Ông ta bảo cô nói ra tình nhân là ai, cô lại bảo ông dẫn đại sự đến gặp?Cụ chủ phải chờ đợi suốt một tháng trời, bỏ ra rất nhiều tiền, khó khăn lắm mới mời được vị đại sư đó.
Cô ta nghĩ đó là củ cải đầy đường, bảo muốn là muốn được à???
Lại còn giàu nhất thế giới!
Nhà họ Chiến còn chưa giàu nhất thế giới đâu nhé! Chắc không phải là bị đập đầu rồi ngu luôn chứ!
Quản gia Từ thấy cô đã sắp ra khỏi phòng bệnh, không nhịn được hỏi: “Mợ chủ đi đâu thế?”
“Về nhà.”
Quản gia Từ thắc mắc.
Không phải ông lắm chuyện đâu, nhưng rõ ràng cô gái này nhìn thấy túi xách và điện thoại của mình vẫn để trên giường bệnh, thế mà cô ta không hề có ý cần theo, cứ ngang nhiên bỏ đi như thế.
Dù gì thì ông ta cũng là người quản lý của nhà họ Chiến, không phải trợ lý cá nhân của cô ta, chẳng lẽ cô ta không thấy làm vậy có phần không ổn sao?
“Kết quả kiểm tra não của mợ vẫn chưa có, mợ chưa thể đi được!”
“Không tổn thương đến mạch máu, chỉ chấn động não nhẹ thôi, về nghỉ ngơi là được.
Vết thương bên ngoài thì ông bảo bác sĩ gia đình thay thuốc cho tôi hai ngày một lần là xong.”
Nhìn bóng lưng thon thả, lạnh lùng nhưng lại quyến rũ và kiêu ngạo bướng bỉnh kia, còn cả vòng eo nhỏ như rắn nước, sàn nhà như có thể nở hoa dưới gót sen của cô, quản gia Từ thực sự muốn mua một chiếc vương niệm rồi đội lên đầu cô.
Sao cô gái này lại có thể như vậy được nhỉ?
“Nhưng phải chờ kết quả kiểm tra nữa, mợ nói thì không được!”
Đúng lúc này, bác sĩ đang bước nhanh đến qua chỗ rẽ, trông thấy Cảnh Thiên thì chào một tiếng theo phép lịch sự: “Chào mợ chủ.”
Cảnh Thiên phản ứng lại, chắc chắn đối phương đang gọi mình mới khẽ gật đầu, trong vẻ quyến rũ là cảm giác cao quý lạnh lùng trời sinh.
Nhìn sang quản gia Từ mặc bộ vest cổ điển kiểu Anh, đi kèm mái tóc chải chuốt tỉ mỉ đang đuổi theo sau, ông đeo một chiếc túi có logo cực lớn như chỉ sợ người khác không nhìn ra đây là bản giới hạn của Chanel, tay cầm một chiếc điện thoại nạm vụn kim cương lấp la lấp lánh, nhìn thế nào cững thấy giống nữ chủ tịch dẫn theo cái đuôi của mình đến thị sát công ty.
“Kết quả kiểm tra thế nào rồi?” Quản gia Từ hỏi.
Bác sĩ chưa hoàn hồn lại nên không dám nhìn thẳng, vội vàng trả lời: “Vết thương trên đầu mợ chủ dài 5cm, rộng 3.5mm, tuy chảy nhiều máu nhưng không bị tổn thương đến mạch máu, chỉ bị chấn động não nhẹ, về nhà nghỉ ngơi là được.
Vết thương ngoài da thì mời bác sĩ gia đình đến thay thuốc hai ba ngày một lần, nếu gội đầu thì đừng để chạm đến vết thương.”
Quản gia Từ: !!!
Không ngờ cô ta lại đoán đúng.
“Thế mợ chủ được xuất viện chưa ạ?”
“Vâng thưa quản gia, mợ chủ bị thương không nặng, có thể xuất viện bất cứ lúc nào.”
Quản gia Từ ngẩng đầu, đang định lên tiếng thì phát hiện Cảnh Thiên đã đi đến khúc rẽ ở cuối hành lang, mấy vệ sĩ do ông ta dẫn đến đang theo sau lưng cô.
Khí thế này…
E rằng cụ chủ ra ngoài thị sát cũng chỉ như thế thôi nhỉ?
Quản gia Từ vội vàng đuổi theo, lên xe rồi đưa đồ đang cầm cho Cảnh Thiên: “Mở chủ, túi và điện thoại của mợ.”
Cảnh Thiên liếc nhìn những thứ hoàn toàn không phải phong cách của mình một cách ghét bỏ, cô thờ ơ đáp: “Cầm hộ tôi đi, về rồi đưa tôi sau.”
“…!Vâng.”
“Mợ chủ, ban nãy kết quả chẩn đoán của bác sĩ giống hệt như những gì mợ nói.
Mợ từng hiểu về ngành y rồi ạ?”
“Không.” Cảnh Thiên phủ nhận nhanh gọn lạ thường.
“Thế làm sao mợ biết được tình trạng vết thương của mợ?”
“Tra trên mạng đấy.”
“Kết quả chẩn đoán mà cũng tra được?” Rõ ràng là quản gia Từ không tin.
“Ừ.
Chín đồng chín, bác sĩ bệnh viện hạng A cấp III giải đáp thắc mắc trực tuyến bốn mươi tám giờ.”
“Thì ra là vậy!”
Quản gia Từ gật đầu như tỉnh ngộ, nhưng trong lòng lại cảm thấy hình như mình bị lừa….