: Thân thế thần bí
Trên mặt Lí Vị Ương không hiện ra sự đau đớn, ngược lại nhướng mi nhìn chằm chằm đối phương: “Ngươi nói không có ác ý là đây sao?”
Người áo xám tức giận nói: “Còn không mau lui ra!”
Thanh y phía sau Lí Vị Ương lập tức lùi lại một bước, nhưng vẫn cảnh giác cầm trường kiếm đứng cách đó không xa.
Lí Vị Ương phát hiện, đối phương dường như chỉ quan tâm đến sinh tử của Lí Mẫn Đức, trong mắt bọn họ mình chỉ là một con kiến, căn bản không đáng để cân nhắc… Nhưng xuất phát từ nguyên nhân nào đó, đối phương cũng không muốn lấy tính mạng mình. Ánh mắt nàng dừng trên người Lí Mẫn Đức đã lâm vào hôn mê.
“Các ngươi định làm gì Mẫn Đức!” Lí Vị Ương chậm rãi nói.
Mọi người lại biến sắc, lúc này đến ngay cả người áo xám cũng vô cùng kinh ngạc. Trước mắt chỉ là một tiểu nha đầu, thấy nguy hiểm đến tính mạng, bị đao kiếm uy hiếp, nhưng lại có thể bình tĩnh phán đoán tình thế, thậm chí biết bọn họ đến vì Lí Mẫn Đức, đây không phải là điều một tiểu cô nương bình thường làm được, hắn không thể không giật mình, cùng chấn động!
Đúng lúc này, thanh y bên cạnh đột nhiên nói: “Hơi thở hắn càng lúc càng mong manh!”
Người áo xám biến sắc, nhanh chóng ngồi xổm xuống ôm lấy Lí Mẫn Đức, Lí Vị Ương ngăn trước mặt hắn, tay chỉ vào Mẫn Đức, gằn từng chữ: “Ngươi không thể mang hắn đi!”
Trên mặt người áo xám lần đầu tiên xuất hiện sự chần chừ, sau đó hắn quyết định thật nhanh: “Ngươi cũng đi theo chúng ta!”
Sắc mặt Lí Vị Ương hơi biến đổi, sau đó nhanh chóng quyết định.
Người áo xám phân phó bịt kín mắt Lí Vị Ương, sau đó hình như được đưa lên xe ngựa, Lí Vị Ương đột nhiên nói: “Còn hai nha đầu của ta.”
Người áo xám hít sâu một hơi, nói: “Ta sẽ phái người đi tìm.”
Xe ngựa đi khá xa, tới một tòa nhà, Lí Vị Ương mới được tháo dải khăn bịt mắt.
“Đại nhân, đại phu đã chuẩn bị xong…” Đám tỳ nữ chạy lại nghênh đón, hành lễ rồi nói, ánh mắt không hề liếc đến chỗ Lí Vị Ương.
“Ừm, lập tức bắt đầu chẩn trị.” Người áo xám nói.
Lí Vị Ương quan sát tất cả, trong lòng càng hoài nghi thân phận thật sự của những người này.
“Mời Huyện chủ chờ tạm ở đây.” Giọng nói người áo xám nhàn nhạt truyền tới.
Lí Vị Ương nhìn Lí Mẫn Đức trong lòng hắn, nhíu mày: “Ta muốn bảo đảm hắn bình an vô sự.”
Người áo xám không tiếp tục kiên trì, mang Lí Mẫn Đức vào phòng, hắn cất bước đi vào, đột nhiên quay đầu liếc nhìn Lí Vị Ương, “Vào đi.”
Lí Vị Ương cất bước vào, cửa phòng sau lưng bị đóng lại.
Người này cho mình vào trong, chứng tỏ tình huống không đến nỗi quá tệ, ít nhất đối phương không muốn tính mạng bọn họ. Trong lòng Lí Vị Ương nhẹ nhàng thở phào, ngẩng đầu đánh giá toàn bộ căn phòng. Trong phòng có bình phong sơn thủy bằng kim loại phủ nhũ, trên lô hương chạm rỗng từng làn hương thơm nhẹ ấm áp lượn lờ bay lên, tranh chữ văn chương treo đầy đủ, nhưng đều là đồ mới… Ngoại trừ bài trí xa hoa trang trọng, thì không nhìn ra sở thích của chủ nhân, cũng không thể đoán ra thân phận của chủ nhân.
Một nam tử râu tóc bạc trắng lưng đeo hòm thuốc, nơm nớp lo sợ đứng trong phòng,người áo xám cẩn thận đặt Lí Mẫn Đức lên giường, sau đó thấp giọng nói: “Chẩn trị cho hắn.”
Đại phu gật đầu, cúi người bắt đầu xem xét miệng vết thương của Lí Mẫn Đức.
Lí Mẫn Đức vẫn mê man như trước, da thịt trắng trẻo như ngọc không mang theo tia huyết sắc, miện ngọc không biết đã đánh rơi từ lúc nào, đầu tóc đen tán loạn xuống người, giống như gấm vóc.
“Mẫn Đức ——” Lí Vị Ương đột nhiên căng thẳng, không nhịn được nhỏ giọng kêu.
“Không có việc gì hết…” Giọng người áo xám vang lên bên cạnh, “Hắn nhất định sẽ không có việc gì!” Lúc nói chuyện, tay của hắn hơi nắm chặt, giọng nói khàn khàn. Vì tìm ra hắn, bọn họ đã trả giá bằng nhiều năm nỗ lực, tránh thoát bao nhiêu hung hiểm, hiện giờ người đã ở ngay trước mắt…
Đại phu quay đầu, sắc mặt trầm trọng.
“Hắn không có việc gì chứ?” Người áo xám kích động, vội vàng lao lên một bước, nhìn chằm chằm đại phu.
“Tuy vừa rồi đã hút ra phần lớn độc tố, nhưng lượng độc còn dư đã vào trong đường máu, hiện giờ, tình hình rất nguy hiểm…” Đại phu nơm nớp lo sợ nói.
“Ngươi không trị được hết?” Trên mặt người áo xám hiện lên sự tức giận, túm lấy cổ áo đại phu.
Sắc mặt đại phu biến đổi hoàn toàn, sợ tới mức một câu cũng nói không nên lời.
Nhìn thấy cảnh này, Lí Vị Ương cũng có chút nôn nóng, nàng tức giận nói: “Buông đại phu ra, ngươi thật sự muốn nhìn Mẫn Đức chết sao?”
Người áo xám sửng sốt.
Đám tỳ nữ trong phòng đều lắp bắp kinh hãi, mặt lập tức tái đi, các nàng tuyệt đối không thể tưởng tượng được, Lí Vị Ương dám nói chuyện với người áo xám như vậy.
“Ta không sao.” Một giọng nói bỗng dưng vang lên.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía giường.
“Người rốt cuộc cũng tỉnh…” Người áo xám sắc mặt kích động, buông đại phu, bước vài bước lại gần.
Sắc mặt Lí Mẫn Đức không tốt lắm, hơn nữa trong mắt không có bao nhiêu sự vui mừng cùng cảm kích khi được cứu, chỉ có sự phiền chán.
Lí Vị Ương tin chắc, mình không nhìn lầm, khi Lí Mẫn Đức nhìn thấy người áo xám, trong mắt chợt lóe qua sự phiền chán.
“Ta chưa nói gì hết…” Người áo xám vội nói, mới nói một nửa, nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt dừng trên Lí Vị Ương đang đứng yên lặng nơi đó, trong mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn.
Lí Vị Ương thầm thở dài, xem ra đối phương không muốn nàng biết chân tướng. Nàng liếc mắt nhìn Lí Mẫn Đức, trong lòng có sự khổ sở. Tuy rằng nàng thật ngạc nhiên là mình còn cảm xúc khổ sở, nhưng Mẫn Đức rõ ràng đã biết mọi chuyện, nàng nhận ra được, lúc trước hắn giấu giếm nàng.
Lí Vị Ương thản nhiên nói: “Mẫn Đức, hai người đã quen nhau, vậy thì đệ ở lại đây dưỡng thương đi.” Sau đó, nàng quay đầu nói với người áo xám, “Coi như ta là người vô tội bị liên lụy vào, mong các hạ đưa ta trở về.”
Sắc mặt Lí Mẫn Đức trắng bệch, ngay cả tia máu trên môi cũng biến mất, hắn giãy dụa muốn ngồi dậy: “Không! Ta không ở lại đây!”
Giọng điệu kiên quyết, như thể nơi này, đối với hắn mà nói, có mãnh thú hồng thủy vậy.
“Không, ngươi không thể đi…” Người áo xám đảo mắt qua Lí Vị Ương, giọng nói không mang theo một chút cảm xúc nào chậm rãi nói, “Trước khi xác định hắn an toàn, không ai được rời đi.”
Trong lòng Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói: “Ồ, các hạ muốn giam lỏng ta?”
Người áo xám không nói nữa, cả căn phòng trầm mặc.
Lí Mẫn Đức muốn đứng lên: “Ta muốn đi cùng nàng.”
Người áo xám lập tức đổi giọng điệu, nói với Lí Vị Ương, cố gắng dùng giọng nói hòa nhã nhất: “Huyện chủ, hiện giờ hắn rất nguy hiểm, quả thật không thể di động, coi như ta cầu xin cô —— “
Lí Vị Ương hơi nhíu mày, ánh mắt dừng trên khuôn mặt tái nhợt của Lí Mẫn Đức, đáy mắt hắn, có sự sợ hãi, sợ bị nàng bỏ rơi. Trong lòng Lí Vị Ương thầm lắc đầu, nàng đã đáp ứng với Tam phu nhân, bất cứ thời điểm nào cũng không bỏ rơi hắn mặc kệ hắn, nhưng rốt cuộc hắn có chuyện gì không thể không giấu nàng? Chẳng lẽ những người này ép buộc hắn? Không, không đúng, thái độ người áo xám đối với hắn vô cùng cung kính, như thể hắn là chủ tử.
Suy nghĩ của Lí Vị Ương nhanh chóng xoay chuyển, người áo xám cảnh giác nhìn nàng.
Cuối cùng, Lí Vị Ương gật đầu: “Được, nhưng trời vừa sáng ta phải rời đi.” Hiện giờ nàng không có quá nhiều thời gian để tự suy xét, nàng phải tuân thủ hứa hẹn với Tam phu nhân.
Lí Mẫn Đức nhẹ thở phào, cánh tay hơi cứng đờ, đột nhiên ngã xuống. Khuôn mặt lạnh như băng của người áo xám bỗng chốc tan vỡ, vội vàng phân phó tỳ nữ mang nước đến.
Tỳ nữ kinh sợ lấy một ly trà đến, rồi rót nước ấm, hai tay đưa lên cao cúi đầu đi đến bên giường, quỳ xuống.
Lí Vị Ương nhìn, sự nghi ngờ trong lòng càng lúc càng sâu. Nàng mơ hồ cảm thấy, những người này chỉ sợ đã quen Mẫn Đức từ trước, không, có lẽ, mọi chuyện đều có liên quan đến thân thế Mẫn Đức.
Mà hắn đã từng nói qua, hắn là một đứa trẻ bị vứt bỏ không ai cần đến.
Như vậy những người này, từ đâu chạy ra?
Uống nước xong, đột nhiên Lí Mẫn Đức hôn mê bất tỉnh. Đại phu bên cạnh vội vàng chạy đến bắt mạch.
Người áo xám quay đầu thật mạnh nhìn về phía Lí Vị Ương, hừ lạnh một tiếng. Từ lần đầu nói chuyện, theo bản năng hắn không coi cô nương này như một tiểu cô nương để đối đãi, nói vậy nàng ta chắc cũng hiểu tình cảnh của mình hiện giờ.
Hắn đột nhiên đứng lên, bước từng bước đi qua, rút trường kiếm, đặt trên cổ họng Lí Vị Ương.
Lí Vị Ương biến sắc.
“Hoá ra không phải không sợ chút nào! Ta đã nói rồi, thiên hạ này không có người nào không sợ chết!” Hắn nói mang theo sự trào phúng.
Lí Vị Ương hít sâu một hơi, trên mặt hiện lên ý cười: “Trên đời này không có ai không sợ chết, mà là xem có đáng giá để chết hay không! Nếu ta chết, hắn cũng sẽ áy náy mà chết.” Nàng nói, trong lời nói mang theo vài phần khinh thường, “Vậy hôm nay ngươi hao hết tâm tư cứu hắn, không phải hoàn toàn vô nghĩa sao.”
Mặt người áo xám cứng đờ, không tình nguyện nhưng không thể không phun ra ba chữ “Ngươi có gan”.
Lí Vị Ương mỉm cười, nói: “Ngươi chỉ hy vọng ta giữ bí mật, nhưng bí mật này rốt cuộc là gì, ta còn không biết, thì nói ra ngoài thế nào?”
Người áo xám nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi, buông kiếm xuống. Hắn làm như vậy, không phải vì hắn cảm thấy Lí Vị Ương hoàn toàn không biết gì cho nên không có uy hiếp, mà hoàn toàn ngược lại, hắn cảm nhận được tiểu cô nương thông minh này nhất định đã đoán được gì đó, nhưng nàng ta nói đúng, nếu hắn giết Lí Vị Ương, tiểu chủ nhân nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.
Sắc mặt đại phu càng thêm sốt ruột, trịnh trọng quay đầu nói, “Hiện giờ còn nguy hiểm hơn vừa rồi…”
Lí Vị Ương ngẩn người, không nhịn được bước qua đó: “Không có khả năng, vừa rồi hắn còn nói chuyện.”
“Vừa rồi hắn sốt ruột, máu lưu động nhanh hơn…” Đại phu chậm rãi nói, “Loại độc này, ta không có cách nào, cũng chưa bao giờ gặp qua…”
Trái tim Lí Vị Ương, trầm xuống từng chút một…
“Đây là một loại độc dược tên Chu Hồng…” Người áo xám chậm rãi nói, nhìn về phía Lí Mẫn Đức, sắc mặt hơi kích động, “Vô sắc vô vị, không dễ bị người khác phát hiện, chỉ cẩn trúng một chút, độc sẽ xâm nhập vào phế phủ, hít thở không thông mà chết.” Nếu vừa rồi Lí Vị Ương không hút đi phần lớn độc tố trên người Lí Mẫn Đức, chỉ sợ hiện tại hắn đã là một thi thể.
“Làm sao ngươi biết?” Lí Vị Ương nhìn hắn.
Sắc mặt người áo xám trở nên rất khó coi, nhưng không trả lời.
“Thật sự không ổn rồi, chỉ có thể dùng cách lấy độc trị đôc.” Lòng bàn tay đại phủ đổ mồ hôi.
Lấy độc trị độc?
Sắc mặt Lí Vị Ương ngẩn ra, trong lòng nàng có dự cảm không tốt, nói: “Ông định dùng dược gì.”
Đại phu suy nghĩ, chậm rãi trả lời: “Thạch Tín, Thần Sa, Bạch Thạch, Cửu Châm, Hạt Vĩ, Xà Tín.”
Lí Vị Ương và người áo xám liếc nhìn nhau, biến sắc, những thứ đó đều là… kịch độc.
Toàn bộ căn phòng, tràn ngập không khí cô đọng, dường như ngay cả hô hấp cũng trở nên nhẹ hơn.
Sắc mặt người áo xám càng kích động hơn, hắn hít sâu một hơn, áp chế cảm xúc mãnh liệt trong người: “Hắn phải sống sót, bằng không ta sẽ giết ngươi.”
Trên đầu đại phu, lập tức nó giọt mồ hôi to đùng rơi xuống.
Lí Vị Ương khoát tay, ngắt lời hắn: “Nếu ngươi muốn đại phu xem bệnh cho tốt, thì đừng có luôn miệng đánh đánh giết giết.”
Người áo xám giận tím mặt, “Không cần ngươi phải dạy ta!”
Lí Vị Ương nhìn hắn, không vội không nóng nảy, vẻ mặt không hề thay đổi.
Ngực người áo xám phập phồng kịch liệt, rất lâu sau mới áp chế được, không biết vì sao, hắn cảm thấy trên người thiếu nữ trước mắt có uy thế của người chỉ ngồi trên thượng vị mới có. Điều này sao có thể?! Một thiên kim nho nhỏ của Thừa tướng, cùng lắm được cái chức vị Huyện chủ mà thôi, hắn còn không thèm để vào mắt, nhưng trước mặt nàng, sự quyết đoán của hắn như thể biến mất hết không dùng được.
“Nếu ngươi không muốn hại chết hắn, thì ngậm miệng lại.” Lí Vị Ương nhàn nhạt nói, sau đó, nàng hỏi đại phu kia: “Không có biện pháp khác sao?”
Đại phu cẩn thận suy nghĩ một lát, trịnh trọng lắc đầu.
Lí Vị Ương trầm mặc trong một khắc, ngẩng đầu nhìn ông ta nói: “Ông bị mời đến chẩn bệnh, người này – ” Nàng tiện tay chỉ vào người ái xám, “Hắn nhất định sẽ giết chết ông. Nhưng nếu ông có thể thuận lợi chữa khỏi cho hắn, ta cam đoan với ông, ông có thể sống sót đi ra ngoài.”
Đại phu nhìn Lí Vị Ương, không biết vì sao, cảm thấy tâm tư thiếu nữ này thâm trầm đến mức làm người khác cảm thấy sợ hãi.
“Ai cho ngươi quyền khoa tay múa chân ở đây!” Người áo xám không nhịn được nói.
Lí Vị Ương nhìn hắn thản nhiên lặp lại lần nữa: “Ta định đoạt!”
“Ngươi chán sống rồi?” Người áo xám cười lạnh một tiếng.
Lí Vị Ương đáp, vẻ mặt thản nhiên: “Trừ phi ngươi định không làm gì hết cứ như thế nhìn hắn chết đi.”