Bạo Quân Sủng Hậu

Chương 8



Danh Bắc Chiến Vương, ở Nghiệp Kinh hay nói Đại Nghiệp không ai không biết. Tất nhiên Dư thị cũng nghe nói qua.

Bắc Chiến Vương chiến công lớn lao, nhưng không được kim thượng yêu thích. Lúc hắn sinh ra xuất hiện đại hung, vốn phải bị ban chết. Nhưng khi đó thân mẫu của Bắc Chiến Vương Lệ tần đang được sủng ái, lấy cái chết cầu xin mới bảo vệ hắn một mạng. Chỉ là từ đó về sau, mẹ con Lệ tần liền thất sủng. Sau đó không được mấy năm, Lệ tần vì ngày tháng trong thâm cung khó khăn, tự sát mà chết.

Mà sau khi thân mẫu qua đời, ngày tháng của Bắc Chiến Vương càng không tốt. Bởi vì tiên sư của Thái Thanh Quan phán mệnh đại hung, không có phi tần nguyện ý nuôi nấng hắn, cuối cùng vẫn là Hoàng Hậu thu hắn nuôi nấng dưới gối. Nhưng Bắc Chiến Vương kiệt ngạo khó thuần, không thân cận với Hoàng Hậu Thái tử, còn có lời đồn nói Bắc Chiến Vương đã sớm mất tư cách kế vị.

Có lẽ tự biết không thể kế thừa đế vị, Bắc Chiến Vương hành sự càng thêm tùy tâm sở dục, ngày thường đánh giết hạ nhân là nhẹ, nghe nói ở Nhạn Châu hắn thường giết người tìm niềm vui, cửa kinh thành cao lớn, thậm chí đèn lồng của phủ Tướng quân cũng là dùng đầu người làm thành…

Mấy tin này phần lớn từ chỗ nha hoàn Liễu thị nghe nói. Bà thất sủng nhiều năm, Liễu thị vẫn luôn nhìn bà không vừa mắt, luôn muốn tìm toàn bộ cơ hội làm bà không thoải mái.

Hiện giờ con trai duy nhất của bà bị bắt gả cho người, lại là Bắc Chiến Vương thanh danh hỗn độn, Liễu thị muốn xem chuyện vui, liền cố ý sai nha hoàn đến ngoài Lãm Hồng Uyển nói chuyện phiếm. Chuyên nói ít chuyện Bắc Chiến Vương nghe rợn cả người.

Dư thị không phải phụ nhân ngu muội không biết chữ, sẽ không tin lời đồn đại. Nhưng tuy biết đồn đãi khả năng khuếch đại, nhưng một Vương gia hung danh hiển hách như vậy, Dư thị cũng không dám kỳ vọng ở cùng hắn sẽ có bao nhiêu tốt. Ngày An Trường Khanh bị bắt xuất giá, Dư thị thậm chí đến gặp mặt con trai cũng không được, mấy ngày nay ngày nào cũng trằn trọc dày vò, liên lụy bệnh tình nặng thêm, liền ngóng trông ngày tam triều hồi môn có thể gặp mặt con trai.

Hiện giờ nhìn An Trường Khanh dẫn nam nhân cao lớn đi tới, sắc mặt hồng nhuận, trên người cũng không có vết thương, bà giật mình một lúc, lại có chút hoảng hốt. Vội vàng muốn hành lễ, ngoài miệng còn nhịn không được trách cứ: “Sao lại để Vương gia tới gặp ta? Như vậy không hợp quy củ.”

“Mẹ Trường Khanh chính là mẹ ta.” Tiêu Chỉ Qua vội vàng đỡ người, nghe đồn Bắc Chiến Vương đến đèn lồng cũng phải dùng đầu lâu nỗ lực lộ ra nét mặt hiền lành, tuy so với người thường vẫn hơi hung, lại không có khí thế người sống chớ gần làm người ta sợ hãi: “Người một nhà, không cần câu nệ lễ nghĩa.”

Dư thị được hắn đỡ vào nhà ngồi xuống, mới cẩn thận đánh giá Tiêu Chỉ Qua.

Lần đánh giá này bà mới phát hiện lời đồn đãi còn khuếch đại hơn so với bà tưởng tượng. Tuy chợt thấy Tiêu Chỉ Qua khí thế hung ác không dễ thân cận, nhưng ánh mắt ngẫu nhiên dừng trên người An Trường Khanh lại nhu hòa. Bà xuất thân thanh lâu, thấy nhiều nhân tình ấm lạnh, tất nhiên ánh mắt nhìn người không kém, âm thầm đánh giá Tiêu Chỉ Qua một phen, trong lòng liền có cân nhắc.

Trái lại An Trường Khanh, thấy sắc mặt bà tiều tụy, thỉnh thoảng còn khụ hai tiếng, mặt lộ vẻ lo lắng: “Đại phu đến khám qua chưa? Thuốc có uống đúng giờ không?”

Y vẫn còn nhớ đời trước, sau khi y thành thân không lâu, bệnh tình của mẫu thân trở nặng, không bao lâu liền rơi nhân gian. Khi đó y ở vương phủ, lúc nhận được tin tức, đến nhìn mặt mẫu thân cũng không thể.

An Trường Khanh hơi rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Uống thuốc nhiều năm như vậy cũng không thấy tốt, không bằng con lại tìm đại phu đến khám.”

“Đã là bệnh cũ bao nhiêu năm, đổi đại phu cũng không biết có thể tốt lên bao nhiêu.” Dư thị cười cười: “Chỉ cần huynh muội các con đều tốt, mẹ cũng tốt. Thế nào cũng phải chống đỡ đến lúc muội muội con xuất giá mới được.”

“Mẹ!” An Nhàn Ngọc ngồi bên cạnh bà có chút thẹn thùng gọi bà một tiếng. Cũng chỉ có trước mặt người thân, nàng mới có thể biểu hiện ra một hai phần tính tình nữ nhi.

“Ngày cưới đã định ra sao? Nhanh như vậy?” An Trường Khanh nắm chặt ngón tay, ánh mắt bình tĩnh dừng trên người An Nhàn Ngọc cúi đầu thẹn thùng. Tuy An Nhàn Ngọc hơi yếu đuối, nhưng kiều nộn giống một cây hoa thược dược. Không giống lần cuối An Trường Khanh đi gặp nàng, bộ dáng héo rũ.

“Định ra, ngay sơ 5 tháng 3.” Dư thị trìu mến mà xoa xoa đầu An Nhàn Ngọc, có chút không muốn nói: “Qua năm muội muội con mới mười lăm, ta vốn muốn muộn chút…chỉ là Ngô gia sốt ruột, nói trước nửa năm có một ngày lành, phụ thân con và đích mẫu cũng đồng ý rồi.”

Vị hôn phu của An Nhàn Ngọc là con thứ ba của Trung Dũng hầu Ngô Tuyển Thư, hiện giờ quan đến Ngũ phẩm Thiếu giám thiếu phủ. Tuy nói chức quan không cao, nhưng dáng vẻ đường đường, tính tình cũng công chính ôn hòa, xem là lương phối. Vả lại Ngô gia và An gia thân nhau mấy đời, thân thế hai người kém không lớn, hôn sự thân càng thêm thân này, tốt hơn gả cho kẻ không biết căn nguyên, bởi vậy cả hai nhà sớm đính thân, chỉ chờ An Nhàn Ngọc vừa độ tuổi liền có thể thành hôn.

Đời trước An Trường Khanh cho rằng An Nhàn Ngọc tìm được hôn phu tốt. Lại không ngờ cưới không đến hai năm, An Nhàn Ngọc vì đẻ non mà qua đời, để lại thai nhi đã hình thành. Lúc ấy An Trường Khanh chỉ kịp nhìn mặt muội muội lần cuối, phủ Trung Dũng hầu nói do nha hoàn không hiểu chuyện va phải An Nhàn Ngọc, mùa đông đường trơn vô ý ngã, liền đẻ non.

An Trường Khanh căn bản không tin lời nói dối của bọn họ. Một thai phụ hoài thai sáu tháng, sắc mặt vàng như nến, trên người không có mấy lạng thịt, gầy đến da bọc xương, y chỉ có thể đau lòng nhìn, cũng biết ngày tháng An Nhàn Ngọc ở phủ Trung Dũng hầu cũng không tốt.

Sau đó y nhiều lần hỏi thăm, mới biết hóa ra Ngô Tuyển Thư sớm có ngoại thất cực sủng ái, vì xuất thân thấp hèn mà không làm nổi chính thê. Lúc này mới cưới An Nhàn Ngọc, An Nhàn Ngọc gả qua không bao lâu, ngoại thất kia đã được đưa vào cửa. Sau khi vào cửa ngoại thất kia ỷ vào sủng ái càng thêm càn rỡ, căn bản không đặt vợ cả vào trong mắt. Thậm chí ngay cả An Nhàn Ngọc đẻ non băng huyết mà chết, cũng là bút tích của ngoại thất.

An Nhàn Ngọc nhu thuận nhẹ nhàng, không được phu quân thích cũng sẽ không tranh sủng, ngày tháng sống trong phủ Trung Dũng hầu không êm đẹp. Thế nhưng nàng không khóc lóc kể lể với mẫu thân hoặc với y một lần. Cho đến sau khi nàng chết, An Trường Khanh mới biết được nàng chịu ủy khuất.

Chỉ là người đã chết, An Trường Khanh người bé lực mỏng, trơ mắt nhìn Ngô Tuyển Thư đem thiếp thất phù chính, đòi công đạo cho muội muội cũng không làm được. Về sau Tiêu Chỉ Qua đăng cơ, Trung Dũng hầu chọc giận thiên nhan, bị phán trảm toàn gia, người nhà này mới tính gặp báo ứng.

Khi đó An Trường Khanh nghe nói Tiêu Chỉ Qua chém cả nhà Trung Dũng hầu, vui vẻ hồi lâu.

Y phải nói, người phủ Trung Dũng hầu y hệt An gia, đều nhân nghĩa đạo đức đầy miệng, nam đạo (trộm) nữ xương (chỉ kỹ nữ) đầy bụng, không có ai tốt.

Đời trước An Nhàn Ngọc uổng mạng, bọn họ bảo vệ hung phạm, đẩy một nha hoàn gánh tội thay. Đời này, y sẽ không để An Nhàn Ngọc tiến vào hố lửa lần nữa.

Y nghĩ sơ sơ, trong lòng đã có chủ ý. Y nhìn thoáng qua An Nhàn Ngọc mặt phiếm mây đỏ, cảm thấy trước tiên bản thân nên đóng một cái đế tốt, miễn sau khi từ hôn, An Nhàn Ngọc sẽ không thương tâm vì tên cặn bã không đáng giá.

Trong lòng cân nhắc một chút, An Trường Khanh liền nói: “Mối hôn sự này hay để từ từ. Con nghe nói…tiếng tăm của Ngô Tuyển Thư không tốt lắm.”

Dư thị nghi hoặc: “Sao có thể? Ta đặc biệt để An Phúc đi nghe ngóng, Ngô Tuyển Thư chưa từng thông phòng, ngày thường ngay cả làng chơi cũng không đi, chỉ một lòng hướng về con đường làm quan. Nghe nói gia phong của phủ Trung Dũng hầu cũng thập phần nghiêm túc.”

“Con không yên tâm, nhờ Vương gia giúp con điều tra.” An Trường Khanh chột dạ liếc mắt nhìn Tiêu Chỉ Qua, căng da đầu nói dối: “Kết quả tra được Ngô Tuyển Thư nuôi một ngoại thất bên ngoài. Hai người thường xuyên lén lút gặp, tình cảm rất tốt. Con sợ Ngọc Nhi gả đến sẽ chịu ủy khuất.”

Không phải y muốn kéo Tiêu Chỉ Qua vào, kỳ thực Ngô Tuyển Thư cải trang quá giỏi, nếu không phải y đã từng thấy bộ mặt thật của người Ngô gia, y cũng sẽ không tin, trong miệng bá tánh phủ Trung Dũng hầu gia phong trong sạch, đâu thể là một nơi che giấu dơ bẩn như vậy. Mà Ngô Tuyển Thư càng sủng thiếp diệt thê, không hề màng đến vợ kết tóc.

Nếu nói đây là y điều tra ra, khẳng định mẫu thân còn nghi vấn, nhưng nếu nói Tiêu Chỉ Qua điều tra ra thì khác.

Quả nhiên, Dư thị hung hăng nhăn mày lại: “Thật sự như vậy? Nhưng ngày cưới đã định, nếu từ hôn, khẳng định phụ thân con không đồng ý…”

An Nhàn Ngọc ngồi bên cạnh bà rút đi rặng mây đỏ trên mặt, chỉ còn một mảng trắng bệch, tay gắt gao nắm chặt khăn, cuối cùng cúi đầu không nói gì.

“Con có cách.” An Trường Khanh trấn an nhìn về phía An Nhàn Ngọc, nói: “Con tuyệt đối không để Ngọc Nhi gả vào phủ Trung Dũng hầu chịu ủy khuất.”

Dư thị còn muốn nói gì, chờ nhìn đến biểu tình chắc chắn của An Trường Khanh, lại nuốt xuống. Bà cảm khái xoa xoa đầu An Trường Khanh: “Nhạ Nhạ đã trưởng thành, có thể che chở muội muội.”

An Trường Khanh nhẹ nhàng ôm bà, nhỏ giọng nói bên tai bà: “Mẹ bảo trọng sức khỏe, sau này con sẽ không để người khác ức hiếp người và muội muội.”

Dư thị vui mừng cười vỗ vỗ lưng y, khi hai mẹ con tách ra, hốc mắt đều hơi hơi đỏ. An Trường Khanh còn có rất nhiều lời muốn nói, chỉ là giờ hôn sự của An Nhàn Ngọc quan trọng nhất, tạm thời đè ép xuống.

Trước khi đi, An Trường Khanh lưu lại Triệu Thạch.

Đối với ánh mắt nghi hoặc của Dư thị, An Trường Khanh nghĩ nghĩ, vẫn nói đơn giản chuyện của An Trường Tề. An Trường Tề đứt một tay một chân còn tuyệt con cháu, khẳng định vợ chồng An Tri Thủ sẽ không chịu để yên. Bọn họ không dám tìm Tiêu Chỉ Qua và y gây phiền toái, rất có khả năng sẽ quay đầu trả thù Dư thị không nơi nương tựa trong tướng phủ.

Có Triệu Thạch, ít nhất bảo đảm hai người an toàn.

Sau khi cáo biệt Dư thị, An Trường Khanh liền cùng Tiêu Chỉ Qua đi đến trước viện. Hai người sóng vai đi được nửa đường, Tiêu Chỉ Qua còn chưa lên tiếng, An Trường Khanh hơi đã thấp thỏm ngó hắn. Thật lâu sau, rốt cuộc không nhịn được dừng lại nói: “Ngài không định hỏi ta gì sao?”

Tiêu Chỉ Qua thuận thế dừng lại, hơi nhíu mày: “Hỏi cái gì?”

An Trường Khanh ngập ngừng: “Điều tra chuyện Ngô Tuyển Thư, còn có Triệu Thạch.”

Đương nhiên y không có khả năng để Tiêu Chỉ Qua giúp y điều tra Ngô Tuyển Thư, sự thực đêm qua hai người mới tính hòa hảo, muốn tra xét, thời gian cũng không kịp.

“Ta để lại vài người cho ngươi, nước trong phủ Trung Dũng hầu, còn sâu hơn ngươi tưởng tượng.” Tiêu Chỉ Qua giơ tay xoa xoa đầu y, chỉ bảo nói: “Đánh rắn đánh giập đầu, hậu thuẫn của Ngô Tuyển Thư là phủ Trung Dũng hầu, phủ Trung Dũng hầu không đổ, Ngô Tuyển Thư cũng sẽ không thương gân động cốt.”

An Trường Khanh kinh ngạc nhìn hắn.

Tiêu Chỉ Qua dắt tay y đi về trước, bàn tay bao lấy y khô ráo mà có lực: “Về phần Triệu Thạch, người cho ngươi, không cần hỏi ta.”

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu lão sư (thỏa mãn): Nhạ Nhạ thật ngoan.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.