: Nước cờ cao tay
Thác Bạt Chân biết Lí Vị Ương bị thương, trước tiên định đến thăm, ai ngờ sau này nghe nói lúc nàng bị thương đang ở cùng Thác Bạt Ngọc, hắn lập tức phẫn nộ bừng bừng, hơn nữa Cao Mẫn còn chạy tới nói hai ba câu không mặn không nhạt, bề ngoài hắn tỏ vẻ không có hứng thú, mà thực ra trong lòng đã không ngừng quay cuồng. Cho nên nhân lúc người ngoài không chú ý, hắn ba lần bốn lượt đến thăm, nhưng lần nào Lí Vị Ương cũng để Triệu Nguyệt đứng chặn ở ngoài cửa.
Nhưng Triệu Nguyệt cũng là người, chung quy vẫn cần nghỉ ngơi, một ngày mười hai canh giờ Thác Bạt Chân phái người nhìn chằm chằm, rốt cuộc tìm được lúc nàng ta không có ở đây để xông vào lều trại.
Lí Vị Ương đang đọc sách, quay đầu thấy hắn bước vào, nhíu mày.
Thác Bạt Chân thấy nàng bình an vô sự, không biết sao trong lòng lại thấy thoải mái: “Vết thương đã đỡ rồi sao.”
Hắn thật tâm ân cần thăm hỏi, nhưng thái độ không xa lạ này lại làm Lí Vị Ương càng thêm chán ghét, theo bản năng quay đầu đi: “Bạch Chỉ! Bạch Chỉ!” Nàng gọi tên tỳ nữ của mình.
Cho tới giờ Thác Bạt Chân chưa từng nhận phải loại đối xử này, trong lòng giận dữ, không nghĩ ngợi đã cầm lấy bờ vai nàng, muốn xoay người nàng lại đối diện với mình. Lí Vị Ương không ngờ hắn tuỳ tiện tiếp xúc đến thân thể của nàng, lập tức vung tay tát. Lực tay rất mạnh, làm thân thể cả hai người chấn động. Theo bản năng Thác Bạt Chân rút tay về, đặt tay lên má khẽ xoa như bị đau. Hiện tại sự tức giận của hắn đã không thể dùng từ ngữ để diễn tả, quả thật như muốn nổ tung. Nhưng hắn tức giận cũng chỉ giới hạn trong lòng mà thôi. Hắn biết, bộ dáng tức giận kia không hữu dụng trước mặt Lí Vị Ương.
Lí Vị Ương thấy hắn lộ ra vẻ mặt kỳ quái, đứng dậy không chút hoang mang, xoay người thong dong hành lễ với hắn: “Tam điện hạ thứ tội. Ta nhát gan, thấy điện hạ bỗng nhiên giá lâm, chân tay luống cuống, không cẩn thận đụng chạm đến điện hạ, chỉ có điều hiện giờ đã muộn, điện hạ không tiện lưu lại trong lều, mời điện hạ mau chóng rời đi.”
Biểu cảm của nàng không có chút nhiệt tình nào, chỉ có ý lạnh, ẩn ẩn mang cảm giác đẩy người khác ra xa ngoài ngàn dặm, Thác Bạt Chân vô cùng ảo não. Hắn như bị coi thường, Lí Vị Ương càng chán ghét hắn, hắn lại càng cảm thấy khó kiềm chế được dục vọng muốn nắm giữ cô gái này: “Ta chỉ đến thăm nàng, không có ý gì khác.”
Mắt Lí Vị Ương chợt loé, bên miệng hiện lên một tia cười lạnh: “Điện hạ mời ra ngoài đi, thế này không hợp với lễ phép.”
Thác Bạt Chân dùng ánh mắt âm tàn lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, cầm lấy cánh tay nàng, trầm giọng nói: “Những thứ đó chẳng là gì trong mắt ta, Lí Vị Ương, nàng đừng ép ta phải dùng biện pháp mạnh để có được nàng, nàng phải biết, ta không thích người khác phản kháng ta.”
Giờ khắc này, nàng tinh tường nhận ra dã tính cùng sự bạo ngược của sói hoang trong mắt hắn.
“A!” Một tiếng kêu sợ hãi truyền đến, kinh động cả hai người. Thấy người đứng trước mắt chính là Cửu Công chúa. Tuy Thác Bạt Chân không cố kỵ gì, nhưng đột nhiên nhìn thấy muội muội của mình thì vẫn có chút ngượng ngùng, buông lỏng tay, sau đó bước nhanh ra khỏi lều.
Cửu Công chúa ngơ ngác nhìn hắn rời đi, hoàn toàn không biết đã phát sinh chuyện gì, sau đó nàng bước nhanh đến trước mặt Lí Vị Ương, vội vàng hỏi: “Vị Ương tỷ tỷ, Tam ca bắt nạt tỷ sao?”
Lí Vị Ương hờ hững nhìn nàng ấy, trầm mặc không nói gì. Cửu Công chúa giật mình nói: “Sao có thể chứ, Tam ca căn bản không phải là người như thế! Tam ca lúc nào cũng bình dị gần gũi.”
Lí Vị Ương ngẩng đầu, nhìn nàng ấy nói: “Công chúa nhìn thấy vẻ mặt vừa rồi của hắn không, Công chúa không thấy hắn thật đáng sợ sao?”
Cửu Công chúa không nói được gì, vừa rồi nàng nhìn rất rõ ràng, Tam ca nổi giận đứng đó, biểu cảm trên mặt rất đáng sợ, nàng chưa từng nhìn thấy Thác Bạt Chân tức giận như vậy, hoặc là nói, từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Thác Bạt Chân phẫn nộ hoặc xả giận, đều không biểu hiện trước mặt bọn họ.
“Vị Ương tỷ tỷ, Tam ca… có phải thích tỷ không?” Cửu Công chúa suy nghĩ thật lâu, chỉ có thể nghĩ ra một đáp án như vậy, “Nhưng mà tỷ tỷ và Thất ca yêu quý lẫn nhau, không chịu thích Tam ca, có phải không?”
Lí Vị Ương bật cười, bầu không khí vốn nghiêm túc đã bị đứa nhỏ này phá tan toàn bộ. Lời nói của nàng ấy tuy đơn giản, hơn nữa rất hồn nhiên, nhưng không khác biệt lắm so với thực tế. Nàng trợ giúp Thác Bạt Ngọc đả kích Thác Bạt Chân, Thác Bạt Chân lại chưa từng bị nữ nhân lạnh nhạt như vậy cho nên ngược lại chú ý đến nàng, quả thực là một nam nhân vừa buồn cười lại vừa đáng buồn.
Cửu Công chúa giúp nàng quyết định: “Vị Ương tỷ tỷ, Tam ca của ta là người rất cố chấp, nếu tỷ tỷ cứng đối cứng với Tam ca, khẳng định rất không tốt, chỉ có cách lảng tránh không gặp. Bên người Tam ca có rất nhiều nữ nhân, không chừng chỉ nhất thời hứng thú với tỷ tỷ… Ta cũng đi tìm ít mỹ nữ hiến cho Tam ca. Chờ hứng thú của Tam ca biến mất, tỷ tỷ sẽ vô sự.”
Thật không ngờ, những lời này lại do một tiểu cô nương nói ra, nhưng Lí Vị Ương hiểu được, đây là vì Cửu Công chúa sống trong cung đình nhiều năm, tuy hồn nhiên hoạt bát, nhưng không phải hoàn toàn không biết gì.
Lí Vị Ương nhìn ánh mắt chớp sáng của Cửu Công chúa, lâm vào trầm mặc. Không biết vì sao, mỗi lần nàng nhìn thấy Cửu Công chúa thì lập tức nghĩ đến bản thân, đương nhiên, Cửu Công chúa không giống nàng hoàn toàn, nhưng sự hồn nhiên cũng là một sai lầm của nàng, hồi tưởng lại trước kia, cảm giác như đã mấy đời trôi qua.
Lí Vị Ương chớp chớp mắt, sợ nước mắt sẽ rơi xuống.
Dù nói thế nào, nàng đã hơn ba mươi tuổi, sao có thể khóc trước mặt một tiểu cô nương.
Cửu Công chúa nói tiếp: “Chờ tỷ tỷ trở thành Thất tẩu của ta rồi, Tam ca sẽ không làm khó dễ tỷ tỷ nữa.”
Lí Vị Ương nghe giọng điệu của nàng ấy, dường như đã coi mình là đồ sở hữu của Thất Hoàng tử, nhíu mày nói: “Tuy Công chúa có ý tốt… nhưng Công chúa đã nghĩ sai rồi, ta sẽ không trở thành thê tử của Thất ca Công chúa, thật đấy…”
Sắc mặt Cửu Công chúa biến đổi, tựa như nghe thấy chuyện gì vô cùng khó hiểu, thất thanh: “Tỷ tỷ không thích Thất ca sao?”
Nàng cảm thấy không thể tin nổi, trên đời này lại có người đồng thời cự tuyệt hai ca ca của nàng, là hai vị ca ca ưu tú nhất của nàng đấy, Cửu Công chúa luôn cảm thấy, toàn cung đình người có vẻ ngoài tuấn tú nhất chính là Tam ca oai hùng cùng Thất ca tuấn tú, Thái tử cùng Ngũ cả hoàn toàn không so bì được, càng miễn bàn đến vương tôn công tử khác, nhưng Lí Vị Ương lại không thích người nào.
Cửu Công chúa lắc đầu, vẫn không cam lòng nhỏ giọng hỏi: “Tỷ tỷ thật sự… không thích người nào trong hai người?”
Lí Vị Ương lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, sắc mặt nghiêm túc lắc đầu.
Cửu Công chúa lộ ra bộ dạng mờ mịt khó hiểu, vì sao tỷ tỷ lại cự tuyệt làm Vương phi của Thất Hoàng tử. Đối với tiểu thư quý tộc phổ thông mà nói, đó là vinh quang cùng hạnh phúc cao nhất. Vừa mờ mịt đồng thời bỗng nhiên cảm thấy phẫn nộ, cảm thấy Lí Vị Ương còn cao ngạo hơn cả Công chúa là nàng, dám xem thường hai ca ca, nhưng nhớ đến ban ngày tỷ tỷ quên bản thân cứu mình, lại không nhịn được giải vây hộ, nghĩ rằng có lẽ tỷ tỷ có nỗi khổ tâm gì đó, kìm nén sự tức giận ngồi xổm xuống, dịu dàng hỏi: “Tam ca tỷ tỷ không thích thì thôi, tuy rằng Thất ca luôn lạnh mặt, nhưng tâm địa Thất ca rất tốt, thường ngày thương ta nhất, vì sao ngay cả Thất ca tỷ tỷ cũng không thích?”
Lí Vị Ương không biết phải giải thích vấn đề phức tạp với một tiểu hài tử như thế nào, đau đầu xoa trán.
“Vị Ương tỷ tỷ, tỷ tỷ suy nghĩ cho cẩn thận, Thất ca ta thật sự tốt lắm! hơn nữa Đức phi cũng hoà ái, làm bánh hoa quế và bánh gạo ngọt ngon nhất, mỗi lần ta đến Đức phi đều cười với ta, không giống các phi tử khác của phụ hoàng chê ta phiền phức.” Cửu Công chúa mắt ngập nước nhìn nàng, lời nói ra lại làm Lí Vị Ương dở khóc dở cười.
Cửu Công chúa lưu luyến rời đi, nàng phát hiện mình căn bản không có biện pháp khuyên nhủ Lí Vị Ương, thậm chí không thể hiểu nổi, theo nàng thấy, hai ca ca đều là rồng trong loài người, nếu là tiểu thư khác được bọn họ yêu thích, nhất định sẽ vui mừng chết đi được, Vị Ương tỷ tỷ sao ai cũng không thích?
Sáng sớm hôm sau, có người phát hiện tung tích sói trắng ở gần bãi săn, Hoàng đế vô cùng hưng phấn, dẫn theo rất nhiều nhân mã đi bắt.
Các nữ quyến nghe được tin này đều phấn khởi.
“Sói trắng là loài động vật gian xảo, hằng năm người săn được nó đều trở thành anh hùng!”
“Bệ hạ từng săn được một con sói trắng còn sống, tiếc rằng qua vài ngày không ăn không uống thì chết đi!”
“Nghe nói da lông của sói trắng rất ấm áp thoải mái, mùa đông chỉ cần khoác một lớp áo da mỏng manh lên người thì không cần mặc gì khác, nếu có thể dùng lông làm cổ áo, nhất định vừa đẹp lại vừa oai phong!”
“Đúng vậy, không biết năm nay ai là người đầu tiên bắt được!”
Mọi người phụ hoạ, gật đầu nói phải.
Lí Vị Ương ngây người trong lều trại ba ngày, nàng vừa bước ra, sự chú ý của những người khác lập tức chuyển tới chỗ nàng: “Huyện chủ lần trước cưỡi ngựa bị thương, hiện tại đã đỡ hơn chưa?”
“Đỡ hơn nhiều rồi, cám ơn Lưu tiểu thư đã quan tâm.” Lí Vị Ương mỉm cười chào hỏi Lưu tiểu thư thiên kim của Thượng thư Hộ bộ.
“Huyện chủ thật dũng cảm, Nhu phi nương nương gần đây luôn khen Huyện chủ, nói không nhờ có Huyện chủ, Cửu Công chúa đã gặp nguy hiểm!” Tôn tiểu thư bên cạnh xen mồm vào, nàng là thiên kim nhà tướng, thích những nữ hài tử oai hùng hiên ngang, nghe nói Lí Vị Ương dũng mãnh xông lên cứu Cửu Công chúa, trong lòng tăng thêm ba phần hảo cảm với Lí Vị Ương.
Lí Vị Ương cười: “Nếu Tôn tiểu thư ở đấy, ta tin rằng tiểu thư cũng sẽ làm như vậy, còn làm tốt hơn ta nhiều.”
Tôn tiểu thư cười, cũng đúng, công phu cưỡi ngựa của mình là nhất đẳng.
“Hai ngày nay Huyện chủ không ra ngoài, bỏ lỡ rất nhiều trận săn phấn khích! Hiện giờ Tam điện hạ cùng Ngũ điện hạ tạm thời bằng nhau đứng thứ hai, số thú Thất điện hạ săn được là nhiều nhất!” Lâm tiểu thư bên cạnh mắt như toả sáng nhìn bãi săn cách đó không xa.