Trăng sáng treo trêи bầu trời, Bùi Xuyên ôm cô trong chốc lát, sau đó Bối Dao nói chuyện còn mang theo giọng mũi: “Ngày mai chúng ta cùng đi xem thế vận hội Olympic nhé.”
Thế vận hội Olympic tổng cộng tổ chức trong mười sáu ngày nhưng kỳ nghỉ của Bối Dao không đủ để xem hết. Hơn nữa chi phí ở đây quá đắt đỏ, kinh phí cho một nhà không đủ, vì thế Triệu Chi Lan chỉ tính toán ở đế đô ba ngày, ngày mai là ngày cuối cùng.
Cô muốn cùng Bùi Xuyên đứng trêи sân để xem thi đấu.
Bùi Xuyên rũ mắt, dừng trêи hốc mắt đỏ ửng của cô, nhẹ giọng nói: “Được.”
Cô cười, nín khóc mỉm cười.
Trong mắt hạnh của cô vẫn ngập nước mắt, anh duỗi tay vén tóc trêи trán sang hai bên cho cô, không nói ra yêu cầu của cô làm anh có bao nhiêu khó xử.
Cô gái ngốc này chỉ sợ đến giờ cũng không biết người nhà mình không thích anh thế nào.
Cô không muốn đáp ứng điều kiện của anh, trong lòng anh lại vô cùng rõ ràng nếu để dì Triệu biết thì nhất định sẽ trách cứ Bối Dao. Anh không sợ những người khác tức giận nhưng đó lại là cha mẹ cô.
Chờ có một ngày, anh không thể cùng cô ở bên nhau, cha mẹ cô mới là người có thể chăm sóc cho cô nhiều nhất.
Bùi Xuyên không thể làm cho bọn họ cách lòng.
Cho nên anh sẽ không nói cho Bối Dao việc cha mẹ cô không thích anh.
Anh nói: “Buổi tối không cần đi loạn, để anh đưa em về.”
Cô đã đạt được mọi yêu cầu nên hiện tại dễ nói chuyện cực kỳ. Bối Dao hiện tại nghĩ lại việc mình khóc lóc lúc nãy thì cũng rất ngượng ngùng. Cô lặng lẽ nhìn anh, nhưng mà Bùi Xuyên lại đáp ứng hết mọi việc cô yêu cầu.
Bùi Xuyên mang theo cô trở về, ánh trăng không sáng bằng ánh đèn, ánh đèn lúc này đang kéo cái bóng của anh ra thật dài.
Cô bước chậm hơn anh hai bước, đạp lên cái bóng của anh mà đi.
“Bùi Xuyên.” Giọng thiếu nữ giòn giòn, giống như tiếng chuông nhỏ vang trong gió. Có phải anh lại muốn lừa cô không? Người nhà bọn họ đều bị anh lừa vài lần,anh thực sự dễ nói chuyện như thế sao?
Người khác yêu đương khẳng định không phải như thế này. Bùi Xuyên tự mình đi, giống như không muốn chạm vào dù chỉ là sợi tóc của cô.
Bùi Xuyên quay đầu lại hỏi: “Làm sao vậy?”
Cô đứng dưới ánh đèn đường, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh: “Muốn anh dắt em.”
Tuy mặt cô chậm rãi đỏ lên, nhưng cô chỉ đứng đó không chịu đi.
Ánh mắt Bùi Xuyên dừng trêи người cô, thiếu nữ kiều nhỏ đứng đó chờ đợi. Anh trầm mặc đi trở về, quyết tâm mà cầm lấy bàn tay nhỏ của cô.
Tay con gái thực mềm, mềm như bông, đầu ngón tay có chút lạnh lẽo của đêm hè.
Cô đỏ mặt, quay đầu trộm cười.
Bùi Xuyên xoay bàn tay, thay đổi tư thế cầm tay cô, ngay sau đó năm ngón tay cô bị tách ra, cùng anh mười ngón đan vào nhau.
Lòng bàn tay anh thực nóng, giống như đang phát sốt.
Cô ngơ ngác mà cúi đầu nhìn bàn tay hai người đang giao nhau, bắt đầu thẹn thùng, a…… Anh không lừa cô.
Bùi Xuyên nắm tay cô cùng đi về khách sạn. Anh ngẩng đầu nhìn lên tầng, ánh đèn đã tắt, Triệu Chi Lan và Bối Lập Tài đã ngủ.
Cũng may bọn họ đã ngủ, bằng không chắc có khi bọn họ dám đánh anh đang sống sờ sờ đến chết mất.
Bùi Xuyên nhẹ nhàng thở dài, rũ mắt nhìn cô.
Lúc này cô đã rất xấu hổ, cả quãng đường đều không mở miệng nói gì.
Bùi Xuyên nói: “Được rồi, em về đi. Chuyện anh đã đồng ý với em thì sẽ không quên, ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau đi xem thế vận hội.”
Cô gật đầu, đi thang máy lên trêи.
Bùi Xuyên nhìn cô lên tầng rồi mới nhắm mắt dựa vào trêи vách tường.
Bức tường lạnh băng khiến cho nội tâm nóng bỏng của anh cũng lạnh dần.
Cô không hiểu chuyện, anh lại không thể bỏ mặc tất cả không màng. Bối Dao cần có tương lai, mà cái duy nhất anh không thể cho cô chính là tương lai.
~~~
Lúc rời giường ngày hôm sau Triệu Chi Lan thấy con gái luôn nhìn ra bên ngoài thì hỏi: “Dao Dao, nhìn cái gì thế?”
Lúc này Bối Dao mới ý thức được rằng cho dù Triệu Chi Lan cởi mở thế nào thì cũng sẽ không đồng ý cho con mình yêu sớm. Vì thế nên cô đành nói: “Không có gì hết.”
Triệu Chi Lan nắm tay Bối Quân nói: “Ngày mai đã phải về rồi, buổi tối đi mua chút đặc sản rồi đi ra trạm xe lửa, tốt xấu gì không thể tay không một chuyến này được.”
Hứng thú của nam nhân đối với thế vận hội Olympic luôn rất lớn. Mấy ngày nay Bối Lập Tài vô cùng vui vẻ, ngay cả tiểu Bối Quân cũng rất hưng phấn.
Tới sân thi đấu,sắp bắt đầu thi đấu rồi Bối Dao vẫn không nhìn thấy Bùi Xuyên đâu.
Bùi Xuyên là tên lừa đảo! Có phải anh lại bỏ cô lại không thèm để ý không?
Mà lúc này kẻ lừa đảo trong miệng cô lại đang loay hoay ở bên ngoài.
Bùi Xuyên chỉ có bốn tấm vé, đều đưa hết cho Bối Dao rồi. Anh tới đế đô vốn dĩ cũng không phải vì xem thi đấu, mà là không yên tâm về cô, cho nên lúc trước mua vé cũng không mua thêm 1 vé thứ năm.
Anh sợ cô thích phồn hoa bên ngoài, rồi lại sợ cô quên mất anh.
Nhưng một cái ôm tối qua đã dập tắt mọi kế hoạch của anh, cô muốn cái gì anh đều cho cô hết.
Bùi Xuyên đang rầu rĩ.
Một năm này anh còn chưa có bản lĩnh có thể không cần vé vẫn vào sân xem thi đấu thế vận hội Olympic được.
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, đã là 9 giờ sáng.
Triệu Chi Lan hẳn đã mang mấy người Bối Dao vào trong sân rồi.
Bùi Xuyên giương mắt, ngăn một người phụ nữ trung niên lại hỏi: “Chào cô, cháu có thể mua tấm vé trêи tay cô không? Cháu có thể trả mười vạn đồng.”
Người phụ nữ kia trợn trắng mắt: “Đồ tâm thần.”
Làm gì có người đến xem thế vận hội mà không có vé? Khẳng định là kẻ lừa đảo. Hơn nữa có ai sẽ bỏ ra 10 vạn đồng ra mua một cái vé chứ? Giá vé cao nhất của lễ khai mạc cũng chỉ năm ngàn.
Bùi Xuyên biết việc này rất khó, giống như Triệu Chi Lan lúc trước muốn bán vé vậy. Nếu ra giá quá cao thì người khác sẽ cảm thấy là kẻ lừa đảo, nếu ra giá không cao thì những người đến đây xem thế vận hội vì yêu thích, ai sẽ đem bảo bối trong lòng bán đi chứ?
Phiếu ghế VIP khó mua, chỉ có phiếu hàng ghế thường như anh đưa cho nhà Bối Dao mới dễ mua. Nhưng cũng bởi vì giá cả nó phải chăng nên đã sớm bị bán hết.
Bùi Xuyên vẫn giữ thần sắc bình tĩnh mà đi đến hỏi một người khác.
Không biết anh đã bị bao nhiêu người mắng rồi thì rốt cuộc mới có một dì nhìn không được hỏi: “Chàng thanh niên, cháu thật sự muốn đi vào hả?”
“Vâng.”
“Nói nguyên nhân cho dì nghe xem nào.”
Bùi Xuyên rũ mắt: “Cháu đã đồng ý …… với cô ấy, muốn cùng cô ấy đi xem trận thi đấu này.”
Mặt mày bà dì đó hớn hở: “Bạn gái hả?”
Mắt Bùi Xuyên trở nên nhu hòa: “Không, không phải. Chỉ là cháu thích cô ấy.”
Bà dì kia hiểu ra, có chút đáng thương mà nhìn thiếu niên này. Ánh mắt như vậy không có khả năng là kẻ lừa đảo được: “Như vậy đi, ở đây cô có hai vé vào của hôm nay, mười vạn đồng kia của cháu thì không cần, đừng khiến bà già như ta sợ. Tám trăm đồng là được rồi, không quá đắt chứ?”
Bùi Xuyên gật gật đầu nói: “Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo, ai mà không có tuổi trẻ chứ? Đi thôi, dũng cảm một chút, hy vọng về sau hai đứa sẽ được ở bên nhau nhé.”
Bùi Xuyên rũ mắt, vuốt ve tấm vé trêи tay, lời này anh không nhận, cũng không hé răng.
Thành phố B Lúc 10 giờ 10, Bối Dao nhận được một tin nhắn.
“Dao Dao, nhìn hướng sáu giờ đi.”
Cô nhìn về phía đối diện, đúng lúc mặt trời đang dâng lên.
Bùi Xuyên đang ở đối diện với cô trong một cái sân lớn lại náo nhiệt. Giữa người với người liếc mắt một cái thì cũng không thể biết được ai với ai, cho dù thị lực có tốt đến thế nào đi chăng nữa.
Nhưng thực thần kỳ, giống như anh biết cô ở chỗ nào, Bối Dao cũng liếc mắt một cái đã biết anh ở hướng nào.
Di động của cô tích tích vang lên, Bối Dao cúi đầu nhìn xem.
Anh nói —— “Dao Dao, sinh nhật vui vẻ.”
Cô nhịn không được mà cười, lại đứng lên dùng sức vẫy tay.
Triệu Chi Lan nói: “Con, cái đứa nhỏ này, vui vẻ cái gì thế?”
Cô cắn môi, trong mắt hạnh sáng lấp lánh, Bối Dao đành phải nói: “Mẹ, đội tuyển nước mình sẽ thắng.”
Triệu Chi Lan ngó đầu ra xem thi đấu: “Đúng vậy đúng vậy, nhất định sẽ thắng.”
~~~
Thế vận hội Olympic năm 2008 là sự kiện long trọng của toàn thế giới, mãi đến lúc khai giảng mà các bạn học vẫn say sưa nói đến chuyện này.
Mọi người sẽ bàn tán nước mình sẽ thắng được bao nhiêu huy chương vàng, bạc hay đồng, hoặc năm nay thực không dễ dàng với vận động viên này nọ.
Cơn hưng phấn này còn chưa qua thì mùa thu đã tới.
Đám Bối Dao chính thức bước vào cao tam.
Lý Phương Quần thấy các bạn học mất tập trung vì thế vận hội Olympic thì vô cùng nóng nảy, còn mở riêng một đại hội “Hồi tâm chuyển ý”.
Cô Lý nói: “Lúc cô bằng tuổi các em bây giờ thì thế đạo* làm gì được tốt thế này. Chúng ta lúc đó muốn đi học là việc rất không dễ dàng, nếu thi đậu đại học thì, ô hô, chính là nằm mơ cũng không dám mơ. Sinh viên đại học được phân phối, đó chính là cái chén vàng, cả đời sẽ có tương lai và hy vọng. Nhưng các em, chính là thời đại tốt rồi, nhưng tinh thần nỗ lực phấn đấu thì không thể ném đi. Không đến một năm nữa là thi đại học rồi, tháng sáu sang năm các em phải ngồi ở trường thi rồi, lúc đó lòng bàn tay sẽ khẩn trương đến đổ mồ hôi, khi đó mới hiểu lời cô nói hôm nay quan trọng thế nào.”
*Thế đạo: Thế đạo là đạo xử thế, đạo ở đời, tức là đường lối phép tắc dạy làm một người ở đời thế nào cho hợp lẽ phải và đạo lý.
“Lên đại học rồi các bạn sẽ thấy thế giới rộng lớn hơn, đi đến thành phố các bạn muốn, đương nhiên,” cô Lý cười, “Còn có thể tự do yêu đương, khi đó cô và phụ huynh đều sẽ không can thiệp vào việc này của các em.”
Trong lớp một trận ồn ào, cô Lý vỗ vỗ cái bàn: “Kϊƈɦ động cái gì? Kϊƈɦ động cái gì! Cô lại không có nói các em hiện tại có thể. Ai dám yêu sớm thì thứ hai lên đứng trước toàn trường. Tóm lại một năm này phải hung hăng mà nỗ lực, ngày lành đang ở phía sau.”
Lớp học lại vang lên một trận tiếc nuối.
Học kỳ mới này chỗ ngồi cũng bị đổi, bạn ngồi cùng bàn với Bối Dao đổi thành Dương Gia, bạn ở cùng phòng với cô. Cô nàng này chẳng qua nghĩ sao nói vậy, dễ dàng nảy sinh xung đột với người khác, vì thế nhân duyên trong lớp học không tốt lắm.
Bối Dao lại rất thích tính cách của cô nàng. Dương Gia không phải người lòng dạ hẹp hòi, thích là thích mà không thích là không thích.
Lúc nghe thấy không được yêu sớm thì cả Bối Dao và Dương Gia đều ngẩn người.
Dương Gia nhỏ giọng nói: “Bối Dao, cái tin đồn năm nay về cậu và Hàn Trăn không phải thật chứ?”
Bối Dao nói: “Không phải thật sự.”
Dương Gia thở nhẹ ra.
Bối Dao nghĩ thầm, nhưng mà cô cùng một người khác, thật đến không thể thật hơn.
Dù cho có thể bị bắt đứng trước toàn trường vào thứ hai thì ngọt ngào và vui mừng trong lòng cô vẫn chiến thắng hết thảy sợ hãi. Bối Dao cúi đầu tiếp tục học tập.
Từ khi cao tam đến nay, Bối Dao càng thêm nỗ lực.
Buổi sáng ăn sáng xong cô đã tới phòng học, buổi tối cũng ngồi đến khi phòng học tắt đèn mới đi.
Dương Gia nói: “Cậu nỗ lực như vậy khiến tớ cũng hoảng hốt.”
Rốt cuộc người ưu tú hơn cô lại nỗ lực hơn cả cô thì là chuyện thật sự đáng sợ. Dương Gia cũng nghiêm túc lại, cùng nhau học tập thật tốt.
Bối Dao và Bùi Xuyên không học cùng trường, cao tam học hành lại đặc biệt nặng nề nên cô nghĩ rằng phải một thời gian rất dài tới sẽ không được gặp anh.
Có điều vào một ngày nghỉ tháng 9, Bối Dao nhìn thấy Bùi Xuyên với Trần Anh Kỳ ở trước cửa tiểu khu nhà mình.
Một tháng không thấy, Trần Anh Kỳ thật ra không có nhiều thay đổi. Bùi Xuyên thì tiều tụy hơn chút. Thiếu niên cao cao, tay đút túi quần, cũng không biết nói gì với Trần Anh Kỳ mà thấy Trần Anh Kỳ thần sắc ngưng trọng gật gật đầu.
Lúc thấy Bối Dao, Bùi Xuyên vỗ vỗ bả vai Trần Anh Kỳ còn Trần Anh Kỳ cũng liếc mắt nhìn Bối Dao một cái, sau đó rời đi.
“Bùi Xuyên.” Cô chạy lại, hiếu kỳ nói, “Anh và Trần Anh Kỳ nói cái gì đó?”
Đôi mắt anh đen nhánh, lúc nhìn thấy cô thì hóa thành một mảnh nhu ý: “Cùng cậu ấy hàn huyên một chút thôi, hỏi xem mấy năm nay cậu ấy thế nào.”
“Ừ ừ.” Bối Dao thật vui vẻ. Rốt cuộc anh cũng đã thử ở chung với những người khác.
Cô cẩn thận đánh giá anh một chút hỏi: “Sao anh lại gầy đi thế?”
Bùi Xuyên nói: “Cao tam rồi phải học tập tốt mới được.”
Bối Dao rốt cuộc cũng hiểu được cảm giác khi Dương Gia nhìn cô. Cô nói: “Em lo lắng lắm, anh lợi hại như thế mà còn đặc biệt nỗ lực, nếu em không thể thi đậu cùng một trường đại học với anh thì sao bây giờ?”
Cô thật sự nghiêm túc mà nghĩ đến vấn đề này.
Gió tháng chín thổi nhẹ qua tóc cô.
Cô gái ngốc, tương lai của cô có anh chính là lời âu yếm êm tai nhất mà anh nghe thấy trong đời này rồi.
Anh cười: “Không đâu. Em sẽ thi đậu. Em muốn học trường đại học nào?”
Bối Dao nói: “Nếu là em thì em muốn đi đại học B, nghe nói mùa đông ở đó cũng có tuyết, giống hệt thành phố C, thậm chí còn không lạnh bằng.”
Một hồi thế vận hội Olympic rốt cuộc đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cô, khiến cô tán thưởng thành phố kia.
Bùi Xuyên nói: “Vậy đi đại học B thôi.”
Anh trầm mặc trong chốc lát lại nói tiếp: “Nghỉ đông năm nay anh mang em đến đại học B nhìn tuyết được không?”
Bối Dao gật đầu, trong mắt sáng lấp lánh, cô nói: “Em nhất định sẽ nỗ lực, sẽ không kém anh quá nhiều.”
Anh cũng cười: “Ừ, anh tin tưởng Dao Dao.”
Cùng cô đi học đại học là kế hoạch đẹp đẽ nhất mà anh có cho tương lai.