Khi Khương Vũ Hi bị ông cụ bảo đi ra ngoài, vốn dĩ cô ta đã vừa xấu hồ vừa tức giận rồi, sắc mặt đỏ bừng.
Nhưng khi nghe thấy câu nói bảo cô ta ra ngoài không mang chút tình cảm nào của Chiến Lê Xuyên, khuôn mặt đang đỏ bừng đột nhiên trở nên trắng bệch.
Một giây trước cô ta còn chìm đắm trong niềm vui không thể dứt ra được vì anh Xuyên đã nhìn cô ta, lúc này lại bị và mặt.
Sự đối lập này khiến Khương Vũ Hi cảm thấy đầu óc mình ngơ ngác, tai vang lên tiếng ù ù.
“Cô Khương, cậu ba của chúng tôi mời cô ra ngoài.”
Vân Chu bước đến bên cạnh Khương Vũ Hi, giọng nói như người máy.
Nhìn thấy khuôn mặt lã chã nước mắt của Khưong Vũ Hi, ông cụ vẫn cảm thấy cô gái này hơi đáng thương.
Ông vừa định lên tiếng để cô ta không quá xấu hổ thì Cảnh Thiên ở bên cạnh bỏ đá xuống giếng, phì cười thành tiếng.
“Chao ôi, cái và mặt này đúng là bất ngờ không kịp phòng bị.
Xem ra anh Xuyên của cô hoàn toàn không để sự quan tâm của cô vào mắt nhi?”
Nhìn dáng vẻ người phụ nữ này, ánh mắt Chiến Lê Xuyên càng sâu hơn.
Về Khương Vũ Hi, tuy rằng trước đây cô ta thấy Cảnh Thiên chướng mắt nhưng chưa bao giờ ghét và căm hận cô như vậy.
Cảnh Thiên không có nổi quan niệm cơ bản nhất của con người là biết điểm dừng, chuyện gì cũng phải chừa đường lui.
Cho dù là đang ở trước mặt anh Xuyên hay là ông cụ, cô ta đều chỉ chăm chăm gây chuyện, đúng là quá ngông cuồng!
Dù đang vô cùng tức giận nhưng sau khi hít thở sâu một lúc, Khương Vũ Hi vẫn nở nụ cười.
“Tâm trạng của anh Xuyên không tốt, tôi có thể hiểu được anh ấy, cũng sẽ bao dung anh ấy không giới hạn, cho nên cô không cần kíƈɦ ŧɦíƈɦ tôi để tôi nói ra mấy lời khó nghe.”
Nói xong, Khương Vũ Hi lại nở nụ cười quan tâm: “Anh Xuyên, vậy em đi ra ngoài đây, anh nghỉ ngơi cho khỏe, hôm khác em sẽ tới thăm anh.”
“Chỉ có người mẹ mới dành cho con trai của mình lòng bao dung không giới hạn, thì ra cô luôn yêu thương cậu ba như con trai à? Đúng là tình mẹ vĩ đại!”
Khương Vũ Hi đã đi đến bên cạnh cửa rồi, giọng nói khiến người ta chán ghét của Cảnh Thiên lại vang lên sau lưng cô ta, Khương Vũ Hi tức giận đến mức gần như rít lên tại chỗ.
Nhưng cuối cùng cô ta cũng nhịn lại được.
Cô ta không muốn anh Xuyên nhìn thấy cô ta vút bỏ hết phong thái mà cãi nhau với Cảnh Thiên.
Cảnh Thiên không yêu anh, nhưng cô ta thì yêu.
Cô ta không muốn người đàn ông mà cô ta yêu cảm thấy cô ta là một kẻ tiểu nhân lời nào cũng nói ra được như Cảnh Thiên.
Thấy Khương Vũ Hi đi rồi, ông cụ nói: “Thiên Thiên, vừa rồi cháu hỏi đến hoa lan, lẽ nào lũ chuột kia chết có liên quan đến hoa lan?”
Kẻ đáng ghét đã đi rồi, đương nhiên Cảnh Thiên không còn ý nghĩ gây chuyện nữa, hỏi thẳng:
“Hoa lan Vân Nam là một trong số các giống lan hàng đầu, gần như là báu vật của những khu vườn ở nơi khác, nhưng ở chỗ cậu ba lại chất hẳn mười mấy chậu, đây là cậu ba tự mua hay là người khác tặng thế ạ?”
“Có hai chậu là của thằng bé, số còn lại là ông và chị gái nó tặng.
Có tổng cộng mười ba chậu, chẳng lẽ lan Vân Nam có vấn đề gì à?”
Cảnh Thiên lắc đầu: “Đặt riêng hoa lan Vân Nam thì không có vấn đề gì, nhưng chúng không thể đặt chung với hoa quế và dã chi ma trắng được.”
“Dã chi ma trắng là gì vậy?”
“Đó là một loài thực vật mọc trên tường trồng rất đẹp, được sử dụng để tôn lên vẻ đẹp của hoa.”
Sợ ông cụ không biết, Cảnh Thiên bước đến phòng kính, hái cây dã chi ma trắng trong bụi cây bên cạnh hoa lan, sau đó quay về phòng và đưa cho ông cụ.
Ông cụ cầm dã chi ma trắng trong tay, sắc mặt càng lúc càng kém..