Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 82-2



: Đột nhiên phát điên

Bạch Chỉ hơi sửng sốt, tìm hai que trúc, gắp một con bọ cạp sống lại, Lí Vị Ương nhẹ giọng nói: “Ngươi đã nói mình vô tội, vậy được, chỉ cần ngươi nuốt con bọ cạp này, ta sẽ tin ngươi trong sạch, về sau nhất định sẽ chung sống tử tế với ngươi. ** “

Lí Thường Hỉ sắc mặt trắng bệch, cả người cứng đờ tại chỗ giống như rối gỗ.

Trường kiếm của Triệu Nam xẹt qua cổ nàng ta, không ai nói gì, ánh mắt của mọi người đều nhìn nàng ta chăm chú, bao gồm cả nha đầu của Lí Thường Hỉ, lúc này cũng mang vẻ mặt sợ hãi.

Cả căn phòng tĩnh lặng, con bọ cạp bỗng nhiên vặn vẹo “lạch cạch” một tiếng, làm Lí Thường Hỉ sợ tới mức run lên thật mạnh.

Lí Vị Ương mỉm cười, Lí Thường Hỉ cả người sợ run.

Lí Vị Ương chậm rãi cười nói: “Không dám sao? Như vậy xem ra vừa rồi những lời ngươi nói chỉ là hư tình giả ý.” (giả dối, không có ý tốt)

Lí Thường Hỉ thấp giọng nức nở, trong mắt đầy sự phẫn hận, lại cố kìm nén: “Tam tỷ, muội biết sai rồi, tỷ tha cho muội đi!”

Lí Vị Ương cười, nói: “Chứng minh cho ta xem, hoặc là ——” ánh mắt của nàng dừng trên thanh kiếm lạnh như băng.

Lí Thường Hỉ sửng sốt, cắn răng nói: “Ngươi không dám giết ta!”

Biểu cảm của Lí Vị Ương thật kỳ lạ: “Đúng rồi, ta rất sợ hãi, cho nên ta định để hắn cắt hết gân tay gân chân ngươi, rồi cắt lưỡi ngươi, để ngươi cả đời không nói được lời nào!”

Ánh mắt Lí Thường Hỉ nhìn Lí Vị Ương mang theo sự sợ hãi cực đoan, nàng đột nhiên hiểu ra, đối phương sẽ làm thật, không có đường sống để mặc cả! Kiếm của Triệu Nam khẽ động, nàng vội nói: “Ta sẽ chứng minh cho ngươi xem!” Nói xong, nàng chần chừ định bắt lấy con bọ cạp kia, ai ngờ con bọ cạp khẽ chuyển đầu, làm nàng sợ tới mức rụt tay về, nước mắt rơi xuống càng nhiều hơn. Cuối cùng, nàng lại duỗi hai ngón tay ra, túm chặt lấy con bọ cạp kia. Lúc ngón tay nàng chạm đến nó, cả người run rẩy kịch liệt, ném con bọ cạp ra xa! Lập tức khóc lớn ôm lấy chân Lí Vị Ương, khóc hô “Tam tỷ tha mạng!”

Lí Vị Ương thờ ơ, thậm chí trên mặt có nụ cười tàn nhẫn. Triệu Nam vội vàng nhấc nàng ta ra, nàng ta liều mạng giãy dụa, sau đó hai mắt lật trắng, hôn mê bất tỉnh, một mùi hương kỳ lạ tỏa ra khắp phòng.

Bạch Chỉ nhìn thoáng qua dưới váy Lí Thường Hỉ, sau đó bịt mũi, còn tưởng rằng Ngũ tiểu thư này có lá gan lớn lắm cơ! “Bị dọa một chút đã không chịu nổi rồi!”

“Bị dọa?” Xúc phạm nàng lặp đi lặp lại nhiều lần, cho rằng cứ như vậy là xong sao, Lí Vị Ương cười, chỉ vào nha đầu bên cạnh đang chuẩn bị nhân cơ hội chạy trốn, nói: “Ngươi định đi đâu!”

Nha đầu kia lắp bắp kinh hãi, liều mạng chạy ra bên ngoài lại bị Triệu Nam điểm huyệt, rốt cuộc không động đậy được nữa, Triệu Nam túm lấy yết hầu của nàng ta kéo tới, Lí Vị Ương cười: “Vứt vào!”

Bạch Chỉ lập tức quăng bọ cạp vào trong miệng nha đầu Ngưng Ngọc, hai chân nàng ta dùng sức giãy dụa trong không trung, ý đồ thoát khỏi tay của Triệu Nam. Nhưng cánh tay kia như kìm sắt, không thể thoát ra. Bọ cạp rất nhanh trôi xuống miệng, nàng ta gào thét không một tiếng động, tay vung lên mãnh liệt, rồi chậm rãi vô lực, ngay cả môi, cũng biến thành màu tím đỏ như màu trên lưng bọ cạp. Kịch độc vào miệng, rất nhanh ngừng hô hấp.

Triệu Nam buông nàng ta ra, Lí Vị Ương liếc nhìn nói: “Không lưu lại miệng vết thương chứ.”

Triệu Nam cúi đầu nói: “Tiểu thư yên tâm.”

Sắc mặt Bạch Chỉ hơi trắng bệch, nhưng rất nhanh nàng nghĩ đến nếu vừa rồi bọ cạp này cắn các nàng, hiện giờ người chết chính là tiểu thư và nàng! Cho nên, Ngũ tiểu thư cùng nha đầu này, không đáng giá để đồng tình!

Mặc Trúc nhìn thoáng qua Lí Thường Hỉ bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, nói: “Tiểu thư, nàng ta làm sao đây?”

Lí Vị Ương mỉm cười, nói: “Triệu Nam, ngươi ra ngoài trước, chúng ta sẽ đi sau.”

Triệu Nam gật đầu, nhanh chóng biến mất.

Lí Vị Ương nhẹ giọng nói: “Cởi xiêm y, để nàng ta ngâm mình một nửa trong hồ.”

Bạch Chỉ cùng Mặc Trúc liếc nhìn nhau, đồng thời hiểu ra, lập tức làm theo phân phó của Lí Vị Ương, cởi hết xiêm y của Lí Thường Hỉ, sau đó chuyển nàng ta xuống hồ, lộ ra một nửa thân hình trắng mịn trên mặt nước, sắp xếp tư thế xong xuôi, Lí Vị Ương ngoắc ngón tay: “Chúng ta đi ra theo đường cửa sổ.”

Hai nha nhìn thấy tiểu thư của các nàng cầm váy, nhanh chóng leo qua cửa sổ ra ngoài, sau đó đứng trước cửa sổ nhìn các nàng: “Sao còn không mau đi ra!”

Bạch Chỉ sửng sốt, lập tức chạy qua, Mặc Trúc cũng nhanh chóng đuổi kịp, hai nha đầu trước giờ chưa từng làm những chuyện tốn thể lực, gần như cố hết sức, mất gần nửa ngày mới bò ra được: “Tiểu thư, tiếp theo làm gì?”

Lí Vị Ương cười nói: “Thét lên! Kêu càng lớn tiếng càng tốt!”

Bạch Chỉ còn chưa kịp phản ứng, Mặc Trúc đã bắt đầu lớn tiếng hét lên, giọng hét kia bỗng chốc vang lên tận nóc nhà, truyền ra rất xa!

Gian phòng này được xây dựng bao xung quanh hồ nước nóng, bên cạnh đầy cây cối xanh um tươi tốt, vừa rồi Lí Thường Hỉ còn ở bên ngoài cửa sổ chờ xem Lí Vị Ương mất hết thể diện, hiện giờ người đứng ngoài chờ xem, lại bị đổi ngược hoàn toàn!

Tiếng thét chói tai vừa vang lên, bên ngoài lập tức có không ít người xông vào.

“Nhanh lên! Nhất định có chuyện không may xảy ra!”

“Là chỗ hồ!”

“Mau xông vào cứu người đi!”

Tiếng sốt ruột hoảng loạng nghe vô cùng chân thật, càng lúc càng gần. Lí Vị Ương cười lạnh, quả nhiên, Lí Thường Hỉ an bày rất nhiều người xem náo nhiệt!

“Tiểu thư, nô tài xông vào cứu người!.”

Giọng nói của một thị vệ truyền tới, vừa nghe tiếng, người đã đứng ngay trước cửa phòng. Tiếp theo nghe thấy một tiếng động cực lớn, có vẻ cửa đã bị người khác đạp phá.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.