Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 91-3



: Mệnh táng hoàng tuyền (Bị mất mạng)

Lão phu nhân có chút căng thẳng, sợ Đại phu nhân nói ra lời gì không xuôi tai.

Lí Vị Ương lại mỉm cười, nhếch môi.

Trên mặt Đại phu nhân tràn ngập sợ hãi, trong mắt đều là tơ máu: “Mẫu thân… viện này có thứ gì đó!” Nhìn khắp bốn phía, sợ hãi đến cực điểm, căn bản là hai người tách biệt với Đại phu nhân uy phong thanh thế, đoan trang cao quý ngày xưa.

Tinh thần của bà, hoàn toàn bị phá huỷ bởi ma quỷ cùng giam hãm, mà người thiết kế tất cả, lúc này lại đứng ngay chính diện mỉm cười nhìn bà.

“Thứ gì!” Lâm thị hỏi cực kì tức giận.

“Quỷ!” Đại phu nhân thần bí nói, cổ họng phảng phất như bị bít bởi vải bông, trong mắt mang theo sự biến hoá kỳ lạ, “Nhưng con đã dán đầy phù chú trong ngoài viện rồi, thứ đó nhất định sẽ sợ hãi, nàng ta không dám tới đâu! Hừ, con biết nàng ta là ai, con không sợ nàng ta! Nàng ta còn sống không đấu được với con, chết rồi thì đấu làm sao được!” Vừa nói Đại phu nhân vừa khẩn trương cắn môi, nhìn khắp nơi, như thể đang tìm thứ gì đó, muốn đem ra róc xương bầm thâm vạn đoạn!

Lâm thị vạn lần không ngờ rằng trưởng nữ lại biến thành bộ dáng như quỷ thế này.

“Quỷ?!” Theo trực giác bà cảm thấy chuyện này có liên quan đến Lí Vị Ương, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm nàng: “Viện này làm sao xuất hiện quỷ?”

Khuôn mặt Lí Vị Ương bình thản mỉm cười nói: “Sau khi Tam thẩm qua đời, mẫu thân có lẽ quá tưởng niệm, cho nên luôn nói nhìn thấy Tam thẩm trong viện này, mọi người đều khuyên bảo mẫu thân, mà mẫu thân cứ một mực khẳng định như vậy, mời hoà thượng đạo sĩ thầy phong thuỷ đến xem, cuối cùng ngay cả buổi tối cũng không ngủ, huyên náo không ngừng, hai ngày gần đây càng nghiêm trọng hơn, còn nói nhìn thấy Ngũ di nương trong viện… Hôm nay ngoại tổ mẫu đến vừa hay khuyên bảo mẫu thân.”

“Hừ, giữa ban ngày, trời đất sáng sủa, đâu ra ma quỷ!” Lâm thị nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, trong lòng nhất thời hiểu ra, “Ngươi đúng là mồm miệng lanh lợi!”

Lí Vị Ương cười nói: “Tạ ơn ngoại tổ mẫu đã khích lệ.”

Lâm thị cười lạnh một tiếng, nói với Đại phu nhân: “Đừng sợ, có ta ở đây, quỷ thần gì cũng sẽ không đến gần con, càng đừng nói đến mấy thứ thấp kém, không cần phải sợ!”

Lí Vị Ương chớp mắt, nói mình đây mà, vị phu nhân Quốc công này đúng là không dễ bắt nạt.

Lão phu nhân nghe xong, trong lòng rất không vui, cái gì gọi là “thứ thấp kém”!

Lâm thị ánh mắt lạnh băng nhìn lão phu nhân, nói: “Phu nhân thông gia, con bé bệnh nặng như vậy, vì sao không nói sớm với ta.”

Lão phu nhân khó xử nhíu lại: “Ngài biết đấy, con dâu trước giờ tính tình mạnh mẽ, hơn nữa xương cốt của ngài tuy còn vững vàng khoẻ mạnh, nhưng dù sao tuổi tác đã lớn, thật sự không nên chịu khổ.”

Một cơn gió thổi qua, trên đầu Lâm thị cài một cây trâm hoa vàng phong cách cổ xưa, hàng rua rủ xuống chạm vào thái dương, vang lên tiếng leng keng rất nhỏ. Tóc bạc trên đầu được ánh vàng phản chiếu, càng bắt mắt hơn. Một lúc lâu sau, mảng băng trong mắt bà chậm rãi rạn nứt, nói: “Ta muốn đưa con bé về dưỡng bệnh.”

Nữ nhi đã xuất giá, cho dù về nhà một ngày cũng phải có sự đồng ý của nhà chồng chứ đừng nói đến đón về nhà dưỡng bệnh, trừ phi Đại phu nhân đã bị chồng bỏ. Cho nên yêu cầu của Lâm thị, thực ra có vài phần không hợp lễ pháp, hơn nữa giọng điệu của bà khi nói, không hề có ý thương lượng.

Tuy sự không vui trong lòng lão phu nhân càng đậm hơn, nhưng trên mặt không để lộ gì hết. Bà cười nhìn Lâm thị: “Chuyện này… sợ không ổn. Nhà to như vậy, chung quy vẫn cần có người quản lý.”

Hàn thị cười, giọng nói thanh thanh như chuông bạc, rất dễ nghe: “Đại cô đã bị bệnh, việc nhà tất nhiên phải giao cho người khác, nếu lão phu nhân không nỡ rời xa Đại cô thì tới nhà chúng ta vấn an, mọi người rất hoan nghênh.”

Hoàn toàn không để Lí gia vào mắt, Lí Vị Ương cười nói: “Chuyện này phải thương nghị với phụ thân, mà phụ thân lại đang không có ở nhà…”

Hàn thị mỉm cười nói: “Không sao, đến lúc đó Tưởng gia tất nhiên sẽ đến thông báo một tiếng.”

Chính là thông báo, mà không hỏi sự đồng ý của Lí Tiêu Nhiên, Lí Vị Ương buông mắt xuống, như không nghe rõ ý tứ trong đó.

Nhị phu nhân hít một hơi khí lạnh, người Tưởng gia đúng là ngang ngược! Lúc trước mình về nhà mẹ đẻ chúc thọ còn phải trưng cầu sự đồng ý của lão phu nhân, bọn họ ngược lại, không nói hai lời đã dẫn người đi.

Trong lòng lão phu nhân không thoải mái, cho dù con dâu sinh bệnh thì cũng phải ở lại Lí gia dưỡng bệnh cho tốt, nếu để phủ Tưởng Quốc công dẫn đi, người ngoài nhìn vào, chẳng biết sẽ sinh ra tai vạ thế nào. Cho nên bà không nghĩ ngợi đã mở miệng cự tuyệt: “Con dâu ở đây, mọi người chăm sóc rất chu toàn, không biết phu nhân thông gia có gì bất mãn?”

Nhưng Lí Vị Ương lại cười nói: “Lão phu nhân, thật ra ngoại tổ mẫu cũng vì thương xót mẫu thân, người xem bộ dáng hiện nay của mẫu thân, quả thật không thích hợp ở lại trong viện, miễn cho cả ngày miên man suy nghĩ, bệnh tình nặng thêm, đến lúc đó sẽ không tốt cho lắm…”

Lão phu nhân khó hiểu nhìn Lí Vị Ương, Đại phu nhân trở về nhà dưỡng bệnh, đây không phải là chuyện tốt, vì sao con bé lại đồng ý. Nhưng mà, bà hiểu rất rõ khả năng phán đoán của cháu gái, cho nên đăm chiêu một lát, sắc mặt bình tĩnh nói: “Đã như vậy, phu nhân thông gia đưa con dâu về dưỡng bệnh đi.”

Lâm thị chán ghét trừng mắt nhìn Lí Vị Ương, chỉ hận không thể xẻ thịt, uống máu nàng. Nghe xong không nói thêm gì nữa, phân phó người thu dọn đồ đạc của Đại phu nhân, nhanh chóng rời đi.

Xa xa có tiếng chuông báo hửng đông truyền đến. Nha đầu bên ngoài bẩm báo lão gia đã trở về, lão phu nhân tay cầm phật châu, khe khẽ thở dài nói: “Vào đi.”

Lí Tiêu Nhiên vội vã bước vào, nhìn thấy Lí Vị Ương đang đứng bên cạnh pha trà cho lão phu nhân, bất chấp nàng đang ở đây, lớn giọng nói: “Lão phu nhân, sao người có thể để Tưởng Nhu trở về, sau này người khác đối xử với chúng ta như thế nào, chẳng phải sẽ nói Lí gia không chăm nổi một người con dâu sinh bệnh, bị người nhà mẹ đẻ cứng rắn đưa đi?”

Trên mặt lão phu nhân thản nhiên, nhưng đáy mắt xẹt qua một tia không vui.

“Hiện tại ngươi mới nghĩ đến hỏi ta làm sao hả? Ta ngàn dặn vạn dặn, bảo ngươi đừng dung túng phu nhân của ngươi cùng Trường Nhạc, mà ngươi thì sao? Có nghe lọt lời ta nói không? Hiện giờ nháo loạn thành cái dạng này, để Tưởng gia mang đi cũng tốt, mắt không thấy tâm không phiền!”

“Lão phu nhân, hiện giờ bên ngoài đã có lời đồn đãi, nói nhà chúng ta khắc nghiệt với con dâu! Chuyện này sẽ ảnh hưởng đến đường quan của con!”

Lão phu nhân thở ra một hơi, chậm rãi gật đầu, nói: “Ta vốn không định làm như vậy, cho nên mới không để bọn họ đưa người đi, nhưng vừa rồi Vị Ương nói với ta, dẫn đi tốt hơn so với giữ trong nhà.”

Lí Tiêu Nhiên sửng sốt, kinh ngạc không nói gì, ngẩng đầu nhìn Lí Vị Ương, thấy sắc mặt nàng bình tĩnh, như chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh nghe, ông nhíu mày: “Lời này có nghĩa gì?”

“Phụ thân, đại phu nói, mẫu thân chỉ có thể sống được ba tháng nữa.” Lí Vị Ương nói một câu nhẹ bẫng, nhưng đánh thật mạnh vào trong lòng Lí Tiêu Nhiên, bỗng chốc ông cất cao giọng: “Con nói cái gì?!”

Trong giọng nói Lí Vị Ương không nghe ra được cảm xúc gì: “Phụ thân, con nói, mẫu thân chỉ sống được ba tháng nữa.”

Lí Tiêu Nhiên cảm thấy chân như nhũn ra, dựa lên ghế tựa, cả người bất giác đổ mồ hôi. Vợ chồng nhiều năm như vậy, tuy hiện giờ ông vô cùng chán ghét người thê tử này, nhưng không phải không có chút tình cảm nào… Sao đột nhiên như vậy, nhớ lại bộ dáng mỏng manh gầy yếu của Tưởng thị mấy ngày gần đây, trong lòng Lí Tiêu Nhiên đã tin lý do này.

Lão phu nhân thản nhiên nói: “Nó vô duyên vô cớ chết ở Lí phủ sẽ mang đến rất nhiều phiền toái, người Tưởng gia đã vui vẻ nhận lấy củ khoai lang bỏng tay này thì cho nó trở về có gì không thể, người, bọn họ đã mang về, không còn liên quan gì đến Lí gia chúng ta.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.