*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Là cô đã hại chết Saka.”
Cuối cùng Z cũng lên tiếng, nhưng lời anh ta thốt ra lại khiến mọi người ở đây đều kinh ngạc mở to mắt.
???
Bọn họ đã nghe thấy gì vậy?
Đổng Duyệt Đồng mở to mắt vì hoảng sợ, cô ta nhìn người đàn ông cao hơn cô ta hẳn một cái đầu, toàn thân run lẩy bẩy.
Cô ta vô cùng sợ hãi trước ánh mắt nghi ngờ của các trưởng lão Đường Môn, cô ta vội vàng giải thích: “Tôi… tôi không làm… Sao tôi lại hại chị ấy được? Chị ấy… chị ấy là chị gái của tôi mà!”
“Chuyện cô ấy nghỉ ngơi trên đảo này, trừ tôi ra thì chỉ có cô biết. Tôi sẽ không hại cô ấy, người hại cô ấy chắc chắn là cô!”
Tim Đổng Duyệt Đồng bỗng thắt lại.
Con khốn Saka kia đã bắt mối với Z từ lúc nào vậy?
Đến lịch trình riêng của Saka mà Z cũng biết.
Bọn họ có quan hệ như thế nào?
“Không… Không phải tôi! Anh tin tôi đi! Chị ấy mắc bệnh trầm cảm rất nặng, chị ấy luôn rất mệt mỏi, có nhiều lần nếu tôi không cản lại thì chị ấy đã tự sát rồi. Có một lần chị ấy đã tự sát, là tôi phát hiện ra và đưa chị ấy đến bệnh viện kịp thời. Nếu tôi thật sự muốn giết chị ấy thì sao lại cứu chị ấy chứ?”
“Chị ấy đối xử với tôi tốt như thế, chị ấy còn giúp Đường Môn phát triển rực rỡ, nói khó nghe một chút thì là tôi theo chị ấy nằm không hưởng phúc. Không còn chị ấy, rất nhiều thế lực sẽ không thèm nể mặt tôi. Một người chị gái tốt như thế, làm sao tôi lại giết chị ấy được?”
Z buông lỏng dần, Đổng Duyệt Đồng cũng nói chuyện trôi chảy hơn, cuối cùng Z thả hẳn cô ta ra.
“Không giết cô không phải vì tôi đã tin cô, mà là vì tôi chưa có chứng cứ. Nể mặt cô là em gái cô ấy, tôi có thể thả cô trước. Khi tôi điều tra rõ chuyện này, nếu sự thật thực sự có liên quan đến cô, tôi sẽ khiến cô phải hối hận vì đã đến thế giới này.”
Đổng Duyệt Đồng tái mét mặt, môi không kìm được mà run lên.
“Tôi sẽ tiếp nhận xử lý cái chết của Saka, bây giờ dẫn theo người của các người, cút hết cho tôi!”
“Nhưng… tôi là em gái của chị Saka, là người thân duy nhất của chị ấy, tôi…”
“Cút!”
Z hoàn toàn không buồn nghe lời giải thích của Đổng Duyệt Đồng.
Đổng Duyệt Đồng nhìn sang Tiết Tấn Nguyên đang đứng bên cạnh với khuôn mặt tái nhợt méo xệch, cô ta gọi một tiếng đầy ấm ức.
“Anh Tấn Nguyên!”
Dáng vẻ ngây thơ mỏng manh yếu đuối khác hẳn với sự hung hãn trước ống kính ban nãy, khác hẳn so với sự mạnh mẽ trời sinh của Saka. Đổng Duyệt Đồng là kiểu phụ nữ dù rất có bản lĩnh nhưng vẫn có thể dựa dẫm vào người đàn ông mình thích như chim nhỏ nép vào lòng người ta, khiến người đàn ông có ham muốn bảo vệ vô biên.
Cho nên cô ta chỉ gọi một tiếng đã kích thích được ham muốn bảo vệ của Tiết Tấn Nguyên.
Tiết Tấn Nguyên sầm mặt, nói: “Anh Z này, tôi rất cảm ơn anh có thể hỗ trợ chúng tôi tìm kiếm thi thể của Saka, nhưng Tiểu Duyệt là em gái của Saka, còn tôi là chồng chưa cưới của cô ấy. Đương nhiên chuyện này nên do Đường Môn và nhà họ Tiết chung tay giải quyết, vì vậy không làm phiền anh Z nhọc lòng nữa.”
Nghe Tiết Tấn Nguyên nói vậy, Z cười khẽ, tiếng cười lạnh lẽo như vong hồn gầm thét lao từ dưới địa ngục lên.