Khi ông cụ mở cửa ra, ông trông thấy Cảnh Thiên đang đứng cười tươi rói bên cạnh Chiến Lê Xuyên, tâm trạng của ông tốt lên hẳn.
“Thiên Thiên cũng ở đây à?”
“Vâng.” Cảnh Thiên gật đầu.
“Hai đứa đang nói chuyện gì thể?”
“Chúng cháu đang nói về phạm vi kiểm soát và ảnh hưởng lẫn nhau giữa hệ thần kinh soma và hệ thần kinh giao cảm ạ.”
Ông cụ: ???
Đột nhiên nghe thấy chủ đề cao siêu như vây từ Cảnh Thiên ngốc nghếch, ông không thể phản ứng lại ngay được.
Thấy ông cụ bình thường không hay nói chuyện nhưng lại vô cùng hoạt bát khi ở trong phòng Chiến Lê Xuyên, Cảnh Thiên nể mặt kim chủ nhà mình, giải thích: “Nếu cậu ba không ăn cơm thì sẽ thấy đói.
Cơ thể đã không dễ chịu rồi, vì sao còn phải hành hạ chính mình, khiến chính mình cảm thấy khó chịu nữa? Và lại, nếu sau này khôi phục được hệ thần kinh mà vẫn giữ được cơ bắp hoàn hảo, vậy thì quá trình phục hồi chức năng cũng sẽ nhanh hơn nhiều.”
Ông cụ vô cùng tán thành với những gì Cảnh Thiên nói, ông vội vàng gất đầu rồi răn dạy cháu trai: “A Xuyên, nghe thấy chưa? Đến Cảnh Thiên cũng bảo sau này mà khôi phục được hệ thần kinh thì khi phục hồi chức năng sẽ phải dựa vào thể chất của cháu đấy.
Giờ cháu không ăn com thì thể chất và cơ bắp của cháu sẽ kém đi nhiều.”
Chiến Lê Xuyên mở mắt nhìn về phía Cảnh Thiên, đối mắt sâu thẳm như giếng cổ lặng yên, không hề có tình cảm: “Cô ta là bác sĩ à?”
Ông cụ: …
Cảnh Thiên vẫn mỉm cười: “Cậu ba không thể coi thường người khác như vậy được.
Tuy tôi không phải là bác sĩ nhưng trên thế giới này nhiều người giỏi và bác sĩ giỏi lắm, chưa biết chừng cậu ba may mắn lại gặp được thì sao?”
Ông cụ thực sự rất thích những lời như vây, ông phụ họa theo ngay: “Đúng đấy A Xuyên, ban nãy ông…”
“Ông, cháu có vài câu muốn nói riêng với ông.”
Chiến Lê Xuyên hiểu rất rõ về chuyện vì sao Cảnh Thiên lại trở thành vợ của anh.
Vì sao cô lại đến giường bệnh của anh và nói những lời này, anh cũng hiểu rất rõ.
Anh biết ông nội có ý tốt, nhưng anh không hề muốn chấp nhận sự quan tâm giả dổi đến từ một người phụ nữ xa lạ chi vì tiền.
“Ông nội nói chuyện thong thả với cậu ba đi a, cháu ra ngoài trước.”
“Ừ.”
Sắc mặt ông cụ lúc này không quá tốt, thậm chí trong mắt ông còn thoáng vẻ không muốn Cảnh Thiên rời khỏi đây.
Bởi vì sau khi nghe lời A Xuyên nói, ông có dự cảm không tốt cho lắm.
Chờ Cảnh Thiên và vệ sĩ ra ngoài hết, trong phòng chỉ còn lại Chiến Lê Xuyên và ông cụ, không để Chiến Lê Xuyên lên tiếng, ông cụ đã phá vỡ bầu không khí ngột ngat đến mức khiến người ta khó chịu trong phòng: “Cháu thấy con bé Cảnh Thiên đó thế nào? Đại sự Tịnh Viễn đã nói là mệnh của cháu cứng quá, cứng quá thì dễ gãy nên số mệnh mới có chuyện hung.
Nhưng Cảnh Thiên là mệnh chí âm, ăn khớp một cách hoàn hảo với số mệnh chí dương của
cháu.
Cháu và Cảnh Thiên kết hợp với nhau thì mọi khổ nạn đều có thể giải quyết dễ dàng.
Đại sư Tịnh Viễn xem tử vi chuẩn lắm.
A Xuyên à, giờ Cảnh Thiên đã là vợ của cháu rồi, chắc chắn cháu sẽ khỏe lại nhanh thôi.”
Yết hầu của Chiến Lê Xuyên nhúc nhích, dòng suối ấm ẩn mình trong đôi mắt sâu thằm, nhưng anh vẫn đáp lại một cách tàn nhẫn: “Ông nội, bác sĩ đã tuyên án tử hình cho cháu rồi, ông cần gì phải cố chấp như thế chứ? Ba tháng nay cháu đã cố gắng tiến hành phục hồi chức năng chỉ vì không muốn làm ông phải buồn lòng thất vọng.
Nhưng mà…!cháu thực sự rất đau khổ.
Cháu xin ông, để cháu ra đi thanh thản đi.”
Dù là lời cầu xin nhưmg ông cụ lại nghe ra sự quyết liệt và tuyệt vọng ẩn giấu trong giọng nói.
Anh nói xong, cả căn phòng rộng lớn chìm vào sự yên tĩnh nặng nề..