Bệnh Chiếm Hữu

Chương 78: Ôn Ôn Của Anh



Editor: Sel

Thời Ôn chỉ cần nhìn qua weibo liền biết tại sao lại có chuyện này.

Là ảnh chụp tối hôm qua, Trần Trì đưa cô về.

Trong ảnh, cô đứng gần siêu xe, mà người ngồi ở ghế lái, từ trợ lí của Trần Trì lại đột nhiên trở thành một người đàn ông trung niên.

Thời Ôn cũng không đọc bình luận mà lướt xuống xem [phòng làm việc của Thời Ôn] thanh minh.

Cũng không thể nói là thanh minh.

Chỉ là đối phương lời ít ý nhiều làm sáng tỏ:

“Là giả!”

Trong hình, vị trí của Thời Ôn vẫn không thay đổi, nhưng người ngồi ở ghế lái lại trở thành một người phụ nữ.

“Mình cảm thấy nhất định là có người mua hot search để bôi đen cậu, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy đã được làm sáng tỏ rồi.” Nhạc Cẩm ở bên cạnh vẫn còn nói mãi không ngừng.

Thời Ôn gật gật đầu. Dựa theo mức độ nổi tiếng của cô hiện nay, thì cho dù có bị bao dưỡng đi chăng nữa cũng sẽ không có khả năng đứng đầu hot search. Mấy năm nay cô có đóng mấy bộ điện ảnh, danh tiếng cũng tốt, nhưng không phải rất nổi, fans cũng chỉ có hơn 2 triệu.

Cô lại không ngừng được mà nghĩ, tài khoản weibo [phòng làm việc của Thời Ôn] có khi nào là của anh…

Phòng khách truyền đến tiếng chuông cửa.

“Để mình ra xem!” Nhạc Cẩm nhanh chóng chạy ra ngoài.

Ngón tay Thời Ôn ở trên màn hình trượt xuống, nhìn thấy mấy bình luận không tốt đẹp lắm liền tiện tay tắt đi.

“Tiểu Ôn! Cậu lại đây…”

Thời Ôn nghe thấy giọng nói của Nhạc Cẩm có chút gấp gáp, vội vàng đi tới.

Nhạc Cẩm chỉ ống nghe trong tay, không đầu không đuôi nói:

“Anh ta ở dưới lầu chờ cậu!”

Thời Ôn: “Cái gì? Ai cơ?”

Nhạc Cẩm cười quái dị: “Bạn trai cũ của cậu!”

Thời Ôn: “?!”

Nhạc Cẩm nhướng mày mở cửa: “Anh ta bảo đến lấy khăn tay với dù!”

Thời Ôn nhẹ giọng lẩm bẩm: “Sao lúc đó bảo không cần?”

“Đang nói với cậu đó!” Nhạc Cẩm đột nhiên đề cao âm lượng, doạ Thời Ôn nhảy dựng.

Cô nàng ý vị thâm trường mà vỗ vỗ vai Thời Ôn: “Xem đi, galant đưa cho cậu dù cũng là muốn tìm lý do để gặp cậu thôi…”

Thời Ôn nghe Nhạc Cẩm nói như vậy cũng cảm thấy nghi ngờ, cô lắc lắc đầu, quay vào trong tìm đồ của Trần Trì.

Nhạc Cẩm cũng đi vào theo: “Cậu có tin đưa xong đồ, anh ta lại lấy cớ mời cậu ăn cơm không?”

Phản ứng đầu tiên của Thời Ôn chính là nhìn quần áo trên người mình, sau đó ý thức được động tác theo bản năng thì lại ảo não mà nhíu mi.

Cô không nói chuyện với Nhạc Cẩm nữa mà chậm rãi đi xuống lầu.

Nhạc Cẩm cho rằng cô không tin mình, còn nói với theo:

“Cược với mình không? Ai thua phải nấu cơm đấy nhé!”

“Không cược thì vẫn là mình nấu cơm mà!”

Thời Ôn nói xong liền xoay người chạy đi.

Nhạc Cẩm dựa vào tay vịn cầu thang, thở dài, trong mắt tràn ngập tiếc nuối:

“Haizz. Mình mà là đàn ông thì tốt biết mấy. Cô gái tốt như vậy, lên được phòng khách lại xuống được phòng bếp, ôn nhu săn sóc còn đáng yêu động lòng người, bình thường còn biết làm nũng, miệng nhỏ cũng rất ngọt, đôi khi hơi ngốc nhưng lúc cần thông minh lại rất thông minh, đáng tiếc lại rơi vào tay của tên đàn ông thúi kia, đúng thật là…”

“Tiểu Cẩm, con cứ làu bàu cái gì thế?”

Một thanh âm già nua đánh gãy lời lải nhải của Nhạc Cẩm.

“Bà Tống!” Nhạc Cẩm đứng thẳng: “Bà đi mua thức ăn ạ?”

“Ừ, hôm nay con không phải đi diễn à? Còn Tiểu Ôn đâu sao không thấy? Bà còn muốn để nó làm thịt viên với bà đây.” Vẻ mặt bà Tống hiền từ nói.

Nhạc Cẩm nhìn hai cái răng đã rụng của bà: “Bà đừng ăn thịt viên nữa, Tiểu Ôn…” ánh mắt cô nàng đột nhiên sáng lên, “hắc hắc” cười hai tiếng: “Bà Tống, lát nữa bà xuống dưới lầu có thể giúp con một chuyện không? Bà chỉ cần nói là…”

Cách cửa sắt nhìn thấy xe của Trần Trì, trong lòng Thời Ôn không tránh khỏi có chút sợ hãi.

Chắc sẽ không bị chụp ảnh phát tán lên mạng nữa chứ?

Nhưng mà, nếu tài khoản [phòng làm việc của Thời Ôn] kia thật sự là anh, hẳn là anh sẽ không lái chiếc xe này đến đây.

Thời Ôn nghĩ vậy, con ngươi ảm đạm vài phần.

Ngoài cửa, Trần Trì đứng ở trước xe, một thân tây trang phẳng phiu, hơi cúi đầu, tóc trán rũ ở giữa lông mày, mắt kính tơ vàng dưới mặt trời giống như phát sáng.

Nghe được tiếng mở cửa, anh hơi xốc mi, ngẩng đầu nhìn cô đi ra.

Thời Ôn nhìn gương mặt kia, trong phút chốc giống như nhìn thấy bóng dáng của thiếu niên năm ấy. Nhưng ngay sau đó đã bị sự lễ phép ôn đạm (ôn nhu + đạm mạc) của anh đánh nát.

“Cảm ơn.” Trần Trì đi đến trước mặt cô: “Về đến nhà mới phát hiện cây dù này là một đàn anh tặng cho tôi.”

Thời Ôn lắc đầu chìa chiếc dù ra: “Không cần cảm ơn, dù sao cũng là đồ của anh.”

Trần Trì cầm lấy dù đưa cho Tống Đằng.

Tống Đằng mặt không biểu tình nhận lấy.

Cả đêm điên cuồng làm việc, sáng cũng không thèm quay về nhà ngủ mà chạy đến đây lấy dù?

Cho dù muốn gặp mặt thì cũng đâu cần vội vàng như thế.

Trần Trì đem khăn tay để vào trong túi áo, hương thơm nhàn nhạt lây dính trên khăn tay xông vào mũi.

Mùi thơm giống y hệt trên người của cô.

Trần Trì rũ mắt, che đi cảm xúc dưới đáy mắt: “Tôi có thể hỏi một chuyện không? Em dùng nước giặt quần áo hãng nào vậy?”

Thời Ôn không quen anh dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mình, rõ ràng đêm qua vẫn còn bình thường.

Lúc còn đi học, có gì muốn nói anh đều nói trực tiếp mà không quanh co, bây giờ có thể nói một cách bình thường, còn cố tình muốn hỏi như vậy…

Trần Trì thấy cô không nói lời nào, câu “sữa tắm hãng gì?” cũng bị nghẹn trở về: “Không tiện nói cũng không sao.”

Thời Ôn vừa định nói chuyện, phía sau đã vang lên thanh âm quen thuộc:

“Tiểu Ôn…”

Cô quay đầu, nhìn thấy bà Tống liền mỉm cười: “Bà Tống đi mua đồ ăn ạ?”

Trần Trì nhìn cô tươi cười, con ngươi hơi ám lại.

Sau khi về nước còn chưa thấy cô cười với ai như vậy.

Không phải cười lễ phép, không phải cười nhạt…mà là rất ngọt.

Bà Tống vừa thấy Thời Ôn là thích đến không chịu được. Chẳng qua trong nhà chỉ có cô cháu gái, chứ bà mà có cháu trai thì nhất định hỏi cưới Thời Ôn về làm dâu.

Nghĩ vậy, bà Tống không quên lời dặn dò của Nhạc Cẩm, chuyển mắt nhìn Trần Trì, cả người bỗng ngây ngẩn.

Đẹp trai thế này cơ à? Nhưng cũng không đáng tin cậy, bảo sao Tiểu Cẩm lại nhờ bà nói những câu đó, phỏng chừng là muốn tạo cảm giác nguy cơ cho thằng nhóc kia.

Bà Tống ho khan hai tiếng: “Người theo đuổi Tiểu Ôn cũng nhiều thật. Lần nào cũng là siêu xe, trên người mặc tây trang, lớn lên lại đẹp trai như vậy. Con nhất định phải chọn lựa cho kỹ đấy nhé, không cần gấp, dù sao cũng nhiều người tốt như thế, cứ từ từ mà chọn.”

Bà Tống hoàn thành nhiệm vụ liền tập tễnh rời đi.

Thời Ôn: ???

Mấy năm nay người theo đuổi Thời Ôn đúng là ùn ùn không dứt, nhưng thái độ của cô quá xa cách, bọn họ theo đuổi không lâu liền từ bỏ, chưa ai quá nửa năm.

Hơn nữa, đàn ông hiện tại đều thích kiểu có qua có lại. Thời Ôn chỉ cần phát hiện có chỗ không đúng thì sẽ cách xa ngay lập tức, mời ăn một bữa cơm đã là chuyện khó, đưa cô về nhà lại càng không thể.

Chỉ có tối hôm qua là ngoại lệ…

Đúng ra bà Tống chưa từng gặp qua những người theo đuổi Thời Ôn trước đây.

Ánh mắt Thời Ôn sáng lên.

Nhạc Cẩm!

Cô lập tức quay sang nhìn Trần Trì.

Khoé miệng người đàn ông vẫn treo nụ cười nhàn nhạt kia, nhưng đôi mắt dưới mắt kính tơ vàng đã sớm bại lộ cảm xúc. Con ngươi trắng đen rõ ràng, âm u tối sầm không thể nào quen thuộc hơn.

Bảy năm trước, hầu như mỗi ngày cô đều có thể nhìn thấy, lúc đó ngày nào anh cũng giống như một bình giấm chua.

Cảm giác quen thuộc ùa đến khiến đầu ngón tay Thời Ôn tê dại.

Trần Trì nỗ lực làm nụ cười ở khoé miệng không sụp xuống.

Dù sao cũng nhiều người đàn ông tốt như vậy?

Đúng không?

Ai dám tới gần cô?

Ai dám?

Trần Trì tự cảm nhận được bản thân lúc mày đang toát ra lệ khí, anh hơi chững lại một chút.

Chua xót, ghen ghét, âm u, lãnh lệ…

Những cảm xúc này sau một năm sang nước ngoài đã dần dần biến mất, anh tích cực tiến hành tâm lí trị liệu, từ đó đến nay chưa từng mất khống chế lần nào cả.

“Trần Trì, tài khoản weibo kia là của anh sao?”

Thời Ôn nhỏ giọng hỏi.

Trần Trì nhắm mắt, bình ổn lại cảm xúc: “Cái gì? Tài khoản weibo nào?”

Thời Ôn nghẹn lại, quan sát biểu tình của anh, thoạt nhìn giống như không hề biết “tài khoản weibo” là cái gì…

Thời Ôn rũ mắt: “Không có gì. Vậy không có gì thì tôi vào trước.”

Trần Trì mím môi nhìn chân cô: “Chân thế nào rồi?”

“Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”

“Vậy cũng phải chú ý!”

Thời Ôn hơi giật mình.

Trần Trì nhàn nhạt nói: “Không phải em thích khiêu vũ à?”

“À, tôi sẽ chú ý.” Thời Ôn nhìn anh vẫy vẫy tay: “Tôi lên nhà đây, tạm biệt!”

Trần Trì: “Gặp sau!”

Thân ảnh mảnh khảnh của thiếu nữ biến mất, Trần Trì nhìn hàng hiên trống rỗng một hồi lâu mới ngồi vào trong xe.

Tống Đằng mở cửa xe: “Có cần tôi điều tra những người theo đuổi cô Thời không?”

“Không cần, không cần kiểm tra.” Trần Trì cười như không cười, con ngươi phiếm lạnh lẽo: “Cạnh tranh công bằng!”

Tống Đằng do dự một lát, cuối cùng vẫn hỏi: “Ngài…không cảm thấy lo lắng sao? Dù gì cũng đã 7 năm, nhỡ cô Thời không còn như lúc trước…”

Trần Trì nghiêng đầu nhìn về phía chung cư Thời Ôn ở, nhếch miệng: “Cô ấy không thay đổi.”

Vừa trở lại, anh chỉ cần nhìn một cái là có thể xác định, cô vẫn là Ôn Ôn của anh.

“Trường hợp của hai cậu cũng hoà bình quá rồi đấy!” Nhạc Cẩm không thể tưởng tượng: “Cậu chắc là hai người chia tay không vui, xa cách 7 năm mới gặp lại đấy chứ?”

Thời Ôn thay dép lê, chạy đến nằm xuống sopha: “Không thì thế nào? Chẳng lẽ đánh một trận?”

Nhạc Cẩm ngồi xuống cạnh cô: “Thế nào? Anh ta có mời cậu ăn cơm không? Mình đã tìm bà Tống trợ uy đấy!”

Thời Ôn lắc đầu: “Không có, đi nấu cơm thôi đồng chí Tiểu Cẩm.”

“Không có khả năng, nghe bà Tống nói vậy rồi là chắc chắn anh ta sẽ cảm thấy có nguy cơ. Vậy mà không tranh thủ cơ hội mời cậu ăn cơm, chẳng lẽ không còn thích cậu?”

Thời Ôn ngẩng mặt, tay nhỏ vô ý thức cào cào gối ôm, rầm rì nói thầm:

“Mình cảm thấy, anh ấy vẫn còn để ý mình…”

Nhạc Cẩm trợn to mắt: “Hả? Sao cậu lại cảm thấy vậy?”

Thời Ôn nhìn vết thương ở chân, lại nghĩ đến ánh mắt quen thuộc kia của anh:

“Cảm giác vậy. Nhưng mà…mình vẫn thấy kì quái.”

Cô vùi mặt vào gối ôm: “Mình còn cho rằng anh ấy sẽ trách mình, bởi vì trong lòng anh ấy mình là người vứt bỏ ảnh. Suốt 7 năm, Trần Trì trở về không chỉ không trách mình, mà còn đối với mình khá tốt.”

Nhạc Cẩm nâng má suy nghĩ, sau đó mặt biến sắc: “Mình biết rồi! Nhất định là anh ta muốn trả thù cậu. Trước tiên trêu đùa cậu, đợi lừa được cậu vào tròng liền vứt bỏ cậu.”

“Không phải…” Thời Ôn ngồi dậy, khuôn mặt nhỏ cũng nhăn lại: “Trần Trì không phức tạp vậy đâu, anh ấy rất đơn giản…”

Nhạc Cẩm bĩu môi, càng nghĩ càng cảm thấy Trần Trì có vấn đề, tuyệt đối không đáng tin.

Cô lấy điện thoại ra, trang chủ weibo vẫn còn đó.

Đứng đầu hotsearch: Thời Ôn tự biên tự diễn.

Nhạc Cẩm: ??!

“Tiểu Ôn…” Cô kéo tay áo Thời Ôn: “Cậu chắc chắn là bị theo dõi. Mọi chuyện xoay ngược lại rồi.”

Thời Ôn chậm rì rì nâng mắt: “Cái gì?”

Nhạc Cẩm thò lại gần, nhăn mi: “Có người tìm ra được tài khoản [phòng làm việc của Thời Ôn] cùng người bôi đen cậu đều là một người. Bây giờ cộng đồng mạng đều nói cậu tự biên tự diễn, chẳng có ai rảnh rỗi mà bỏ một đống tiền mua hotsearch để bôi đen cậu cả!”

Cô nàng lướt xuống phần bình luận, thấy nơi nơi đều là những câu chữ khó nghe, không nhịn nổi nữa mà trực tiếp mắng: “Những người này có đầu óc không vậy? Dám nói cậu giả thanh cao? Cậu giả thanh cao lúc nào? Con mẹ nó đám người này đúng là có mắt như mù!”

Thời Ôn nhìn vài lần, không hứng thú lắm: “Đừng tức giận, không sao đâu!”

Nhạc Cẩm nhíu mày: “Cậu không tức giận chút nào à?”

Thời Ôn lắc đầu.

Trước kia cô sợ, là bởi vì đời trước sự việc bạo lực mạng kia gây ra hậu quả quá lớn. Nhưng qua ngày 16 tháng 4 năm ấy, cô đã sớm không còn sợ hãi nữa.

Sợ cũng không sợ, cũng không tức giận.

Nhạc Cẩm hùng hổ đánh chữ, liên tục nói: “Mình mặc kệ! Đám người này nói chuyện thúi chết đi được, dám mắng Tiểu Ôn nhà mình, bọn này tới số rồi!”

Thời Ôn kéo lấy tay cô nàng, nhỏ giọng nói: “Chúng ta là người bận bịu, bọn họ lại rảnh rỗi, căn bản không cùng một thế giới. Những người rảnh rỗi kia không thể hiểu được thế giới của người bận bịu. Chúng ta không cần vì mấy việc cỏn con này mà bận tâm.”

Nhạc Cẩm nhìn cô một hồi lâu, Thời Ôn còn tưởng cô nàng nghe hiểu lời mình nói, ai ngờ cô nàng lại sáng mắt lên: “Mình phải đem những lời cậu vừa nói nói cho bọn họ nghe, cho bọn họ tức chết! Hahahaha…”

Thời Ôn: “…”

Chuông cửa đột nhiên kêu lên.

Nhạc Cẩm ngừng tay, không kiên nhẫn: “Ai vậy? Không phải bạn trai cũ của cậu đó chứ?”

Thời Ôn ngồi dậy, chậm chạp lắc đầu.

Nhạc Cẩm chạy ra mở cửa: “Ai vậy?”

Cô nàmg quay đầu: “Tiểu Ôn, chị cậu.”

Thời Ôn kinh ngạc: “Hả?”

Không lâu sau Thời Noãn đã lên đây. Trên người cô vẫn còn mặc đồ công sở, vừa bước vào đã tự rót cho mình cốc nước.

“Khát muốn chết. Tên luật sư của bên kia đúng là lắm mồm.”

Thời Ôn bật cười, đứng lên sửa sang lại gối ôm trên sopha:

“Sao chị lại tới đây? Không phải dạo này chị đang có án tử quan trọng lắm à?”

Thời Noãn nằm liệt trên sopha, tức giận trừng mắt nhìn Thời Ôn: “Còn không phải tại em à? Không lúc nào khiến người khác bớt lo cả.”

Thời Ôn ngồi xuống: “Là chuyện trên hotsearch? Không sao đâu chị.”

Thời Noãn ngồi thẳng, biểu tình có chút nghiêm túc: “Tiểu Ôn, Trần Trì về nước rồi đúng không?”

Thời Ôn chà xát váy, gật đầu.

Thời Noãn cười lạnh: “Chị biết ngay mà. Biết hotsearch ai mua không? Là Thẩm thị đấy.”

Ánh mắt Thời Ôn hơi loé.

Thẩm thị?

Là muốn thử xem Trần Trì còn tình cảm với cô không sao?

Thời Ôn nhíu mày.

Tại sao phải làm như vậy?

Rõ ràng là mẹ ruột của Trần Trì, là người thân duy nhất trên đời này của anh, tại sao đã không làm chỗ dựa cho anh mà năm lần bảy lượt khiến anh đau khổ?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.