*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Nhưng hôm nay, trong ngày Saka chết đi, Đổng Duyệt Đồng đã trông thấy Z!
Cô ta cảm thấy trái tim mình như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tuy cô ta đang ước ao đến phát điên, nhưng lúc này toàn bộ sự ước ao đã biến thành mừng rỡ.
Nếu Z thật sự có quan hệ rất tốt với Saka, vậy thì chuyện làm ăn của Đường Môn có thể tiếp tục mở rộng nhờ vào chỗ dựa là Thánh Điện.
Áp lực mạnh mẽ khiến Đổng Duyệt Đồng bắt đầu khó thở, nhưng cô ta vẫn mỉm cười trang nhã với Z. Nụ cười đó phối hợp với đôi mắt sưng húp trông vô cùng đáng thương, khiến người ta rất muốn bảo vệ cô ta.
Lúc này Z đã đi đến trước mặt Đổng Duyệt Đồng, chiều cao 1m65 chỉ vượt qua vai người đàn ông một chút, trông như chú chim nhỏ đang nép vào lòng.
Tiết Tấn Nguyên bên cạnh thấy vậy, đang định đưa tay ra bắt tay đối phương thì Z đã bóp cổ Đổng Duyệt Đồng bằng tốc độ rất nhanh, trước khi mọi người kịp phản ứng.
“Tiểu Duyệt!”
Tiết Tấn Nguyên hoảng hốt kêu lên một tiếng rồi định tấn công vào sườn Z, hòng gỡ bàn tay đang bóp chặt cổ Đổng Duyệt Đồng ra.
Nhưng tay hắn còn chưa chạm vào đối phương, Z đã đi trước hắn một bước, đạp thẳng vào ngực hắn.
Tiết Tấn Nguyên không phải dạng trói gà không chặt. Dù gì hắn cũng là chồng chưa cưới của Saka, là cậu cả nhà họ Tiết, từ nhỏ đã được huấn luyện bởi bao tinh anh trong các gia tộc. Hắn có thể ngồi vững trên vị trí người thừa kế của nhà họ Tiết, còn có thể là người đàn ông có danh có phận bên cạnh Saka đã chứng tỏ hắn ưu tú như thế nào.
Khi Z tấn công, Tiết Tấn Nguyên bèn cản lại bằng cùi chỏ. Hành động này có vẻ như không hề mạnh nhưng trên thực tế hắn đã dồn tất cả sức lực của mình vào đó.
Bởi vì người mà hắn đang phải đối mặt là Z! Người có thể khiến tất cả lính đánh thuê trên trường quốc tế đều phải cúi đầu.
Nhưng khi chạm vào chân của Z, hắn phát hiện mình đã sai rồi.
Hơn hai mươi năm kiên trì nỗ lực không ngừng nghỉ cũng chỉ là châu chấu đá xe đối với Z. Cho dù hắn đã dốc hết sức lực toàn thân nhưng vẫn bị Z nhẹ nhàng đá bay ra ngoài.
Khoảnh khắc mông chạm đất, Tiết Tấn Nguyên có cảm giác não mình cũng như thể diện đều vỡ nát hết rồi.
“Cậu chủ!”
Vệ sĩ mặc Âu phục của nhà họ Tiết thấy vậy bèn nhao nhao giơ súng về phía Z, hai kẻ khác thì vội vàng đỡ cậu chủ của mình từ dưới đất lên.
“Bỏ xuống!”
Tiết Tấn Nguyên còn chưa ngồi dậy đã hốt hoảng hét lên với vệ sĩ.
Nhưng rất rõ ràng, tiếng hét của hắn không nhanh bằng tốc độ của Thánh Điện.
Lúc này, mặt đất, không trung và xung quanh đã bị người của Thánh Điện bao vây toàn bộ.
Họ đều là binh lính đã giải ngũ của các nước hoặc là lính đánh thuê, có tố chất và sức mạnh của quân đội kiên cường, vệ sĩ của nhà họ Tiết hoàn toàn không thể chống lại được.
Điều quan trọng là Thánh Điện làm ăn về vũ khí quân đội, đa phần họ đều mang vũ khí hạng nặng, còn bọn họ… toàn là súng lục.
Đối mặt với sự chênh lệch về sức mạnh như vậy, bàn tay đang cầm súng của vệ sĩ nhà họ Tiêu đều run rẩy.
“Tôi bảo các anh bỏ súng xuống!” Trán Tiết Tấn Nguyên nổi gân xanh, hắn giận dữ gầm lên.