Editor + beta: sellsell2610
Một nam sinh nghe vậy liền ngẩng đầu, cảm thán: “Nhìn kìa, chân rất dài, lại còn trắng nữa, trắng muốn phát sáng luôn.”
“Lớn lên chắc còn xinh hơn nữa.”
“Này, đó là học sinh chuyển trường của lớp tôi đấy.”
“Thật không? Vậy ông có phương thức liên hệ không? Chia sẻ cho anh em đi.”
“Hứ, ông hiểu biết gì về cô ấy mà đòi làm quen?”
Một nam sinh khác có thâm ý mà nhướng mày: “Xinh thật, nhưng không hiểu sao mà chân vừa dài lại vừa trắng như thế nhỉ?…”
“Cmn, trong đầu ông toàn mấy cái suy nghĩ xấu xa gì vậy?”
“Tôi suy nghĩ xấu xa cái gì? Còn không phải ông tự bổ não sao?”
“Này A Vinh, ông có biết phương thức liên hệ không? Chia sẻ cho anh em đi.”
Các nam sinh mồm năm miệnh mười, Lý Vinh chịu không nổi đành rút điện thoại ra: “Để tôi xem, hình như trong nhóm lớp có số điện thoại của cô ấy.”
Mấy nam sinh ghé đầu vào xem, vừa mới click mở nhóm lớp, một bàn tay không báo trước cướp lấy điện thoại.
Nghĩ là giáo viên, bọn họ có chút rụt rè ngẩng đầu, hoá ra lại là một nam sinh.
“Cậu là ai?” Có nam sinh chất vấn.
Lý Vinh nhận ra Trần Trì, từ trên ghế đứng lên: “Cậu làm gì vậy? Đưa điện thoại trả cho tôi.”
Trần Trì nắm chặt điện thoại, cúi thấp đầu, chôn dấu cảm xúc.
Có nam sinh hỏi Lý Vinh: “Ai thế? Nhìn âm u giống quỷ vậy?”
Lý Vinh không muốn dây dưa với Trần Trì, giọng nói xa cách lại không kiên nhẫn: “Ở lớp tôi, đầu óc có chút vấn đề, hay bị ngươi khác đánh. Này, mau đưa điện thoại đây.”
Trần Trì không nhanh không chậm ngẩng đầu, gió thổi qua ghế dựa đủ màu sắc trong thính phòng, quần áo bay phần phật.
Thiếu niên lộ ra gương mặt lãnh đạm, dưới ánh mắt trời ấm áp, ngũ quan rõ ràng lưu loát, dáng người sạch sẽ, lại khó giấu khí tức lạnh lẽo.
Lý Vinh kinh ngạc, còn nghĩ cậu nhất định xấu đến doạ người nên mới để tóc mái dài, suốt ngày cúi đầu. Thoạt nhìn không có bộ dáng bị người khác khi dễ, thế nào lại có cảm giác cậu muốn đánh người?
Nam sinh bên cạnh nhìn Trần Trì nheo nheo mắt, bước lên một bước: “Bề ngoài cũng không giống thằng ngốc mà sao suốt ngày giả ngu vậy? Mau đem trả điện thoại lại đây, lát nữa bọn tôi còn phải đá bóng, không có thời gian đánh cậu đâu.”
“Xinh thật, nhưng không hiểu sao chân lại vừa dài vừa trắng như thế nhỉ?”
Y như câu nói ban nãy của người nam sinh kia, ngay cả ngữ điệu cũng rất giống.
Trần Trì nhìn chằm chằm hắn, biểu tình âm lãnh, giống như khí lạnh dưới vực sâu. Cậu đột nhiên mỉm cười, không chút để ý lộ ra tàn nhẫn cùng hung ác, khác xa so với tính cách cô độc ngày trước.
Nam sinh bị cậu nhìn chằm chằm có chút chột dạ: “Cậu cười cái gì? Có cái gì buồn cười? Cậu…”
Trần Trì duỗi tay đưa điện thoại tới trước mặt bọn họ.
Nam sinh sửng sốt một chút, sau đó hừ một tiếng, đưa tay nhận điện thoại. Nhưng chỉ còn cách vài cm, điện thoại lại thẳng tắp rơi xuống đất.
“Cmn.” Lý Vinh thấy vậy vội vàng cúi xuống nhặt, lại bị người khác đạp thật mạnh vào người.
Hắn ngã ra mặt đất, đau đến nhe răng trợn mắt, mở mắt ra đã thấy đồng đội đè ở trên người mình: “Đm ông làm cái gì vậy?”
Nam sinh kia cũng ăn đau, tức giận chỉ vào Trần Trì: “Cmn nó đá tôi.”
Mấy người khác thấy anh em mình bị khi dễ liền đi lên.
Một nam sinh tiến lên túm chặt cổ áo Trần Trì, muốn nắm lấy tay cậu kéo đi. Còn chưa kịp chạm tới, cổ tay đã bị Trần Trì nắm lấy, sức lực vô cùng lớn, giống như có thể nghiền nát xương cốt. Nam sinh đau đến đỏ cả mặt.
Những người khác lập tức đi tới hỗ trợ.
Lấy nhiều chọi một, lại khó khăn lắm mới coi như thể lực hai bên ngang nhau, mấy nam sinh cảm thấy mất mặt không chịu được, cho dù muốn đánh thắng cậu nhưng lực bất tòng tâm.
Sau lưng của Trần Trì giống như có thêm một đôi mắt, mặc kệ đánh thẳng hay đánh lén đều không được. Cho dù có đánh trúng cậu, nhưng Trần Trì mi cũng không nhăn, giống như không biết đau, nhanh chóng đánh trả.
Ở xa, Thời Ôn cùng Vương Đình đang tập trung chơi cầu lông, mắt nhìn thẳng, bên tai cũng không nghe ra tiếng động gì.
Mãi cho tới khi Thời Ôn không đỡ được cầu.
Vương Đình vừa mệt vừa nóng: “Mệt quá mệt quá, mình muốn uống nước.”
Thời Ôn cũng mệt đến không thở được, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trên trán là một tầng mồ hôi. Uống nước cùng điều chỉnh hô hấp xong cô mới cảm thấy có chút kỳ lạ, học sinh trên sân thể dục đều đang tụ tập ở một chỗ.
Vương Đình cũng để ý thấy: “Bên đó có chuyện gì vậy? Hình như là ở thính phòng.”
Thời Ôn sắc mặt khẽ biến đổi.
Thính phòng?
Trần Trì đang ở đó.
Cây tùng cổ xưa chắn ngang tầm mắt hai người, Thời Ôn nhấc chân chạy vòng qua cây tùng, bước chân hơi chậm lại.
Ở thính phòng, các học sinh vây xem, các nam sinh muốn tiến lên nhưng lại không dám tới quá gần, giáo viên cũng nhanh chóng được gọi đến.
Khiến cho mọi chuyện trở lên nghiêm trọng như vậy, bởi vì đây là một trận đánh nhau tập thể.
Các nam sinh mặc đồng phục đá bóng đang vây đánh một nam sinh mặc đồng phục thường. Nam sinh bị kẹp bên trong, giống như cây tảo biển, yếu ớt lại bất lực.