Trong đại sảnh rộng lớn, gần trăm kệ trưng bày đứng sừng sững, trên từng kệ bày một món đồ cổ, có món mang theo khí phách cổ xưa, không thì được điêu khắc tinh tế hoặc tràn ngập các màu sắc lung linh, hiểu nhiên đều là kỳ trân dị bảo với giá trị trên trời.
Thẩm Minh Nhan vừa cùng Diệp Thành quan sát vừa nhỏ nhẹ giới thiệu, xem ra cô cũng đã khá tốn công sức để giới thiệu rõ ràng lai lịch của văn vật.
Cô vừa nói vừa lén quan sát sắc mặt của Diệp Thành, thấy anh không có hứng thú thì không khỏi cảm thấy mất mát.
“Anh Diệp, đây chính là món pháp khí mà chúng tôi chuẩn bị đấu giá, không biết anh có hứng thú không?”
Cuối cùng, hai người đứng trước một tấm rèm châu, khi Thẩm Minh Nhan dùng ngón tay thon dài vén nó lên, ánh hào quang lành lạnh bỗng chốc bắn ra xung quanh.
Thẩm Minh Nhan nhìn viên dạ minh châu, vẻ mặt có chút hoảng hốt, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Viên dạ minh châu này có thể giúp tinh thần bình yên, tâm hồn thanh thản, nghe nói là chỉ cần đeo nó bên người là có thể gặp dữ hóa lành, chuyển nguy thành an. Điều càng kỳ lạ là ai từng thấy nó thì đều sẽ bị thu hút, nghe nói mỗi người sẽ thấy những cảnh tượng khác nhau, ông nội tôi từng thấy dãy núi hùng vĩ, tôi từng thấy đám mây bảy màu…”
“Hừ, chỉ là một viên trân châu dính chút linh khí thôi mà, chỉ có mấy người phàm tục mới tôn sùng nó như vậy”.
Lúc này, thầy Tào và Thẩm Thiên Minh cũng bước tới, người lên tiếng chế nhạo đúng là thầy Tào mặt mũi ngạo mạn kia.
Diệp Thành nhíu mày, không ngờ thầy Tào này cũng có chút năng lực, ông ta đã nói ra suy nghĩ trong lòng anh.
“Thầy Tào, viên trân châu này thần kỳ như vậy ông cũng đừng khinh thường nó quá!”, nghe lời ông thầy họ Tào nói, Thẩm Thiên Minh có chút không vui.
“Hừ, nói mấy người là người trần mắt thịt tầm thường mà các người còn không tin, hôm nay tôi sẽ giúp các người được mở mang tầm mắt”, đối diện với khí phách của ông lớn Giang Thành, thầy Tào chẳng hề sợ sệt mà vẫn kiêu căng như cũ, tay ông ta bấm pháp quyết, chĩa một ngón tay về phía viên trân châu, miệng hét: “Biến!”
Trong tích tắc, viên trân châu tỏa ra tia sáng lạnh rồi nhanh chóng biến mất, nhìn lại sẽ không thấy bất cứ hiện tượng kỳ lạ nào xảy ra, thậm chí, càng về sau, hào quang cũng đột nhiên biến mất, hóa thành một viên trân châu bình thường.
“Thế này!”
Thẩm Thiên Minh và Thẩm Minh Nhan lập tức sững sờ, dù họ từng gặp không ít chuyên gia giám định cổ vật nhưng họ chưa từng gặp kỳ nhân vừa nhấc tay nhấc chân là có thể làm chuyện kỳ diệu thế này?
“Thầy Tào đúng là thế ngoại cao nhân, đều do Thẩm mỗ mạo phạm!”, Thẩm Thiên Minh mừng rỡ, luôn miệng khen ngợi: “Làm phiền thầy Tào ra tay giám định món bảo vật ngày mai”.
“Được!”, thầy Tào chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng gật đầu, sự kiêu căng vẫn không hề biến mất.
Nhưng vào lúc này, Diệp Thành đột nhiên nói: “Ông Thẩm, tôi muốn viên trân châu này, ông báo giá đi”.
“Hả?”, thầy Tào lập tức nhíu mày nhìn sang, anh nói vậy chẳng khác nào vả mặt ông ta, đợi sau khi thanh niên miệng còn hôi sữa kia nói xong, ông ta lập tức cười nhạo: “Nhóc ranh, chẳng lẽ cậu cho rằng mình ủ vài ngày là thứ này có thể phát sáng lần nữa à? Vô dụng thôi, chút linh khí ít ỏi trong đó đã bị lão đây đánh tan, e là đời này chỉ có thể nó như thứ phế liệu thôi”.
Diệp Thành liếc đối phương một cái, lạnh nhạt nói: “Ếch ngồi đáy giếng, ông chỉ nhìn được linh khí mà nhìn không ra tác dụng của chính viên trân châu này. Tia linh khí vẩn đục kia có là gì, tôi có thể truyền vào gấp trăm lần như thế bất cứ lúc nào”.
“Nói mạnh miệng thật!”, thầy Tào tức khắc giận dữ, nhưng khi ông ta định làm khó dễ, Thẩm Thiên Minh kịp thời nhảy ra giảng hòa.
“Thầy chớ giận, cậu Diệp này chính là một đại sư võ đạo uy danh hiển hách, khi nói chuyện cũng khó tránh khỏi có chút ngạo nghễ, thầy thông cảm, thông cảm cho!”
Thẩm Minh Nhan vội cầm lấy viên trân châu, dâng lên bằng hai tay, cười nói: “Cậu Diệp cần gì phải mua, chỉ cần cậu thích, bất cứ món nào của nhà họ Thẩm, cậu cứ lấy là được!”
Diệp Thành nhận lấy viên trân châu, chân mày giãn ra cười đáp: “Tốt, lần này coi như tôi nợ nhà họ Thẩm một ơn, làm phiền các vị chuẩn bị một căn phòng cho khách yên tĩnh giúp tôi!”
Thẩm Thiên Minh nhẹ nhàng thở phào, ông ấy vốn cũng khó chịu với việc Diệp Thành luôn làm mích lòng người khác, nhưng nếu có thể dùng một viên trân châu vô dụng khiến một đại sư võ đạo nợ ơn, âu cũng là chuyện có cầu cũng khó gặp.
Nên biết là trước đó, ông ấy tặng tiền, tặng xe và biệt thự, Diệp Thành cũng chẳng cảm ơn lấy một tiếng.
Được Thẩm Thiên Minh khuyên nhủ một tiếng, thầy Tào vẫn cảm thấy không phục, móc mỉa: “Hừ, hóa ra là loại lỗ mãng không biết pháp thuật gì, khó trách lại coi thứ rác rưởi thành báu vật!”
Diệp Thành cũng chẳng để ý tới đối phương, hiện giờ thứ tốt đã tới tay, anh cần nhanh chóng luyện chế pháp bảo.
Diệp Thành vào căn phòng VIP, Thẩm Minh Nhan còn đang định sắp xếp hai người mẫu tới phục vụ nhưng lại bị anh phất tay từ chối. Chỉ cần anh muốn, bất cứ lúc nào cũng có phụ nữ, giờ là lúc làm chuyện chính.
Thầy Tào chỉ nói đúng một nửa, những hiện tượng kỳ lạ của viên trân châu này đúng là do linh khí còn sót lại bên trong tạo ra nhưng ông ta lại không biết viên trân châu này tên Cấp Linh Châu, là vật chứa đựng, hút linh khí cao cấp, điều này mới giúp nó có thể chứa đựng linh khí không làm linh khí bị tiêu tan.
Với bản lĩnh Diệp Thành, anh hoàn toàn có thể rót vào trong gấp trăm lần linh khí trước đó, tiếp tục từ từ luyện chế, cuối cùng luyện thành món pháp khí đầu tiên của mình.
Đây là quá trình luyện chế dài dòng mà buồn tẻ, vì dù sao anh cũng chỉ mới đạt tới cảnh giới Trúc Cơ mà người dám luyện chế pháp bảo ở giới Tu Chân thấp nhất cũng phải đạt tới cường giả cảnh giới Kim Đan.
Nhưng dù sao đời trước Diệp Thành cũng là Tiên Đế, cao thủ tuyệt thế ở cảnh giới Độ Kiếp, vì vậy, dù mới chỉ đạt tới cấp bậc Trúc Cơ nhưng anh vẫn có thể từ từ khắc pháp trận vào trong viên trân châu rồi luyện hóa nó.
Vốn là dù anh có kinh nghiệm phong phú thì cũng cần vài tháng hoặc một năm trời mới có thể thành công, nhưng lúc này, trong tay anh lại có một thứ rất phù hợp với nó.
Tơ ngọc Thiên Hồ!
Loại vật liệu quý giá thế này gần như có thể thêm vào ngay giữa công đoạn luyện chế bất cứ món pháp khí hay linh đan nào. Tuy hiện giờ Diệp Thành cũng không phải đang luyện chế thứ nguyên liệu quan trọng gì nhưng như thế có thể tăng mạnh hiệu suất của quá trình luyện chế.
Nhưng anh có vài chục sợi tóc của Liễu Băng Dao, thời gian luyện chế loại pháp khí sơ cấp này có thể rút từ nửa năm xuống còn một đêm.
Diệp Thành bắt đầu chậm rãi rót linh khí vào trong trân châu, linh khí của cao thủ cảnh giới Trúc Cơ bình thường không đủ để truyền vào nhưng Diệp Thành đã có kỹ xảo ảo diệu hơn.
Đó chính là mượn dùng sức mạnh trời đất, chỉ cần một chút linh khí của anh để hút linh khí trời đất vào bên trong, sau đó khắc phù văn pháp trận, giữ luồng sức mạnh này bên trong trong là có thể khiến trong ngoài cân bằng.
Sau khi linh khí của pháp bảo tan hết là nó có thể tự động thu nhận linh khí từ trời đất, không còn là phế liệu bị vứt bỏ.
Dưới tác dụng của Tơ ngọc Thiên Hồ, quá trình thuận lợi hơn Diệp Thành nghĩ, rất nhanh, anh đã bắt đầu khắc ấn thuật pháp vào trong pháp bảo.
Thân là Tiên Đế, với anh mà nói, các loại tiên pháp cấm chú cấp bậc diệt vong đã thuộc nằm lòng như thể đọc bảng cửu chương, nhưng hiện giờ anh chỉ mới ở cảnh giới Trúc Cơ, dù muốn khắc lên đồ vật cũng không được.
“Bây giờ mình còn quá yếu, thế giới lại to lớn, người tài ba vô số, tuyệt đối không thể chủ quan!”, trầm ngâm một lúc, Diệp Thành quyết định phải tu luyện tốt thuật pháp khắc ấn.
“Nhưng sau này mình sẽ phi thăng lên trời, đứng trên cao nhìn xuống thế gian, đây chỉ là bước đầu tiên!”
– ——————