Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 84-3



: Độc ác như thế

Đỗ ma ma cười làm lành: “Huyện chủ cứ yên tâm, không phải còn có nô tỳ đây sao? Chắc chắn sẽ không để bọn thấp hèn gì đó động tay động chân.”

Lí Vị Ương nhìn bà ta: “Chuyện này… vẫn không hay lắm.”

Đỗ ma ma nói: “Có gì không hay? Nếu Huyện chủ cố ý không đáp ứng, chỉ sợ phu nhân sẽ nghĩ ra chuyện khác, không bằng cứ đáp ứng, dù sao có nô tỳ giúp người, không để xảy ra sai lầm gì!”

Lí Vị Ương cười.

Qua sự kiện hồ nước kia, Bạch Chỉ đã tin tưởng Đỗ ma ma, nàng thấp giọng nói: “Tiểu thư, Đỗ ma ma nói cũng đúng.” Dù sao Đại phu nhân là chủ mẫu, nếu bà ta nghĩ ra chiêu số khác, các nàng khó có thể phòng bị, như bây giờ có Đỗ ma ma dễ dàng bị thu mua như vậy, các nàng không cần phải quá lo lắng. Cho dù Đại phu nhân muốn động thủ, Đỗ ma ma coi trọng tiền tài sẽ hết mình trợ giúp.

Đỗ ma ma cẩn thận nhìn Lí Vị Ương, nói: “Nô tỳ nhất định tận tâm tận lực.”

Lí Vị Ương cười, chưa nói chấp thuận, cũng chưa nói không chấp thuận.

Xem như ngầm đồng ý, Đỗ ma ma nhẹ nhàng thở một hơi, nếu Huyện chủ cứ căng thẳng, chỗ Đại phu nhân cũng không dễ bàn giao, bà cười nói: “Vậy nô tỳ coi như Huyện chủ đã đáp ứng.”

Lí Vị Ương mỉm cười nhìn bà ta, biểu cảm rất kỳ quái, Đỗ ma ma nhìn vẻ mặt kia không hiểu, không yên lòng xoay người lui xuống.

Lí Vị Ương nói với Bạch Chỉ: “Ngươi xem, chuyện này có phải rất thú vị không?”

Bạch Chỉ không hiểu Lí Vị Ương có ý gì, nàng chỉ cảm thấy lo lắng: “Tiểu thư, chúng ta nên chuẩn bị nhiều tiền một chút dùng ở chỗ Đỗ ma ma, hơn nữa nô tỳ sẽ thường xuyên xem xét phòng bếp nhỏ cẩn thận.”

Xem xét cẩn thận thì có ích lợi gì? Lí Vị Ương cười mà không nói, đột nhiên đứng lên: “Đêm qua phụ thân ở lại chỗ Tứ di nương sao?”

Bạch Chỉ cùng Mặc Trúc ngây người, Triệu Nguyệt cũng nghe mà không hiểu.

Lí Vị Ương cười nói: “Đi thôi, trước khi mặt trời lặn đi thỉnh an phụ thân.”

Trong lòng Bạch Chỉ nghĩ, Huyện chủ đúng là kỳ quái, ngay cả nha đầu luôn đi theo hầu hạ còn hoàn toàn không đoán ra tâm tư nàng, hiện tại tiểu thư hẳn phải nghĩ đối sách đối phó với Đại phu nhân, sao lại nghĩ đến chuyện đi gặp lão gia? Lão gia sao, luôn mặc kệ sự tình bên trong, nhất là đối với Đại phu nhân, chuyện gì nhịn được sẽ nhịn, tiểu thư đi tìm lão gia thì có ích lợi gì? Nhưng mà những lời này chỉ dám suy nghĩ trong đầu, nàng tình nguyện tin tưởng tiểu thư.

Lí Vị Ương ngồi trong thư phòng của Lí Tiêu Nhiên nửa canh giờ, lúc trở về thấy đại phu ra ra vào vào trong Phúc Thuỵ viện, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Đỗ ma ma thấy không thể giấu diếm, nói: “Vừa rồi Đại phu nhân bị ngã gãy mất xương sườn.”

Lí Vị Ương cười, chính là muốn xương sườn bà ta bị gãy. Khuôn mặt của nàng trở nên rất lo lắng: “Ai da, đều tại ta tay chân vụng về, vừa rồi ta đã đến thỉnh tội với phụ thân, người trách cứ ta một trận, nhìn thấy mẫu thân bị thương như vậy, trong lòng ta thật sự khổ sở!”

Nói cách khác, nàng đã tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước chiếm lợi thế), nếu Đại phu nhân đi cáo trạng, chỉ sợ Lí Tiêu Nhiên sẽ trừng phạt Lí Vị Ương, nhưng hiện giờ tự Lí Vị Ương chạy đến thừa nhận sai lầm, Đại phu nhân có nói cái gì cũng thành thừa thãi, huống chi – hiện tại lão gia còn không muốn gặp Đại phu nhân! Đỗ ma ma biết điều này, trên mặt mang vẻ tươi cười nói: “Huyện chủ sao lại nói vậy, phu nhân đã nói rồi, chuyện này không thể trách người, Huyện chủ chỉ có ý tốt mà thôi.”

Lí Vị Ương nở nụ cười có vẻ rất thánh thiện: “Mẫu thân thật hiền lương rộng lượng, ta còn tưởng phải bồi thường một phần tổn thất, mà mẫu thân đã nói như vậy thì ta cũng không kiên trì.”

Đỗ ma ma biến sắc, sau đó vẻ mặt tươi cười nói: “Dạ, dạ.” Trong lòng lại hối hận không ngừng, nếu không lắm lời thì nhiều bảo vật như vậy còn được bồi thường, hiện giờ một phân tiền cũng đừng mong nhận lấy. Bà suy nghĩ, lại nói, “Lúc rảnh rỗi mong Huyện chủ đến phòng bếp nhỏ dạo một vòng, cho dù ra vẻ cũng được, ra vẻ ngài có hiếu tâm, hiện giờ Tứ tiểu thư mỗi ngày đều làm canh Nhũ Cáp để phu nhân bồi bổ thân thể! Nếu ngài không làm gì hết…”

Lí Vị Ương chớp mắt, cười nói: “Ồ, canh Nhũ Cáp sao, món này ta biết làm. Chỉ có điều không ngon lắm —— “

Đỗ ma ma cười nói: “Sao lại để Huyện chủ tự mình nấu, chỉ cần ngài phân phó một tiếng, nô tỳ sẽ chuẩn bị đầy đủ, đến lúc đó ngài tự mình bưng vào là được, Đại phu nhân thấy ngài hiếu thuận như vậy sẽ tha thứ cho Huyện chủ.”

Lí Vị Ương cười nhạt, nói: “Đỗ ma ma thật trung tâm với ta.”

Đỗ ma ma vẻ mặt nịnh nọt nói: “Chỉ cần Huyện chủ để ý đến nô tỳ trước sau như một, nô tỳ đương nhiên sẽ một lòng suy nghĩ cho ngài, giúp ngài khuyên nhủ Đại phu nhân, chỗ phu nhân có gió thổi cỏ lay gì, người đầu tiên biết được nhất định là ngài.”

Lí Vị Ương gật đầu, nói: “Vậy đa tạ ngươi.” Nói xong, nàng phất tay, phân phó Bạch Chỉ đưa cho Đỗ ma ma một hồng bao.

Đỗ ma ma nhận lấy hồng bao, mặt mày hớn hở rời đi.

Bạch Chỉ nói: “Tiểu thư, lần nào cũng cho như vậy thì chừng nào mới đủ đây, lão nô tài này, tâm địa quá tối, làm chuyện gì cũng phải có tiền!”

Lí Vị Ương cười, nói: “Nhân tâm có thể dùng tiền mua được không phải là thật tâm, nhưng nếu dùng tiền mà vẫn không mua được, với ta mà nói càng không phải là chuyện tốt.”

Bạch Chỉ cùng Mặc Trúc liếc nhìn lẫn nhau, không hiểu những lời này có ý gì.

“Triệu Nguyệt, đến đây, ta có việc phân phó ngươi làm.” Lí Vị Ương vẫy tay.

Triệu Nguyệt nghe vậy, lập tức ghé lỗ tai sang, Lí Vị Ương nhẹ nhàng nói với nàng ấy hai câu, hai mắt Triệu Nguyệt sáng lên: “Dạ, nô tỳ lập tức đi làm!”

Bạch Chỉ cùng Mặc Trúc rất hiếu kỳ, rốt cuộc Lí Vị Ương bảo Triệu Nguyệt làm gì, nhưng sau đó mặc kệ các nàng nói bóng nói gió như thế nào, Lí Vị Ương cũng không trả lời.

Lí Vị Ương chưa từng đến phòng bếp nhỏ một lần nào, không chỉ nàng, thậm chí ngay cả nha đầu bên người nàng không một người nào đến, nhưng mà Tứ tiểu thư Lí Thường Tiếu tận tâm tận lực, không quản ngày đêm đến hầu hạ Đại phu nhân, thậm chí còn tự tay đun canh thuốc, lâu ngày, Phúc Thuỵ viện bắt đầu có lời đồn đãi, nói Tứ tiểu thư mới giống nữ nhi, Tam tiểu thư Lí Vị Ương ỷ vào mình là Huyện chủ, chẳng những không chăm sóc Đại phu nhân, thậm chí chén thuốc cũng không chịu bưng, những lời này nói trong Đại Lịch luôn chú trọng hiếu đạo là cực kỳ không hay, Đại phu nhân cho dù không tốt nhưng vẫn là mẹ cả, tuyệt đối không được xem nhẹ, hành động chẳng quan tâm này của Lí Vị Ương, tương lai sẽ gây trở ngại rất lớn đến thanh danh của nàng. Bạch Chỉ cùng Mặc Trúc nghe thấy, trong lòng sốt ruột, vội vàng tới khuyên nhủ.

“Tiểu thư, hay là tiểu thư đến phòng Đại phu nhân ngồi một lát đi.”

“Đúng vậy, chỉ nửa khắc thôi cũng được, để lời đồn dễ nghe một chút.”

“Cả chỗ phòng bếp kia nữa, tiểu thư cũng làm theo Tứ tiểu thư đi đun canh đun thuốc gì đó, tiểu thư không cần động tay đâu, các nô tỳ tất nhiên sẽ chuẩn bị đầy đủ cho tiểu thư.”

“Đúng vậy, hiện giờ mọi người đều nói Tứ tiểu thư hiếu thuận, nói tiểu thư… Mẹ cả của mình bị bệnh, ngay cả chén thuốc cũng không chịu bưng, truyền ra ngoài thật sự rất khó nghe.

Lí Vị Ương đang đọc sách, nghe xong tất nhiên biết hai nha đầu đang suy nghĩ cho nàng, nhưng nàng vẫn không hoang mang chút nào, hỏi Triệu Nguyệt một câu: “Mọi chuyện đã làm ổn thoả chưa?”

“Dạ, tiểu thư, mọi chuyện đã làm ổn thoả.”

Lí Vị Ương cười, đứng dậy: “Đi thôi.”

Mặc Trúc cùng Bạch Chỉ lắp bắp: “Tiểu thư định đi đâu?”

Lí Vị Ương thản nhiên mở miệng: “Tất nhiên là đến phòng bếp? Không phải mẫu thân muốn uống canh Nhũ Cáp sao?”

Bạch Chỉ lập tức vui mừng: “Dạ, nô tỳ lập tức đi chuẩn bị.”

Trong phòng bếp có bảy tám nha đầu đang dọn dẹp, nhìn thấy Lí Vị Ương đến vội vàng hành lễ.

Lí Vị Ương cười, nói: “Vừa rồi ta phái người đến phân phó, đồ ăn đã chuẩn bị xong chưa?”

Một nha đầu thông minh lanh lợi đáp lời: “Bẩm Huyện chủ, mọi thứ đã chuẩn bị, chúng nô tỳ đang nấu canh, phòng bếp nhiều khói bụi, Huyện chủ cứ về trước, canh nấu xong nô tỳ sẽ đưa qua.”

Lí Vị Ương cười, nói: “Không cần, để nha đầu của ta làm, các ngươi ra ngoài đi.”

Mấy nha đầu liếc nhìn nhau, lộ ra vẻ mặt khó xử.

Lí Vị Ương nhướng mày: “Sao thế, ta không thể sai sử các ngươi sao?”

Mấy người không dám hé răng , sau đó ngoan ngoãn lui ra ngoài. Đến khi phòng bếp không còn người khác, Lí Vị Ương cười, nói: “Bạch Chỉ, ngươi nấu canh đi.”

“Dạ.” Bạch Chỉ cho Nhũ Cáp đã rửa sạch sẽ vào nồi, đổ nước, cho thêm nhân sâm vào nấu cùng, cầm quạt nổi lửa, cảm thán: “Tiểu thư làm rất đúng, nếu để bọn nha đầu này nấu, không chừng lại xảy ra chuyện ồn ào gì đó, để tự chúng ta ra tay vẫn yên tâm hơn.”

Lí Vị Ương cười nhưng không trả lời nàng.

Mặc Trúc bước lên giúp Bạch Chỉ, hai người cùng nấu, tốc độ nhanh hơn trước nhiều.

Một lúc lâu sau, canh nấu xong, Bạch Chỉ dùng một bát sứ hoa văn sen màu trắng miệng cao để múc canh, đặt vào khay, xong rồi mới cười nói: “Tiểu thư, đã nấu xong rồi.”

Lí Vị Ương quay đầu liếc mắt nhìn Triệu Nguyệt, Triệu Nguyệt gật đầu, tươi cười của Lí Vị Ương càng sâu hơn.

Đỗ ma ma bên kia đã sớm nghe được tin tức, đứng tại cửa chờ Lí Vị Ương. Vài canh giờ trước nha đầu đã nói Tam tiểu thư dẫn người vào phòng bếp, nhưng đến giờ còn chưa thấy bóng dáng, Đỗ ma ma phái người đi xem xét, đáng tiếc bên người Tam tiểu thư có nha đầu võ công cao cường, căn bản không thể đến gần. Trong lòng bà nóng như lửa dốt, Lí Vị Ương lại không nhanh không chậm dẫn nha đầu đi tới, thấy Đỗ ma ma đứng chờ ở cửa, nàng dừng bước nói: “Đỗ ma ma sao lại đứng chờ ở đây?”

Đỗ ma ma vẻ mặt mang ý cười: “Huyện chủ, hôm nay lão gia đến thăm phu nhân, ở lại dùng bữa, hiện giờ còn đang chờ ở bên trong!”

Lí Tiêu Nhiên cũng tới rồi? Lí Vị Ương chớp mắt, cố ý lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Hôm nay là ngày mấy ——” mấy tháng nay, phụ thân chưa từng bước qua cửa phòng Đại phu nhân.

Đỗ ma ma lại chỉ cười nói: “Huyện chủ mau vào đi thôi.”

Lí Vị Ương liếc mắt ra hiệu với Bạch Chỉ phía sau, Bạch Chỉ cầm hộp thức ăn, vâng lời đi theo sau nàng bước vào phòng.

Trong phòng, Lí Tiêu Nhiên đang ngồi cạnh bàn ăn, sắc mặt Đại phu nhân có vẻ tái nhợt, bọng mắt xanh tím, nhưng môi lại đỏ tươi, không cần nghĩ cũng biết nhất định là để che giấu sắc môi tái nhợt nên mới tô son. Tứ di nương một thân áo dài màu tím nhạt, ngoan ngoãn đứng sau lưng Lí Tiêu Nhiên. Lí Thường Tiếu đang đứng cạnh đó, cung kính gắp thức ăn cho phụ thân và mẹ cả. Theo đạo lý mà nói, chuyện này không cần nàng phải làm, nhưng hiện giờ nàng không thể không làm, cho dù là vì Lí Thường Hỉ thì nàng cũng phải cẩn trọng tất cung tất kính.

Lí Vị Ương mỉm cười, bước lên hành lễ: “Phụ thân, mẫu thân.”

Đại phu nhân nhìn thấy Lí Vị Ương, cơ bắp trên mặt giật giật như không chịu sự khống chế, nhưng bà vẫn kiệt lực kiềm chế bản thân, cố gắng cười thật ôn hoà, nhưng chỉ có bà cho rằng nụ cười đó là ôn hoà, trong mắt người khác, vẻ tươi cười này thậm chí mang theo sự dữ tợn: “Vị Ương, không phải con dùng bữa trong phòng sao, sao đột nhiên tới đây?”

Biết rồi còn cố hỏi, Lí Vị Ương nghĩ thầm chính bà bảo ta đem canh Nhũ Cáp đến lại còn giả bộ, trên mặt không để lộ điều gì: “Vị Ương đem canh Nhũ Cáp cho hai người, đun canh thật lâu, còn cho thêm Cẩu Khởi, Hoàng Linh, Đương Quy, Đỗ Trọng, vài loại thuốc bắc, bổ khí dưỡng thân, mẫu thân nếm thử xem sao.”

Đại phu nhân mỉm cười nói: “Ừm, con quả nhiên là đứa nhỏ hiếu thuận.”

Lí Vị Ương chỉ cười hoà thuận, nha đầu bên cạnh nhanh chóng nhận lấy hộp thức ăn trong tay Bạch Chỉ, sau đó bưng bát canh bên trong ra, canh vẫn nóng hôi hổi, mang theo mùi hương làm động lòng người. Đại phu nhân cười nói: “Nào, để ta nếm thử tay nghề của Vị Ương.”

Lí Thường Tiếu vội vàng lấy ra bát hình lá sen tinh xảo chuyên dùng để ăn canh, múc hai chén cho Đại phu nhân cùng Lí Tiêu Nhiên, cẩn thận đặt trước mặt hai người. Lí Tiêu Nhiên quay đầu, nói với Tứ di nương: “Mấy ngày nay mọi người vất vả rồi.”

Tứ di nương nói: “Phu nhân thân thể an khang là phúc khí của mọi người, không vất vả.”

Vành mắt của Lí Thường Tiếu bất giác đỏ lên, nhớ lại mấy ngày nay làm trâu làm ngựa bị Đại phu nhân sai bảo còn không thể nói nửa câu oán hận, bằng không là bất hiếu với mẹ cả, trong lòng nàng thật sự vô cùng khó chịu, nâng mắt lên, muốn tìm kiếm ở chỗ Lí Vị Ương sự lý giải cùng an ủi của người cùng cảnh ngộ, nhưng Lí Vị Ương lại chỉ nhìn chằm chằm bát canh kia, căn bản không chú ý đến nàng.

Lí Vị Ương nhìn Đại phu nhân nhẹ nhàng múc một muôi canh, thong thả đưa lên miệng, đang định nuốt xuống, đúng lúc này, Đỗ ma ma đột nhiên vọt lên, cướp lấy thìa trong tay bà, vứt thật mạnh ra ngoài.

Tất cả mọi người sợ đến ngây ra.

Đại phu nhân giận tím mặt, mắng: “Lão nô tài, ngươi điên rồi sao!”

Đỗ ma ma quỳ xuống đất, khóc không thành tiếng: “Phu nhân, nô tỳ có tội!”

Lúc tức giận, trong mắt Đại phu nhân vẫn ẩn chứa sự đắc ý thật sâu, khoé miệng run lên vì kích động.

Lí Tiêu Nhiên cũng biến sắc: “Đỗ ma ma, ngươi chẳng lẽ cũng điên rồi sao? !”

Đỗ ma ma gào khóc: “Phu nhân, nô tỳ vốn không muốn nói, nhưng hiện tại nô tỳ không thể không nói!”

Mọi người đều lộ ra vẻ mặt giật mình, bọn họ không biết Đỗ ma ma vì sao lại biến thành dạng này, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, như chịu oan ức lớn vậy.

Lí Vị Ương thản nhiên nói: “Đỗ ma ma, phụ thân mẫu thân đang dùng bữa, cho dù ngươi có chuyện muốn nói cũng không nên chọn thời điểm hiện tại, chẳng lẽ ở cạnh mẫu thân nhiều năm như vậy, chút quy củ ấy mà không hiểu sao?”

Đỗ ma ma cả người chấn động, sau đó ngẩng đầu, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Lí Vị Ương, so với thường ngày kính cẩn vâng lời thì như hai người khác biệt. Bạch Chỉ lắp bắp kinh hãi, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt, như thể tiếp theo sẽ phát sinh chuyện bất lợi.

Quả nhiên, Đỗ ma ma lớn tiếng nói: “Huyện chủ chột dạ sao, sợ nô tỳ nói hết những chuyện xấu xa Huyện chủ đã làm có phải không?! Nô tỳ nói cho người biết, nô tỳ mù rồi mới nghe lời người nói, đáp ứng giúp người hại Đại phu nhân, hiện giờ nô tỳ biết mình sai lầm, nô tỳ cho dù chết đi cũng tuyệt đối không để gian kế của người thành công!”

Bạch Chỉ lập tức bước lên phía trước một bước: “Đỗ ma ma, ngươi nói hươu nói vượn gì đấy!”

Lí Vị Ương phất tay cười lạnh một tiếng: “Để bà ta nói tiếp.”

“Lão gia, phu nhân, canh Cáp Nhũ kia, nếu phu nhân thật sự uống vào, chỉ sợ sẽ mất mạng ngay tức khắc!”

Tất cả mọi người trong phòng không thể hiểu nổi nhìn Đỗ ma ma, ngay cả Lí Tiêu Nhiên cũng không tin được lỗ tai của mình rốt cuộc đã nghe thấy cái gì!

Đại phu nhân lập tức hỏi lại: “Đỗ ma ma, ngươi có biết mình đang nói gì không?!”

Đỗ ma ma không nói gì, chỉ dập đầu thật mạnh với Đại phu nhân, “Nô tỳ sai rồi! Nô tỳ sai rồi! Cầu xin phu nhân tha thứ!”

Đại phu nhân nhíu mày: “Ngươi đã biết mình sai thì thành thật nói rõ ràng, nói một nửa như vậy, bảo mọi người làm sao tin tưởng ngươi! Chẳng lẽ ngươi trơ mắt nhìn hung phạm sống bình an vô sự không bị trừng phạt sao?”

Đỗ ma ma nghe đến đó, toàn thân quỳ trên mặt đất không ngừng run, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Đại phu nhân, sau đó nhìn mọi người trong phòng một lượt.

“Dạ! Nô tỳ nói hết, thuốc trong canh nhũ Cáp, chính là Huyện chủ ra lệnh cho nha đầu bỏ vào, nô tỳ cũng biết việc này, nhưng mà Huyện chủ hứa hẹn cho nô tỳ năm trăm lượng vàng, nô tỳ nhất thời bị ma quỷ mê hoặc, đáp ứng giúp Huyện chủ!” Đỗ ma ma vừa nói vừa gào khóc.

Sắc mặt Lí Tiêu Nhiên bỗng trở nên xanh mét, ông vỗ bàn thật mạnh: “Nói năng bậy bạ!”

Đỗ ma ma ngẩng đầu, nước mắt nước mũi tèm lem: “Nô tỳ không dám nói dối, nếu lão gia không tin, có thể đem canh này đi kiểm tra!”

Lí Tiêu Nhiên lạnh lùng nói: “Người đâu, kiểm tra thực hư!”

Lí Vị Ương im lặng nhìn Đỗ ma ma, trong lòng cười lạnh, hoá ra là bẫy nàng ở chỗ này! Đầu tiên mượn chuyện xưa đã qua ra vẻ bị nàng thu mua, sau đó nhân cơ hội Ngũ tiểu thư thả bọ cạp đến mật báo lấy được sự tin tưởng, chỉ vì trả đũa vào thời khắc này!

Một ma ma lập tức rút trâm bạc ra, thử bát canh trước mặt Lí Tiêu Nhiên, chỉ chốc lát, đầu trâm bạc lập tức đen đi. Sắc mặt Lí Tiêu Nhiên khó coi, Tứ di nương phía sau kinh hoảng: “Trời ơi, thật sự có độc!”

Lí Vị Ương cũng đang tự hỏi, cả đoạn đường vừa rồi bát canh không qua tay bất kỳ ai, ngoại trừ… nàng nhìn thoáng qua bát đựng canh, không sai, Đại phu nhân đã động thủ trên bát này, thường ngày cho dù nghiệm độc cũng nhất định kiểm tra đồ được mang tới, mà không kiểm tra đồ đạc ban đầu ở chỗ Đại phu nhân, ngẫm lại, ai mà ngờ được Đại phu nhân dùng điểm mù này để hãm hại Lí Vị Ương.

Đỗ ma ma lại la lớn: “Còn cả vàng, ngân phiếu Huyện chủ cho nô tỳ, nô tỳ chưa động đến một xu, tất cả đều giấu trong ngăn ngầm bên dưới giường! Lão gia phu nhân có thể đi kiểm tra, lương mỗi tháng của nô tỳ có hạn, nếu không phải Huyện chủ cho, đâu ra nhiều ngân phiếu như vậy!”

Nói đến đây, ai cũng sẽ tin lời của Đỗ ma ma, muốn nhân chứng có nhân chứng, cần vật chứng có vật chứng!

Đại phu nhân nghiến răng nghiến lợi: “Lí Vị Ương! Ta có lỗi với ngươi lúc nào, ngươi lại thu mua lão nô tài này hãm hại ta!”

—— Lời ngoài truyện ——

Các tình yêu, Tần bị sung quân đi công tác ở nơi rất xa, thời gian là một tuần, mỗi ngày vẫn đăng chương mới đều đặn, hàng tồn kho toàn bộ tung ra hết, mọi người cứ comment chờ ta trở lại sẽ trả lời, ╭(╯3╰)╮!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.