Nói cho cùng, chuyện đuổi Phong Lăng đi trước kia, khiến Lệ Nam Hành gần như không về thăm nhà, nếu không phải lần này ông bị bệnh nặng, nên anh mới chịu quay về, nếu không thì có lẽ ông sắp mất cả đứa cháu này rồi.
Ông cụ Lệ suy nghĩ một lúc, cân nhắc nhiều lần rồi hỏi: “Vậy bây giờ cháu dự định thế nào?”
“Cháu chẳng dự định gì cả, chỉ muốn có vài điều khoản nhỏ với ông thôi.”
Quả nhiên là có chuẩn bị mà đến.
“Điều khoản nhỏ gì? Cháu nói ông nghe thử xem.” Ông cụ Lệ nhìn anh.
Giọng điệu Lệ Nam Hành hờ hững, nhưng anh lại nói rõ ràng từng chữ: “Bắt đầu từ bây giờ, nhà họ Lệ không được phép can thiệp vào chuyện tình cảm giữa cháu và Phong Lăng nữa, kể cả chuyện cô ấy đi hay ở lại căn cứ XI. Bây giờ tuổi tác của các ông quả thực không thể tiếp tục quyết định việc nhà nữa rồi nhưng các ông lại chẳng bao giờ tin tưởng mấy đứa em gái họ của cháu, cứ khăng khăng bảo cháu quay về. Muốn cháu tiếp nhận Lệ thị cũng được, điều kiện duy nhất là hôn sự của cháu và Phong Lăng.”
Nghe được ý trong lời nói của Lệ Nam Hành, ông cụ Lệ lập tức cau mày lại với vẻ không vui.
“Lệ thị vẫn ở đó, tuổi tác mấy người các ông có lớn đi nữa thì dẫu sao cũng vẫn còn khỏe mạnh, chắc chắn có thể đợi đến lúc cháu lập gia đình rồi lập nghiệp, muốn bảo cháu tiếp nhận công ty thì đợi cháu chính thức cưới Phong Lăng về rồi tính tiếp.”
Trong phút chốc, ông cụ Lệ tức giận ném tập tài liệu trong tay lên cái bàn bên cạnh: “Cháu dám uy hiếp ông sao?”
Lệ Nam Hành cong môi, cười khẩy: “So với chuyện ba năm trước ông đã làm với Phong Lăng thì bây giờ cháu chỉ dùng một chuyện như thế để uy hiếp ông. Bất luận là ở phương diện nào, chuyện này đối với ông cũng đều là ‘trăm lợi mà không có một hại’, chỉ cần làm như vậy thôi, đã coi như giữ đủ tình cảm và thể diện cho ông cháu chúng ta rồi.”
“Cháu…”
“Ông không đồng ý?” Lệ Nam Hành thấy ông cụ Lệ đang cực kỳ tức giận, cười hỏi mà chẳng hề kinh ngạc.
Ông cụ Lệ nhìn dáng vẻ đã tính trước mọi việc của anh, tức đến mức mặt lại càng tối sầm lại.
“Thằng nhóc nhà cháu đặt đủ điều kiện ở đây, nếu Phong Lăng thật sự là đứa bé kia của nhà họ Phong thì quả thực ông cũng không cần thiết phải can thiệp vào nữa. Cháu chặn hết tất cả lời nói của ông, cho dù ông không đồng ý, chẳng lẽ cháu còn có thể dùng cái chết giống con gái để đe dọa hay sao?” Ông cụ Lệ vừa nói vừa tức giận.
Thật không ngờ, dưới sự đào tạo và hun đúc nhiều năm của mấy ông già bọn họ, anh lại trở thành người nếu thật sự nghiêm túc với ai đó thì chẳng ai có thể kéo lại được.
Ngẫm lại về chuyện cô bé Phong Lăng rơi xuống biển, ngay cả mấy ông cụ bọn ông nghe thôi mà cũng cảm thấy đau lòng, thương xót.
Thêm vào đó, chuyện ba năm trước đuổi người ta ra khỏi căn cứ, cùng đủ loại báo cáo so sánh hôm nay, ngẫm lại quả thực ông cũng có hơi áy náy.
“Trước kia, đứa bé đó rơi xuống biển không chết, ở trong rừng cũng không đói chết, một cô gái cải trang thành đàn ông vào sinh ra tử trong căn cứ vẫn sống sót, ông thấy mạng của cô ta cũng lớn đó. Cả nhà họ Lệ chúng ta đều là người cứng rắn, thì không thể thêm một người cứng rắn như cô ta được. Theo ông thấy, cháu muốn thuận lợi cưới cô gái này về nhà, không dễ dàng đâu.”
“Con gái mà dễ cưới về thì cháu nhìn không lọt mắt, còn cô gái mà khó cưới về thì cũng chỉ có một người như thế thôi.” Lúc này, Lệ Nam Hành đột nhiên cười khẽ rồi nói: “Tóm lại đã là vợ cháu thì cả đời này cô ấy không chạy thoát được.”
Trong phút chốc, ông cụ Lệ cảm thấy sến sẩm đến mức nổi da gà, vốn dĩ là ông bị uy hiếp mới chấp nhận, lúc này lại lườm anh một cái như kiểu ghét bỏ: “Có bản lĩnh thì bây giờ cháu làm cho con gái nhà người ta mang thai đi, nếu như cháu có bản lĩnh khiến người ta sinh cho ông một đứa cháu trai hoặc cháu gái trong vòng một năm, thì ông sẽ gọi cháu một tiếng ông nội.”
Lệ Nam Hành cười nhạo: “Ông muốn đánh cược sao?”
“Thế nào? Không cược được à?”
“Cược cái gì?”
“Nếu như trong vòng một năm, cháu có thể cho ông ôm chắt thì sau này, mấy lão già chúng ta sẽ không can thiệp một câu nào vào chuyện của cháu nữa. Nhưng nếu như trong vòng một năm cháu không làm được, chuyện tình cảm với Phong Lăng hay là không phải Phong Lăng gì đó, chúng ta cũng không quan tâm nữa, cháu thích cưới ai thì cưới nhưng một năm sau, cháu phải từ chức khỏi căn cứ XI, rồi cuốn xéo về Lệ thị cho ông. Cho dù cháu không thích lăn lộn ở thương trường cỡ nào đi nữa, chúng ta vẫn định giao căn cứ XI cho A Phong và người khác quản lý. Sau này, cháu cách xa mấy chỗ mưa bom bão đạn đó ra cho ông!”
Ông cụ Lệ dùng phép khích tướng, nếu Lệ Nam Hành thật sự kết hôn rồi có con thì anh cũng sẽ bớt phóng túng, ít nhất cũng biết tiếc mạng, sẽ không liều mạng mà xông về phía trước trong bất kỳ nhiệm vụ nguy hiểm nào nữa. Dù sao anh cũng phải suy nghĩ cho vợ con mình.
Nhưng nếu như anh thua thì kết quả cũng sẽ giống y như vậy.
Tóm lại, ông cụ Lệ hi vọng anh có thể rời khỏi căn cứ XI, đó chỉ là nơi rèn luyện con người, không phải là nơi Lệ Nam Hành luôn dùng mạng sống của mình để bảo vệ.
Suy nghĩ này của ông cụ Lệ, sao Lệ Nam Hành lại không nhìn ra chứ.
Anh chỉ cười, không nói thêm nữa, nhẹ nhàng dùng tay ra hiệu chốt giao hẹn với ông cụ Lệ, sau đó đút tay vào túi quần, quay người đi ra ngoài.
Kết quả vừa mới ra khỏi nhà họ Lệ, anh bỗng nhận được cuộc điện thoại của vệ sĩ bên thành phố T gọi tới.
“Lão đại, hôm nay bọn em canh giữ gần nơi ở của Phong Lăng, nhìn thấy cô Mặc đến thăm cô ấy.”
“Ừ, cô Mặc làm sao?” Kiểu người không có độ nguy hiểm nào như Quý Noãn, nếu như không phải có tình huống đặc biệt gì đó thì vệ sĩ sẽ không gọi điện thoại đến vào lúc khuya thế này.
“Bọn em nhìn thấy cô Mặc đi lên được một lúc thì không lâu sau lại xuống, hơn nữa trông rất vội vàng. Sau khi ra ngoài, cô Mặc đến tiệm thuốc gần đó, mua vài thứ rồi nhanh chóng quay về.” Giọng nói của vệ sĩ hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Sau đó người của chúng ta đến tiệm thuốc hỏi, mới biết cô Mặc đã mua một hộp thuốc tránh thai khẩn cấp.”
Lệ Nam Hành chuẩn bị mở cửa xe, nghe thấy ba chữ thuốc tránh thai, đột nhiên dừng bước chân.
Ánh mắt anh hơi cứng lại.
Quý Noãn và Mặc Cảnh Thâm đang gắn bó như keo với sơn, hai người họ cưới xin hợp pháp, có con cũng rất bình thường, không thể nào dùng thuốc tránh thai.
Sau khi gặp Phong Lăng, cô ấy lại chạy ra ngoài mua, mua xong sau đó lại quay về.
Thuốc này cho ai uống, không cần nói cũng hiểu.
Cảm thấy hơi thở ở đầu bên kia điện thoại hơi nặng nề, người vệ sĩ thận trọng nói: “Trước đó, bọn em đã gọi điện thoại cho lão đại liên tục, nhưng lúc ấy anh đang ở trên máy bay, bay mười mấy tiếng đồng hồ nên không thể liên lạc được…”
Đã qua lâu như vậy rồi.
Ý nói chính là, Phong Lăng đã lấy được thuốc đó mười mấy giờ đồng hồ rồi, khả năng rất lớn là cô đã uống.
Vừa nghĩ tới việc sau khi mình rời đi, chuyện đầu tiên Phong Lăng làm là phải uống thuốc tránh thai, sắc mặt của Lệ Nam Hành bỗng chốc tối sầm lại.
Lúc anh đi, mặc dù cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, nhưng cũng đã nói bên tai cô là có tình huống khẩn cấp cho nên mới bay về Mỹ, không phải ngủ xong rồi vứt cô một mình ở đó. Sau khi cô tỉnh lại, không phải là cho rằng anh ngủ với cô xong rồi bỏ chạy chứ? Thế nên cô mới bảo Quý Noãn mua giúp mình loại thuốc đó trong cơn nóng giận?
Thuốc tránh thai sao?
M* nó, nếu như cô thật sự vì sự hiểu lầm không rõ ràng này mà dám uống thứ đó, bây giờ anh phải bay qua đó rồi xử lý cả cô và Quý Noãn mua thuốc giúp cô!