An Trường Khanh chưa bao giờ thấy xấu hổ như vậy, y ngồi trong trà lâu uống từng ngụm trà, Dư thị và An Nhàn Ngọc cùng hai hộ vệ, đều duỗi cổ thích thú xem.
Y nghe thuyết thư tiên sinh kể gút mắc yên hận giữa chiến thần cùng Hồ Vương nửa canh giờ, lúc sau mới gõ bàn một cái, uống ngụm trà mới nói: “Muốn biết chuyện xưa thế nào, lần sau sẽ giải thích. Chư vị khách quan ngày mai lại đến.”
Đang giảng đến chỗ hay lại cắt đứt, nhóm quần chúng phát ra tiếng than tiếc nuối, tốp năm tốp ba bắt đầu ra ngoài. An Trường Khanh ngồi trong một góc cuối cùng, nhất thời cũng không có ai chú ý tới.
An Nhàn Ngọc bình luận: “Thoại bản ở Nhạn Châu mới lạ lớn mật hơn Nghiệp Kinh rất nhiều. Không hổ là nơi dân tình cởi mở.”
“Muội còn xem loại chuyện gì?” An Trường Khanh kinh ngạc nhìn về phía nàng, muội muội luôn điềm đạm hiểu chuyện, ở nhà không đọc sách tập viết cũng làm nữ hồng, ít khi biểu lộ ra vẻ mặt nghịch ngợm hoạt bát, An Trường Khanh còn không biết nàng còn xem thoại bản.
Ý thức được mình lỡ miệng, An Nhàn Ngọc lặng lẽ le lưỡi, vội vàng thu liễm thần sắc thúc giục nói: “Không còn sớm nữa, có phải chúng ta nên về rồi không?”
An Trường Khanh vừa nghe, quả nhiên bị dời lực chú ý, ba người ở bên ngoài hơn nửa ngày, cũng tới lúc cơm tối. Đoàn người liền lên cỗ kiệu trở về.
Trong phủ, Tiêu Chỉ Qua đã trở lại, đang uống trà cùng đám người Tề Nguy Tạ Lăng ở trong đình. Thấy bọn họ trở về, đám người Tề Nguy liền đứng dậy chào hỏi.
Tiêu Chỉ Qua và An Trường Khanh trao đổi ánh mắt, không nhiều lời. Nhưng Tề Nguy thấy An Nhàn Ngọc phía sau, ánh mắt sáng lên, hắng giọng, vô cùng vững vàng ổn trọng mà chắp tay: “Nghe nói lão phu nhân và tiểu thư đến Nhạn Châu làm khách, bọn ta đặc biệt tới bái kiến. Tại hạ phó tướng Nhạn Châu Tề Nguy, đến từ Bác Lăng Tề thị, chưa –”
Không chờ gã nói xong, Tạ Lăng tươi cười hung hăng dẫm chân cắt đứt lời gã, Tề Nguy bất mãn trừng hắn một cái, nhưng không tiếp tục nói nữa, chỉ có thể ôm hận mỉm cười.
Mấy người trẻ tuổi đều có tướng mạo đường đường, ánh mắt thanh chính cử chỉ có lễ, chỉ nhìn bọn họ tôn trọng mình như vậy, liền biết là dựa mặt mũi An Trường Khanh và Tiêu Chỉ Qua. Dư thị liền yên tâm, cười đáp lễ bọn hắn.
Người đều tới, tất nhiên phải dùng cơm tối.
Phòng bếp đã chuẩn bị xong bàn tiệc, vốn nên chia hai bên nam nữ, chỉ là ở đây chỉ có Dư thị và An Nhàn Ngọc là hai nữ quyến, hơn nữa Nhạn Châu ít thế gia đại tộc, không nặng quy củ, nghĩ hai người ngồi một mình quá quạnh quẽ, liền hợp hai bàn thành một.
Bởi vì có nữ quyến, mấy tướng lĩnh tự giác văn nhã lên, chờ ăn cơm xong, Dư thị và An Nhàn Ngọc đến hậu viện, Tề Nguy mới thở ra một hơi dài, lại lấm la lấm lét tiến đến cạnh An Trường Khanh: “Đều là người trong nhà, ta nói thẳng với Vương phi, lệnh muội đã định hôn sự chưa?”
An Trường Khanh sửng sốt, sau đó nhìn thần sắc gã, liền híp mắt: “Chưa, làm sao?”
Tề Nguy xoa xoa tay, hắc hắc cười: “Vậy không phải vừa vặn sao? Trai chưa cưới nữ chưa gả, không bằng chúng ta thân càng thêm thân……”
Tạ Lăng ở phía sau đá gã một cước: “Nào có tự mình tới nói hôn sự? Không quy củ.”
Tề Nguy lảo đảo thiếu chút nữa nhào xuống đất, ổn định thân thể rồi quay đầu giận dữ trừng hắn: “Cái tên ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo nhà ngươi xứng đáng không tìm được tức phụ. Ta đặt chỗ với Vương phi trước, nếu Vương phi đồng ý, ta liền đưa tin về, mời bà mai tới cầu hôn.”
Mắt thấy bọn họ càng nói càng xa, An Trường Khanh ho khan một tiếng, cũng không cự tuyệt: “Ta chỉ có một muội muội, tất nhiên hôn sự cũng phải tôn trọng ý của muội ấy.”
Lại nói tuổi An Nhàn Ngọc cũng không nhỏ, nếu không có việc từ hôn, ở tuổi này nàng cũng nên bàn chuyện cưới hỏi. Sau khi dọn đến thôn trang, nàng và Dư thị ở một góc, ít chuyện hỗn loạn, nhưng hôn sự cũng trì hoãn. Hiện tại Tề Nguy chủ động nhắc tới, y mới ý thức được, mấy tướng lãnh dưới quyền Tiêu Chỉ Qua, cũng đều là người không tệ.
Cất suy nghĩ trong lòng, nhưng không có đồng ý luôn. An Trường Khanh quyết định thương lượng với Dư thị trước, hỏi lại ý kiến của An Nhàn Ngọc.
Tề Nguy cũng không nhụt chí, rạo rực mà đồng ý, lại ra sức mèo khen mèo dài đuôi một lúc lâu, phiền hết sức phiền mới bị Tạ Lăng đạp một cước: “Nói chính sự.”
“Ô.” Lúc này Tề Nguy mới lưu luyến ngừng chuyện, nhớ tới mục đích đến đây.
Chỉnh trang thần sắc, Tề Nguy nói: “Ruộng khoai ngọt ngoài thành sắp đến lúc thu hoạch. Lão nông quan sát làm ruộng dự tính một mẫu đất có thể thu gần hai mươi thạch khoai ngọt.”
Tháng năm gieo khoai ngọt, gia tăng bón thúc tưới tiêu, cộng thêm thời tiết tốt, hiện giờ đã sắp trưởng thành, tới hạ tuần tháng 8 thì có thể thu hoạch. Tuy lúc trước An Trường Khanh từng nói trong sách ghi lại một mẫu khoai ngọt thu được mấy chục thạch. Nhưng chỉ xem trong sách với chính mắt nhìn thấy, rốt cuộc không cùng cảm giác. Đặc biệt những người ngồi đây đều biết một mẫu ruộng thu bao nhiêu lương thực, khoai ngọt lại khác, chỉ cảm thấy như rơi vào mộng.
Ngay cả đám người Tề Nguy cũng cảm thấy không chân thật, như trên trời rớt xuống miếng bánh: “Nhiều khoai ngọt như vậy, phải xử lý thế nào?”
Tiêu Chỉ Qua nói: “Lưu lại một phần làm khoai trồng trong quân năm sau. Còn một phần…… Nhạ Nhạ cảm thấy xử lý thế nào mới được?”
“Có thể để quan viên tuyên truyền lợi ích của khoai ngọt, mở rộng gieo trồng khoai ngọt.” Mấy ngày nay An Trường Khanh thường giao thiệp với nhóm lão đại nhân, có cách nhìn làm sao để điều động bá tánh tích cực: “Khoai ngọt còn lại cũng có thể lưu làm khoai trồng, đợi các bá tánh biết lợi ích của khoai ngọt, để bọn họ dùng tiền bạc hoặc lương thực đổi khoai ngọt về gieo trồng, như thế tới đầu xuân sang năm, các bá tánh trồng khoai ngọt trên đất trống, lương thực năm sau sẽ có chỗ dựa.”
Sản lượng khoai ngọt to lớn, sống chín đều có thể ăn, mùi vị không tệ, một hai củ có thể đỡ đói chắc bụng, như vậy chỉ cần mở rộng làm nhiều bá tánh biết chỗ tốt này, không lo không ai gieo trồng. Chờ Nhạn Châu mở rộng ra, vấn đề lương thực của bá tánh vùng biên cương có thể giải quyết hơn nửa.
Suy nghĩ của Tiêu Chỉ Qua và y không mưu mà hợp, gật đầu nói: “Vậy việc này vẫn để Nhạ Nhạ và chư vị đại nhân thương nghị làm đi.”
Hai người ngươi một lời ta một chữ, nhanh chóng thương nghị phương án. Đám người Tề Nguy nhìn đến sửng sốt, chờ ra ngoài, Tề Nguy nói với Tạ Lăng: “Ngươi có cảm thấy Vương phi càng ngày càng giống Vương gia không?”
Tạ Lăng híp mắt nhìn gã: “Ngươi mới phát hiện?”
Tề Nguy gãi đầu, gật gù đắc ý: “Cũng không phải, chỉ là trước kia cảm giác không có mãnh liệt như vậy.”
Tuy bọn họ luôn kính trọng Vương phi, nhưng nhiều vì chuyện lương thảo mà trong lòng chứa cảm kích, hoặc là để ý mặt mũi tướng quân. Nhưng cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Vương phi trong mắt họ, ngang hàng với tướng quân. Vương phi định quyết sách, bọn họ sẽ không nghi ngờ cũng không hỏi ý tướng quân nữa, tựa như tin phục Vương phi giống tin phục tướng quân vậy.
“Lỗ mãng.” Tạ Lăng lắc đầu mặc kệ gã, đi nhanh về trước.
***
Khách nhân rời đi, chỉ dư lại Tiêu Chỉ Qua và An Trường Khanh. An Trường Khanh một lòng nghĩ việc mở rộng gieo trồng khoai ngọt vừa nói, trong đầu y đã quay cuồng rất nhiều ý tưởng, cũng không rảnh tán gẫu với Tiêu Chỉ Qua, đi thẳng đến thư phòng, đề bút viết sơ lược ý tưởng, chờ ngày khác đến công sở, lại thương nghị với chư vị lão đại nhân.
Chờ ngừng bút, sách trong tay đã viết vài tờ. Tiêu Chỉ Qua không tới quấy rầy y, ly trà ấm áp đặt trên án thư, An Trường Khanh híp mắt uống nửa ly, duỗi cái lưng chuẩn bị về phòng.
Vừa mới chuẩn bị đứng dậy, ánh mắt lại lơ đãng đảo qua chồng sách trên bàn, Tiêu Chỉ Qua thường xem chồng sách này, An Trường Khanh rất ít chạm vào, nhưng trong chồng sách hôm nay, lại đột ngột mà lộ ra một quyển rực rỡ màu sắc.
An Trường Khanh chuẩn bị đứng dậy lại ngồi xuống, nheo mắt lại lôi quyển sách kia ra, liền thấy mặt bìa vẽ hai nam tử tuấn tú, một oai hùng đĩnh bạt, một tuấn mỹ phong lưu. Góc bên trái viết hai chữ《 Đọa ma 》, đây chính là tên sách.
Lại mở trang, thấy bên trong có tranh có chữ, màu sắc rực rỡ vẽ người rất tinh tế, nhưng giữa thần thái động tác lại hết sức thân mật, nội dung viết là: Hồ vương biết được thân phận của chiến thần, vì không liên lụy hắn, muốn cắt bào đoạn nghĩa đời này không gặp nhau. Tất nhiên chiến thần không đồng ý, hai người lôi kéo một phen, chiến thần sôi trào lửa giận chế trụ Hồ vương……
An Trường Khanh:……
Vì sao ngay cả thư phòng cũng cất giấu loại thoại bản này?
Y nheo mắt lại đánh giá chồng sách kia, ngày thường thư phòng không cho phép hạ nhân tiến vào, ra vào cũng chỉ có y và Tiêu Chỉ Qua. Quyển này không phải y giấu, vậy hơn phân nửa chính là —
Cất thoại bản vào tay áo, An Trường Khanh thong thả ung dung đứng dậy về chính phòng.
Tiêu Chỉ Qua ăn xong không có việc gì, liền luyện thương trong viện, thấy y từ thư phòng trở về, mới thu trường thương, lấy khăn lau khô mồ hôi mới đi đón: “Xử lý xong rồi?”
An Trường Khanh liếc hắn một cái, “Ừm” một tiếng.
Tiêu Chỉ Qua vẫn không biết đồ mình giấu bị phát hiện, theo y đi vào. Hai người trước sau rửa mặt, mới dựa vào giường nói chuyện.
An Trường Khanh chuyển mắt, cố ý nói: “Hôm nay cùng mẫu thân với Ngọc Nhi đến trà lâu nghe thư, thuyết thư tiên sinh kể chuyện chiến thần với Hồ vương rất thú vị, Vương gia có nghe chưa?”
Tiêu Chỉ Qua nheo mắt, rũ mi nhìn y. An Trường Khanh bất động thần sắc, tựa hồ chỉ muốn chia sẻ câu chuyện với hắn.
Hơi cân nhắc một chút, Tiêu Chỉ Qua vững vàng nói: “Không có, nói đến cái gì?”
An Trường Khanh cười lớn hơn nữa, nói: “Ban ngày ta chỉ nghe được một nửa, vừa lúc thấy một quyển thoại bản y hệt trong thư phòng, không bằng Vương gia xem cùng ta đi?”
Nói xong lấy quyển thoại bản dưới gối ra quơ quơ.
“……” Tiêu Chỉ Qua co rút da mặt, mím môi chột dạ nói: “Sao trong thư phòng lại có quyển này?”
“Đúng á?” An Trường Khanh nói theo hắn: “Ta cũng nghi hoặc, không phải ta để, vậy là ai để nhỉ?”
Y nhíu mày, thanh âm nhẹ nhàng: “Không phải Vương gia trộm cất chứ?”
“……” Tiêu Chỉ Qua im lặng thật lâu, căng da mặt, thanh âm ngay ngắn nói: “Không có trộm cất.”
An Trường Khanh dùng chân đá hắn: “Sao ta không biết Vương gia còn thích xem loại thoại bản này?”
Đại khái căn cứ tâm tư bất chấp tất cả, lần này Tiêu Chỉ Qua nhanh trả lời: “Nghe nói trong thoại bản viết kiếp trước của chúng ta.” Cho nên mới muốn xem.
An Trường Khanh đặt thoại bản giữa hai người, chỉ vào một tờ trong đó nói: “Chỗ nào giống chúng ta?” Họa sư vẽ tranh cũng không xấu hổ, vậy mà lớn gan vẽ trắng ra thế này.
Tiêu Chỉ Qua thấy y còn lật về sau, mím mím môi, rút thoại bản ra khỏi tay y, thật lòng tán đồng: “Ừ, không giống.” Hắn sẽ không cưỡng bách Nhạ Nhạ…… Chỉ là nghĩ đến trong thoại bản có các loại tư thế mới lạ chưa từng thấy, hầu kết Bắc Chiến Vương lăn lộn, thanh âm hơi khàn nói: “Nhưng cũng có chỗ đáng khen, còn có thể thấy……” Lời còn lại, bao phủ giữa môi răng hai người.
Bắc Chiến Vương hôn người xong, cuối cùng trong lòng lại nghĩ, thoại bản hương diễm như vậy nên tìm cớ cấm thôi, tuy hắn rất thích xem, nhưng để người khác thấy thì không tốt. Tuy rằng người trong tranh cũng không giống Nhạ Nhạ, nhưng cho dù chỉ là một chuyện kiếp trước hư vô mờ mịt, hắn cũng không muốn để người ngoài nhìn thấy.
Nhạ Nhạ của hắn, chỉ để một mình hắn nhìn là đủ rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
# Cửa hàng sách Nhạn Châu #
Túng Túng: Cái này cái này còn có cái này, chép tất cả đi, đưa đến phủ tướng quân, đừng để Vương phi thấy.
Nhạ Nhạ:?