cảnh Thiều thiếu chút phun hết nước trà trong miệng ra.
“Về sau trên triều có gì không rõ thì cứ hỏi Hàm Chương.” Cảnh Sâm buông chén đừng dậy, sắc trời đã không còn sớm, Thành Vương vừa mới chịu phạt mà hắn công khai tới thăm đã không ổn, tất nhiên không thể ở lại dùng cơm chiều.
Tiễn ca ca đi xong, Cảnh Thiều ủ rũ a ủ rũ đi đông uyển tìm Vương phi nhà mình, giống như từ khi Quân Thanh có thể vào triều thì chuyện triều chính ca ca không thèm trông cậy vào hắn nữa a. (đúng rồi, người ta đáng tin hơn anh bao nhiêu a ~~)
Mộ Hàm Chương ngồi trước án thư viết kế hoạch thông thương, bỗng sau lưng dán đến một thân thể nóng hầm hập, “Đói bụng sao? Không thì ngươi ăn trước đi, ta viết xong cái này đã.” Vỗ vỗ đầu người trên vai, nét bút vẫn không ngừng, trên giấy rất nhanh xuất hiện một đám chữ xinh đẹp hữu lực.
Cảnh Thiều lắc lắc đầu, nhìn y viết xong tờ giấy rồi mới mở miệng, “Quân Thanh, thế lực của ca ca trong triều rốt cuộc có bao nhiêu vậy?”
Mộ Hàm Chương buông bút, quay đầu nhìn hắn, “Toàn bộ thì ta không biết, nhưng vài ngày trước ta tiếp xúc qua thì trong triều ít nhất ba phần quan viên đứng về phía huynh ấy.”
Chẳng qua những người này che dấu rất tốt, đặc biệt là những người có địa vị cao, tựa như Binh bộ Thượng thư trên triều còn thường xuyên phản đối đề nghị của Cảnh Sâm a. Cho nên lúc tiếp xúc được thế lực khổng lồ đến như vậy, Mộ Hàm Chương cũng hoảng sợ.
Quan viên trong triều lại có tới ba phần là trung thành với một hoàng tử, nghe thế nào cũng khó tin, dù sao Hoành Chính đế chính là quân chủ nắm thực quyền nên có phân nửa trong triều là nằm trong tay hắn, còn như Tứ Hoàng tử càng không nói tới ba phần.
Cảnh Thiều nghe vậy gật gật đầu.
Mộ Hàm Chương đứng dậy, gỡ cái người dính như da trâu ngào đường trên lưng mình xuống, bất đắc dĩ kéo cái đuôi to tướng này tới nhà ăn, “Ca ca xuất cung lập phủ chưa tới mười năm, sao lại lợi hại như vậy?”
Cảnh Thiều ôm Vương phi nhà mình lảo đảo bước từng bước từng bước, từ thư phòng đến phòng trong chỉ qua một cái hành lang, bốn phía trống trải cũng không sợ bị người nghe được, “Hơn phân nửa là thế lực ngoại tổ phụ lưu lại a.” (ông ngoại í)
Ngoại tổ phụ? Mộ Hàm Chương nhíu mày nghĩ nghĩ, nguyên hậu không xuất thân từ nhà công hầu, phụ thân nàng chính là Thừa tướng đã qua hai đời vua, nghe nói lúc tiên đế băng hà, vài hoàng tử tranh quyền đoạt vị một thời gian, chính lúc này nhờ Thừa tướng đại nhân dốc sức phụ tá Hoành Chính đế mới có thể thành công đánh bại mấy huynh đệ…như lang như hổ kia, ngồi vững trên vị trí hiện tại. Nhưng mà mấy năm nay chưa từng nghe qua tin tức về phái Thừa tướng, ngay cả Cảnh Thiều cũng rất ít đề cập.
“Kì thật cũng không phải không thể nói, chính là không có gì hay mà nói thôi.” Ăn xong cơm chiều, Cảnh Thiều ôm Vương phi nhà mình ngồi trong sân hóng mát, tối nay trời quang, sao trên trời sáng ngời.
Nhà nguyên hậu họ Khúc, nàng là nữ nhi nhỏ nhất cũng là duy nhất của Khúc Thừa tướng, hai cữu cữu của Cảnh Thiều mất khi còn trẻ, hắn không nhớ. Sau khi nguyên hậu qua đời, Khúc Thừa tướng tuổi già mang tang con gái thật bi thống, không bao lâu sau cũng ra đi, cũng may khi đó Cảnh Sâm đã có thể một mình đảm đương một phái mới không khiến cho nhân mạch của Thừa tướng tán loạn hoàn toàn.
Mấy năm nay Hoành Chính đế vẫn không lập Thừa tướng mà phân phối chức vụ cho lục bộ, không phải là tôn kính nhạc phụ chứ? Mộ Hàm Chương nhíu mày, cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, “Trác gia kia xảy ra chuyện gì?”
Cảnh Thiều cúi đầu ghé vào trong ngực Vương phi nhà mình, cái cằm trắng nõn của y đặt ngay môi hắn, ánh mắt xinh đẹp ban đêm dưới bầu tinh tú sáng ngời, nhịn không được vươn tay xoa xoa, “Trác Thượng thư là môn sinh của ngoại tổ, gia phong Trác gia nghiêm cẩn nên mẫu hậu mới chọn Trác Vân Ký làm thư đồng cho ca ca.”
Nhớ năm đó khi nguyên hậu còn tại thế, Cảnh Thiều ở trong cung ngang bướng vô ưu vô lo.
Khúc gia, nguyên hậu, Trác gia, …Mộ Hàm Chương cảm thấy mình tựa hồ đã nhận ra một sự thật không thể nói, nhịn không được đưa tay sờ sờ khóe miệng đã bầm xanh của Cảnh Thiều, “Về sau có ta che chở ngươi.”
Cảnh Thiều lẳng lặng nhìn y, lập tức kéo thân thể ấm áp kia qua, hôn thật sâu lên cánh môi mềm mại. Trời cao cướp đi mẫu hậu hắn yêu thương rồi lại đem cho hắn Quân Thanh tốt đẹp như thế, ông trời kì thực không đối xử tệ với hắn, hắn thật sự biết ơn.
Tiểu Tứ tử của Duệ Vương phủ sốt cao không khỏi, thỉnh Mạt Bi ni cô của Bích Vân Am tới xem. Lão ni cô đưa một bao bột phấn màu vàng, nói là trộn với sữa uống sẽ tốt, Tiêu thị nửa tin nửa ngờ cho bà vú đi làm, uống xong bệnh tình hài tử thật sự chuyển tốt, lúc này cho một phần hậu lễ, đối với đại sư này thật tâm phục khẩu phục.
“Tiểu hài tử này khi chưa đầy một tuổi đã nhìn thấy thứ mà thường nhân không thể thấy, trẻ nhỏ thức đêm bị thứ gì đó quấn lấy.” Mạt Bi mang theo mũ màu xám, thần bí nói.
“Đại sư nhìn xem, rốt cuộc là cái gì vậy?” Tiêu thị rất nghiêm túc hỏi.
“Đa số bệnh hiểm nghèo là do vật âm tà quấy nhiễu, nhưng cũng có khả năng không phải,” Mạt Bị chuyển chuyển vòng hạt trên cổ tay, vừa nói vừa cẩn thận nhìn vẻ mặt Tiêu thị, “Thứ cho bần ni nói thẳng, tiểu Vương gia xem ra có thể bị cái gì đó hút đi số mệnh, cũng như người ta thường nói là có người khắc mệnh.”
“Khắc mệnh ư?” Duệ Vương phi nhíu mày, “Đại sư có thể tính ra không?”
“Cái này…” Mạt Bi có chút chần chờ.
Tiêu thị ý bảo nha hoàn một bên bưng lên một khay bạc, “Chỉ cần đại sư có thể tìm ra, tiền bạc không thành vấn đề.”
Mạt Bi nhìn thoáng qua bạc trên khay, lúc này mới mở miệng, “Có thể coi ra thứ này cần chút thời gian, Vương phi chi bằng trước tiên ở am thắp chút đèn nhang, cũng có thể tạm thời đảm bảo.”
Cảnh Sâm hạ triều về thì thấy vài ni cô đứng trong chủ viện, thấy hắn trở về thì đều đỏ bừng mặt né qua một bên, hắn nhíu mày nghĩ nghĩ cuối cùng không vào mà phất tay áo trực tiếp tới thư phòng.
Mấy ngày sau Đại Hoàng tử hồi kinh.
Lúc Đại Hoàng tử Cảnh Vinh về đến cũng chẳng có cảnh náo nhiệt như lúc Cảnh Thiều chiến thắng trở về, chiến tranh còn chưa dứt mà Đại Hoàng tử lâm trận bỏ chạy, xác thực chẳng phải vẻ vang gì. Đại Hoàng tử chỉ mang theo mười mấy thân tín, thừa dịp sáng sớm cổng thành ít người mà mặt mày xám xịt vào thành.
Trước tới ngự thư phòng báo tin, Hoành Chính đế tất nhiên sẽ chẳng cho hắn chút hòa nhã gì, tới Phượng Nghi cung thỉnh an lại được lôi kéo hỏi han ân cần một phen.
“Mấy ngày này ngươi không ở kinh thành, Tứ Hoàng đệ ngươi thật khổ,” kế hậu cười cười thưởng cho Đại Hoàng tử một đống thuốc bổ, “Về được là tốt, nhìn gầy đi không ít, thật đã chịu khổ rồi, mấy ngày nay nên an dưỡng cho tốt.”
Sắc mặt Đại Hoàng tử cũng không tốt lắm, mang theo bệnh thái tái nhợt, từ lúc mắc chướng khí năm ngoái, sau đó lại bệnh nặng, thân thể càng ngày càng yếu đi, nếu không trở lại sợ là muốn bỏ thây ở Điền Tàng thôi.
Đại Hoàng tử trở về, Thành Vương bị cấm túc, ba hoàng tử trong triều đổi thành tình thế khác a.
Thành Vương bị cấm túc trong Vương phủ, mỗi ngày chỉ có Mộ Hàm Chương vào triều, Cảnh Thiều vô công rỗi nghề chỉ có thể ở nhà chà đạp lão hổ. Mà với ý đồ liên tiếp dụ dỗ Vương phi nhà mình đừng lên triều, y đều vô tình cự tuyệt. Càng làm cho hắn mất hứng chính là thấy hắn ở nhà, Đa Phúc sẽ đem mấy chuyện xử lý không tốt tới hỏi hắn, bắt hắn đường đường là thân vương mà phải đi làm mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, thật muốn nổi trận lôi đình a.
Vì thế Tiểu Hoàng càng ngày càng khó chịu.