Dùng xong cơm tối, đi lại vài vòng tiêu thực trong sân, rồi rửa mặt nghỉ ngơi.
Giờ là tháng sáu, tuy thời tiết dần biến nhiệt, nhưng bắc địa cũng chỉ ấm áp lên, còn chưa tới mùa hạ nóng bức. Nhưng An Trường Khanh lại sợ nóng dị thường, mặc trung y đắp chăn mỏng cứ luôn gào nóng, còn ghét bỏ độ ấm trên người Tiêu Chỉ Qua, không muốn hắn ôm. Thật sự không có biện pháp, Tiêu Chỉ Qua cho người dùng tơ lụa làm mấy bộ trung y ngắn.
Tay áo và ống quần đều ngắn hơn phân nửa trung y bình thường, lộ ra hơn nửa cánh tay và chân, tơ lụa trơn nhẵn nhẹ nhàng không dính người, An Trường Khanh mới không kêu nóng mỗi đêm nữa.
Đêm nay rửa mặt xong, An Trường Khanh ngồi ở đầu giường tự hỏi làm sao để hoàn thiện điều lệ hơn. Tiêu Chỉ Qua bước vào, thấy y mặc xiêm y nhẹ nhàng đợi trên giường, trong lòng liền nổi lửa nóng.
Hắn sải bước tiến lên, buông màn trướng ngoài giường xuống, hôn lên khóe miệng y một cái, lại thuần thục lấy mỡ cao mới trong tủ đầu giường: “Đêm nay thử cái này xem? Hồ Thị Phi nói có thể trợ hứng, cũng tốt cho thân thể ngươi……”
An Trường Khanh theo bản năng muốn cự tuyệt, mấy ngày nay y hơi khô đến hoảng, nằm cũng ngại nóng, làm chuyện như vậy càng nóng. Nhưng đối diện ánh mắt đốt người của Tiêu Chỉ Qua, ngực y run lên, từng đợt tê dại lan tràn từ xương lên, muốn nói cự tuyệt cũng chậm một bước.
Đã phối hợp không biết bao nhiêu lần, Tiêu Chỉ Qua quen thuộc mỗi nơi vui sướng của y, nụ hôn rơi xuống sau tai y.
Vành tai An Trường Khanh có chút thịt, trắng trẻo mềm mại, Tiêu Chỉ Qua luôn thích.
Chỉ là trong chốc lát, hắn mới hôn chốc lát thôi, phát hiện chỗ không thích hợp. Lui người ra sau một chút, lại kéo màn trướng rơi lả tả lên, Tiêu Chỉ Qua nheo mắt nhìn vị trí sau tai y– gần sát gốc tai, đột ngột xuất hiện mấy hoa văn đỏ như vảy cá.
Không nhiều lắm, cũng ba bốn miếng, vảy màu đỏ như máu vòng quanh tai, thoạt nhìn yêu dã hoặc nhân.
Nhưng lúc này Tiêu Chỉ Qua không sinh ra chút tâm tư kiều diễm, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chỗ sau tai, nhưng không cảm giác được bất luận khác thường gì. Nếu không phải hàng đêm hắn lưu luyến nơi này, cơ hồ sẽ cho rằng ấn ký này đã sớm tồn tại.
An Trường Khanh bị hắn vuốt ve có chút ngứa, tình ý nhất thời gợi lên chưa thu hồi, đuôi mắt còn mang theo ngượng ngùng ửng hồng, thấy hắn nhìn chằm chằm mình bất động, cho rằng hắn lại đang cân nhắc cái gì mới mẻ. Vừa ngượng ngùng vừa chờ mong nhìn về phía hắn.
Tiêu Chỉ Qua cũng không còn nửa phần tâm tư, thấy y không hề có cảm giác, liền tạm thời kiềm chế không nói. Chuẩn bị ngày mai đi hỏi Hồ Thị Phi.
“???”An Trường Khanh đầy mờ mịt bị hắn ôm lấy đi ngủ, chỉ cảm thấy thân thể hơi nóng, nhưng Tiêu Chỉ Qua không có ý tiếp tục, y cũng không tiện chủ động mở miệng, liền bực mình quay người đi, tự nhiên đi ngủ.
Mà Tiêu Chỉ Qua còn nghĩ đến hoa văn đột nhiên xuất hiện kia, lại nhớ đến mấy ngày nay An Trường Khanh có chút phản ứng bất thường, tâm tình càng nặng nề.
Thật vất vả chờ đến hừng đông hôm sau, Tiêu Chỉ Qua vội vàng rửa mặt, cũng không dùng cơm sáng với An Trường Khanh, đã ra ngoài tìm Hồ Thị Phi.
……
Hồ Thị Phi dậy sớm luyện Ngũ Cầm Hí, những ngày Dư Tiêu trở về Nhạn Châu đều đi theo lão làm dược đồng, lúc này cũng đang theo lão luyện tượng mô tượng dạng.
Tiêu Chỉ Qua tiến vào, nhìn thấy một già một trẻ, ánh mắt dừng trên mặt Dư Tiêu một chút, mới nói với Hồ Thị Phi: “Ra nơi khác nói chuyện, tìm ngươi có việc.”
Thấy sắc mặt của hắn nghiêm trọng, Hồ Thị Phi đành dừng động tác, dẫn hắn đến thư phòng. Dư Tiêu hiểu chuyện đưa trà tới, lại lui nhanh ra ngoài.
Tiêu Chỉ Qua nói phát hiện hôm qua cho lão nghe. Lại cường điệu nói mấy ngày nay An Trường Khanh khác thường.
Hồ Thị Phi trầm ngâm một hồi, khẳng định nói: “Vài ngày trước ta mới bắt mạch cho Vương phi, thân thể Vương phi khoẻ mạnh, tuyệt đối không có trở ngại.”
“Vậy sau tai bỗng xuất hiện ấn ký là chuyện thế nào?”
Hồ Thị Phi vuốt ria mép nghĩ nghĩ, nói: “Khó mà nói, vẫn phải tận mắt nhìn xem.”
“Vậy giờ đi thôi.” Nói xong, lại ngừng một chút, nói: “Ta vẫn chưa nói với y, nếu…… Nếu thật là bệnh lạ gì đó, đừng vội nói cho y.”
Hồ Thị Phi chưa bao giờ thấy hắn thấp thỏm do dự như thế, lắc lắc đầu, kêu Dư Tiêu mang hòm thuốc. Đến phủ tướng quân với Tiêu Chỉ Qua.
Mấy hôm nay An Trường Khanh thấy Hồ Thị Phi đến gặp thành quen, thấy hai người phía sau Tiêu Chỉ Qua, liền bất đắc dĩ cười: “Sao lại mời Hồ đại phu đến nữa, đã nói ta không sao rồi mà.”
Từ lúc y bắt đầu ngủ không ngon rồi uống canh an thần liền phun ra, cách mấy ngày Tiêu Chỉ Qua lại bắt Hồ Thị Phi bắt mạch cho y.
Tiêu Chỉ Qua vẫn chưa nói, Hồ Thị Phi đã đáp lời trước: “Không việc gì, chỉ bắt mạch chút thôi.”
Dư Tiêu hành lễ với An Trường Khanh, thuần thục mở hòm thuốc đặt vào tay Hồ Thị Phi, sau đó thối lui một bước, gạt ra vị trí để Hồ Thị Phi xem bệnh.
Đầu tiên là bắt mạch, mạch tượng bình phẳng hữu lực, cũng không có gì không ổn. Hồ Thị Phi hơi nhíu mày, lại đi xem mắt xem lưỡi An Trường Khanh…… sau đó tự nhiên mà nhìn sau tai. Quả nhiên nơi đó có một mảnh hoa văn nhỏ màu đỏ dạng vẩy cá.
Nhưng Hồ Thị Phi dùng ngón tay xoa xoa, không thấy có gì như nhan liệu đặc thù, trái lại giống trời sinh đã có trên da. Nhất thời lão cũng không rõ là chuyện gì, chỉ tự nhiên thu tay, như thường nói: “Thân thể vương phi không có gì lo ngại, chỉ có chút nóng, cần thức ăn thanh đạm.”
An Trường Khanh cho Tiêu Chỉ Qua một ánh mắt “Ngài xem, căn bản không có sao”. Tiêu Chỉ Qua cũng tự nhiên cười cười với y, nhân cơ hội đưa Hồ Thị Phi ra ngoài, dò hỏi tình hình.
Hồ Thị Phi cũng nhìn không rõ nguyên cớ, chỉ có thể nói: “Mạch tượng của Vương phi cũng không khác thường, ấn ký sau tai nhất thời không nhìn ra nguyên do, trước đây cũng chưa bao giờ nghe nói có loại dấu hiệu bệnh lạ này. Ta cần trở về tìm kiếm sách y, xem người xưa có ghi lại không. Nhưng trước mắt Vương phi rất khỏe, Vương gia cũng đừng quá lo lắng.”
Tiêu Chỉ Qua cũng không muốn quá lo lắng, nhưng chuyện liên quan đến An Trường Khanh, hắn không muốn coi nhẹ chút nào. Thấy Hồ Thị Phi nói vậy, cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu.
Trong phòng, Dư Tiêu thu dọn hòm thuốc, lại bị An Trường Khanh giữ chặt hỏi chuyện, hỏi nhóc bên cạnh Hồ Thị Phi sống thế nào.
Từ khi đưa người từ Lương Châu về, bên cạnh An Trường Khanh có An Phúc hầu hạ, Dư Tiêu lại nhỏ, An Trường Khanh không an bài việc làm cho nhóc. Chỉ bảo An Phúc đưa nhóc theo, sau đó đúng lúc Hồ Thị Phi thiếu dược đồng, An Trường Khanh nghĩ Dư Tiêu lanh lợi, đi theo Hồ Thị Phi cũng có thể học chút ít, liền đưa người đi.
Gần đây Dư Tiêu nảy nở không ít, ngày xưa ăn không đủ no mặc không đủ ấm, gầy yếu như bé gái. Hiện tại có lẽ có ngày tháng an ổn, lại ngày ngày đi theo Hồ Thị Phi luyện Ngũ Cầm Hí, trên người có chút thịt, cũng cao lên nhiều. Trước mắt mặc áo ngoài màu xám xanh, tóc dùng khăn vuông bao lên, tuy vết bớt trên mặt thoạt nhìn vẫn có chút yêu dị, nhưng tổng thể vẫn anh khí không ít, không làm người ta nhận nhầm thành bé gái nữa.
Trừ bỏ sư phụ Hồ Thị Phi, Dư Tiêu thân cận An Trường Khanh nhất, nghe y hỏi chuyện liền tươi cười, nói cho y ít chuyện học được khi làm dược đồng. An Trường Khanh cười nghe nhóc nói, thường thường đáp lại vài câu, cuối cùng nhớ tới Tiêu Chỉ Qua mới mua kẹo đậu phộng với điểm tâm, lại kêu An Phúc đưa một hộp cho nhóc, bảo nhóc mang về ăn.
Dư Tiêu cũng không ngượng ngùng, tươi cười đầy mặt mà nhận lấy. Lúc gần đi do dự mà nhìn bụng y, lại chạy về nhỏ giọng nói: “Ta có thể chạm bảo bảo trong bụng không?”
Nụ cười trên mặt An Trường Khanh cứng lại, như không nghe hiểu mà hỏi lại: “Cái gì?”
Dư Tiêu thấy y thay đổi biểu tình, lại có chút thấp thỏm, cho rằng y không muốn, co quắp mà mím môi, càng nhỏ giọng nói: “Ta, ta chỉ muốn chào hỏi bảo bảo trong bụng.” Nhóc dừng một chút, lại nói: “Trước kia ta thiếu chút nữa có đệ đệ hoặc muội muội.”
Nói xong lại nghĩ đến cái gì, sắc mặt càng trắng. Một đôi mắt trắng đen rõ ràng tràn ngập thấp thỏm hoảng loạn.
Lúc này An Trường Khanh đã nghe hiểu, nhưng càng thêm mờ mịt, mù mờ nhìn xung quanh nói: “Chỗ nào có bảo bảo?”
Dư Tiêu vẫn là cậu nhóc, không hiểu ưu tư của người lớn, nghe vậy kinh ngạc mở to hai mắt, mang theo hai phần trẻ con ngây thơ nói: “Ở trong bụng Vương phi mà, ta có thể cảm giác được.”
“Trước kia cha cũng –” nói đến nửa chừng, bỗng nhiên ý thức được, lập tức dừng miệng, đôi mắt hoảng loạn mà nhìn An Trường Khanh.
Trước kia cha thường xuyên dặn dò nhóc, chuyện này không được nói cho người ngoài, vạn nhất để người xấu biết, sẽ gây tai hoạ. Nhưng nhóc nhìn khuôn mặt hiền lành của An Trường Khanh, lại cảm thấy Vương phi không phải người xấu, cũng không phải người ngoài, hẳn là…… có thể nói được đi?
An Trường Khanh lại bị nhóc nói cho ngốc. Nhìn nhìn bụng mình lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Dư Tiêu, cuối cùng cảm thấy đại khái là trẻ con không hiểu chuyện nói bừa, liền cười nói: “Ta là nam tử, sao có thể hoài bảo bảo? Nếu để Hồ đại phu nghe được, sợ sẽ chê cười ngươi.”
Dư Tiêu nhấp môi, không biết nên nói thế nào. Thật sự nhóc có thể cảm giác được trong bụng Vương phi có tiểu bảo bảo. Trước kia khi cha mang thai, nhóc cũng có thể cảm giác được. Nhóc vẫn luôn ngóng trông có thể có đệ đệ hoặc là muội muội, chỉ là……
Ánh mắt nhóc ảm đạm, vẫn kiên trì nói: “Thật sự có.”
An Trường Khanh thấy nhóc ủ rũ, cũng không muốn đả kích cậu bé, liền nói theo nhóc: “Được được được, có bảo bảo, có bảo bảo.”
Dư Tiêu cho rằng y tin, lại vui vẻ lên, ánh mắt lóe sáng nói: “Ta có thể chạm một chút không?”
Tiêu Chỉ Qua đưa Hồ Thị Phi ra ngoài, hai người nói xong cũng chưa thấy Dư Tiêu ra, đành tiến vào tìm người. Vừa đến cửa, liền nghe An Trường Khanh nói “Có bảo bảo”, hắn liền thuận miệng hỏi một câu: “Cái gì có bảo bảo?”
Hồ Thị Phi cũng có mặt, An Trường Khanh cũng không có lật tẩy Dư Tiêu, tránh Hồ Thị Phi răn dạy nhóc làm càn. Ai biết y không nói, Dư Tiêu vui mừng quá mức, khoan khoái nói: “Chúng ta đang nói tiểu bảo bảo trong bụng Vương phi.”
An Trường Khanh: “……”
Tiêu Chỉ Qua: “……”
Hồ Thị Phi: “Hở?”
An Trường Khanh và Tiêu Chỉ Qua đều không biết nên có biểu tình gì, Hồ Thị Phi ngây người một chút, lại lâm vào trầm tư. Thật lâu sau, hắn nhìn về phía Dư Tiêu, ánh mắt dừng trên mặt nhóc, hỏi: “Sao nói như vậy?”
Dư Tiêu lặp lại lời vừa nói cho An Trường Khanh. Nhóc thật sự rất thích tiểu bảo bảo trong bụng Vương phi.
Hồ Thị Phi trầm ngâm càng lâu, lấy lại tinh thần, rồi nói với An Trường Khanh: “Ta bắt mạch lại cho Vương phi.”
An Trường Khanh càng mờ mịt, y chỉ nghĩ Dư Tiêu trẻ con nghịch ngợm, nhưng không ngờ Hồ Thị Phi cũng càn quấy theo. Nhưng y vẫn không nói gì thêm, vươn tay đặt trên mạch án.
Hồ Thị Phi nhắm hai mắt, tinh tế bắt mạch một lúc lâu.
“Mạch tượng khéo đưa đẩy, như châu lăn mâm ngọc.”
Này chính là hoạt mạch, hoạt mạch chỉ đàm ẩm, thực trệ, thực nhiệt vân vân. Vì mấy ngày nay An Trường Khanh luôn nóng, Hồ Thị Phi vẫn cứ nghĩ do hoạt tượng đưa đến. Nhưng lời hôm nay Dư Tiêu nói, lại khiến lão nhớ tới một chuyện.
Hoạt mạch, cũng chỉ có thai, hơn nữa đột ngột xuất hiện ấn ký màu đỏ.
Sắc mặt Hồ Thị Phi biến hóa không ngừng, đôi mắt nhìn quét An Trường Khanh từ trên xuống dưới. Nhưng nam tử có thai thật sự kinh người, nhất thời lão lại không xác định, không biết nên nói thế nào.
Tiêu Chỉ Qua không kiên nhẫn, nghe lão nói một câu, cũng không hiểu ra ý tứ, thúc giục nói: “Nói thẳng ra có ý gì.”
An Trường Khanh từng xem sách y, biết hoạt mạch có nghĩa gì. Hoạt mạch cũng không nhất định chỉ mang thai, nhưng nghe Dư Tiêu phá lệ nghiêm túc giải thích, y lại có chút hoài nghi.
Bởi vậy ánh mắt thấp thỏm nhìn Hồ Thị Phi.
Hồ Thị Phi cũng ưu sầu, nghĩ nghĩ vẫn chưa nói ra suy đoán của bản thân, liền nói: “Gần đây thân thể Vương phi khô nóng, cần ăn nhiều đồ thanh đạm.” Dừng một chút lại bổ sung một câu: “Chuyện phòng the cũng nên tiết chế.”
Còn lại chờ lão về tra sách y rồi nói sau.
An Trường Khanh nghe vậy tức khắc thở dài nhẹ nhõm, lại có chút dở khóc dở cười, nghĩ thầm Dư Tiêu còn nhỏ, sao bản thân cũng ngớ ngẩn theo.
Cuối cùng Dư Tiêu không thể chạm vào tiểu bảo bảo, lưu luyến bị Hồ Thị Phi lôi đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng: Có thai rồi? Ta tài giỏi như vậy? (âm thầm kiêu ngạo)
Nhạ Nhạ:……