Chiến Lê Xuyên im lặng nằm trên giường bệnh chờ nán quyết về sự sống chết của mình.
Thật lâu sau, tiếng khóc nức nở vô cùng đau đón và kìm nén của cụ già vọng từ trong phòng ra.
Chiến Lê Xuyên ngơ ngác nhìn về phía trước, anh biết muốn ông nội đồng ý với anh là một hành động vô cùng tàn nhẫn, nhưng giờ đây anh đã trở thành như thế này rồi, sau này không thể làm bất cứ chuyện gì cho gia tộc nữa.
Ngày nào cũng nằm trên giường nhìn trần nhà từ sáng đến tối, chi bằng giải thoát sớm thì hơn.
Nhưng bây giờ đến việc tự sát anh cũng không làm nổi.
“A Xuyên, cháu sẽ khỏe lại thôi! Cháu cứ tin ông, ông thực sự sẽ tìm được người chữa khỏi cho cháu! Cháu đừng từ bỏ…!Không có cháu thì ông sống còn có ý nghĩa gì nữa? Cháu chính là tất cả của ông, cháu chính là tính mạng của ông, cháu có biết không?” Ông cụ vừa năn nỉ vừa khóc không thành tiếng.
“Ông à, dù không có cháu thì ông vẫn còn anh cả và chị hai mà…”
“Không! Ông chi cần cháu thôi! Tiền bạc, danh tiếng, địa vị, ông nội không cần cái gì hết, ông chỉ muốn cháu sống thật tốt thôi! A Xuyên, ông nội xin cháu đấy…”
Giọng Chiến Lê Xuyên bình thản không gợn cảm xúc.
“Nhưng cháu rất đau khổ…!Ngày nào, giờ nào, phút nào cháu cũng phải đối mặt với sự vô dụng và bất lực của chính mình.”
“Sao lại vô dụng chứ? Giờ cùng lắm thì chỉ là cháu không có sức lực mà thôi, nhưng tất cả mọi người đều thấy rõ cháu có năng lực mạnh đến mức nào.
Cháu xem những người bị liệt khác, họ chỉ có thể chịu đựng sự đau khổ vì đại tiện tiểu tiện mất kiểm soát, nằm liệt trên giường bệnh không thể làm gì được.
Nhưng cháu thì đã chế tạo nên một chiếc máy tính thông minh ngay sau khi bị liệt, để nó truyền đạt mọi thông tin của cơ thể thông qua não bộ.
Thậm chí cháu còn có thể điều hành trực tiếp cả tập đoàn thông qua máy tính.
Tất cả sinh hoạt thường ngày của cháu đều có người máy chẳm sóc.
Cháu có năng lực như thế, cho dù bị liệt thì cũng không cần người khác đỡ đần, cháu có thể tư xử lý tất cả mọi chuyện, sao cháu lại vô dụng được?”
“Nhưng ông à, cháu không thể chịu được cảnh người khác chạm vào cơ thể cháu, dù là người máy cũng không được.
Cháu càng không thể chịu được cảnh ngày nào cháu cũng chỉ có thể nằm ở đây không thể động đây.
Từ khi lờ mờ tỉnh lại cho đến khi chìm vào giấc ngủ lần nữa, mỗi phút mỗi giây trong khoảng thời gian đó đều chẳng khác gì lăng trì đối với cháu.”
“Đó chi là tạm thời thôi A Xuyên, tất cả sẽ tốt lên thôi!” Ông cu vừa khóc vừa cầu xin.
Chiến Lê Xuyên lại lắc đầu: “Cháu đã xem bệnh án ngay sau mỗi lần kết thúc phục hồi chức năng rồi.”
Tim ông cụ thót lên, mặt ông trắng bệch.
Đó là thứ mà ông đã phải dặn dò đi dặn dò lại, còn cố tình tìm hacker lập tường lửa bảo vệ.
Sao A Xuyên của ông lại giỏi như thế được nhỉ?
Đã liệt rồi mà vẫn có thể hack được tường lửa do hacker lập chi bằng sóng điện não.
“Cho dù cháu cổ gắng như thế nào thì tỷ lệ hồi phục vẫn là không.
Tình trạng tốt nhất chính là mút thần kinh ở ngón tay có thể hồi phục lại ít nhiều khiến đầu ngón tay cháu có thể nhúc nhích một chút mà thôi.
Ông à, cuộc sống như thế…!cháu thà không cần còn hơn.”
“Không! Không!” Ông cụ Chiến lắc đầu liên tục: “Vẫn còn cơ hội mà A Xuyên!”
Dút lời, ông bèn mở máy tính bảng đang cầm trên tay ra rồi tìm một thư điện tử mà chuyên gia gửi đến cho ông, ông mở ra rồi nói: “Cháu xem người này đi, hắn tên là Hắc Trạch Lẫm, là một dân cờ bạc rất lợi hại.
Kẻ này từng đến tất cả các sòng bạc ở châu NHD và chưa từng thua một ván nào, thắng được gần ba trăm triệu đô la Mỹ trong ba ngày, đắc tội với không ít dân máu mặt.
Sau đó kẻ này bị người ta lóc xương, gân tay gân chân bị cắt đứt hết.
Ban đầu hắn chi có thể cắt bỏ chi, nhưng hắn lại tìm đến môn chủ Đường Môn tên Saka nhờ cứu chữa.
Cháu nhìn hắn bây giờ đi, tuy tay chân đều được lắp xương vào nhưng dây thần kinh lại ăn khớp như kỳ tích, hắn có thể đi lại và làm việc bình thường.
Có thể nói, tổn thương lần đó hoàn toàn không để lại di chứng gì bất lợi cho hắn.”
“Hồi đó Hắc Trạch Lẫm cũng được mời đến châu Đế để chuyên gia hội chẩn, nhưng kết quả hội chẩn của các chuyên gia đều là cắt bỏ chi.
Như vậy đã đủ chứng minh rằng y thuật của Saka cao siêu đến mức nào.
Chỉ cần Saka có thể đồng ý chữa trị cho cháu, chắc chắn cháu sẽ được chữa khỏi! Đừng nói là nhúc nhích ngón tay, cho dù là đi lại như người bình thường cũng không phải không có khả năng!”.