Lục Gia Cưng Chiều Bảo Bối

Chương 55: Điều đó cho thấy rõ Ân Ân tiểu thư cùng Lục gia càng ngày càng thân thiết rồi.



Edit: Xiaoxi Gua

Đến hành lang, Mộc Ân trầm tĩnh lại, tựa ở trên tường, vỗ vỗ khuôn mặt nóng rực của mình.

Cô dùng mười phút điều chỉnh lại tâm trạng, soi qua soi lại trước gương trên hành lang, xác định sắc mặt mình như thường, mới xuống dưới lầu tìm bác Phó.

“Bác Phó, chú Lục nói muốn bác đi lên giúp chú ấy tắm rửa, tay chú ấy không tiện.” Mộc Ân nói.

Bác Phó đang kiểm tra cây xanh mới chuyển đến trồng trong chậu hoa hôm nay, nghe vậy quay người, có chút ngoài ý muốn: “Tắm rửa? “

“Dạ, tắm rửa.” Mộc Ân cười cười: “Chú ấy bị thương tay phải, tắm rửa không tiện, bác đi giúp một chút đi.”

“À, được.” Phó Dũng gật gật đầu, trong lòng vẫn là một đống nghi hoặc.

Tay Lục Phong Miên không phải hôm nay mới tổn thương, không tiện thì hôm qua đã không tiện rồi, theo tính cách của người ấy, đại khái ngoại trừ Mộc Ân, sẽ không cần bất kỳ ai hỗ trợ.

Bất quá nhìn dáng vẻ Mộc Ân nói như thật, Phó Dũng vẫn quyết định đi lên lầu nhìn.

Đi vào đến ngoài cửa phòng tắm, Phó Dũng gõ hai cái trước, mới đẩy cửa vào.

Lục Phong Miên đứng trước gương, quần áo chỉnh tề, sắc mặt nghiêm túc: “Chuyện gì?”

“Ân Ân tiểu thư nói Lục gia cần người giúp tắm rửa?” Phó Dũng nói, không tự giác nở nụ cười: “Xem ra tôi bị lừa rồi.”

Lục Phong Miên vẫn là mặt không gợn sóng, chỉ là khóe môi cất một một ý cười dễ dàng nhận thấy: “Lá gan càng lúc càng lớn, dám đùa tôi rồi.”

Phó Dũng nghĩ: đây không phải là Lục gia ngài nguyện sủng cô ấy sao, ngoài miệng lại nói: “Đây là chuyện tốt, chứng tỏ rằng Ân Ân tiểu thư cùng Lục gia càng ngày càng thân thiết.”

Lục Phong Miên trầm ngâm, tay trái gài xong cúc áo cuối cùng: “Sau này đừng lắm lời về chuyện của tôi.”

“Vâng.” Bác Phó vội nói: “Hôm nay là tôi không tốt, không nên nói chuyện Lục gia bị thương với Ân Ân tiểu thư.”

Lục Phong Miên không nói gì nữa, quay người ra khỏi phòng tắm.

Phó Dũng cúi người nhặt chiếc áo dưới đất lên, thầm nghĩ, nếu có lần sau nữa, hắn vẫn len lén nhiều chuyện.

Nhìn kết quả hôm nay là biết, chỗ tốt của việc nhiều chuyện.

“Uyển Di, em đột nhiên cảm thấy, con người chú Lục kỳ thật còn rất đáng yêu.” Về đến phòng, Mộc Ân nằm liền xuống giường, quen thuộc tìm Trần Uyển di nói chuyện.

Nhưng mà gian phòng rỗng tuếch, đáp lại cô cũng chỉ là không khí yên tĩnh.

Phải rồi, sao cô lại quên đi chứ, sau khi bị Lục Phong Miên hôn, đại khái đến bảy, tám tiếng mới có thể gặp ma.

Lần đầu tiên cảm thấy dương khí này lưu lại có hơi lâu, Mộc Ân lại có cảm giác vội vàng muốn tìm Trần Uyển Di tâm sự.

Bất quá Trần Uyển Di không ở đây, cũng không có cách nào, cô đành phải thành thật chui vào chăn, đắp chăn đi ngủ.

Bởi vì quá mức hưng phấn, mãi cho đến sau nửa đêm cô mới ngủ được, sáng sớm hôm sau cũng không thể tự tỉnh, vẫn là Trần Uyển Di luyện giọng rùm beng đánh thức cô.

“Dí da dí dà dì da a”

Mộc Ân mở to mắt liền thấy được cô ấy đang lắc cái eo nhỏ nhắn trước cửa sổ tạo dáng, cười tủm tỉm kêu một tiếng: “Uyển Di.”

“Dí dí da… cái gì?” Trần Uyển đang lấy sức tập luyện, nghe vậy quay người lại: “Em có thể nhìn thấy chị rồi?”

“Dạ.” Mộc Ân gật gật đầu.

“Em dậy trễ, cậu quân nhân kia đã đi rồi.” Trần Uyển di vẫy vẫy tay áo của bộ đồ hý kịch, méo miệng: “Trước khi đi anh ta còn tới phòng nhìn em, hôn em.”

“…” Mộc Ân.

Có phải cô nên nghĩ cách, che khuất mắt Trần Uyển Di đi không?

Hoặc là nói cho Lục Phong Miên biết, trong nhà có con ma chỉ nhìn trộm tất cả hành động của anh.

Cả hai việc này hình như đều làm không được, cô vén chăn lên xuống giường: “Đi thôi, xuống lầu ăn cơm.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.