Thiên Kim Trở Về

Chương 74: Kề vai chiến đấu



Sau khi chuyện đã được chắc chắn, Khổng Ngọc Phân cũng có tinh thần hơn. Sau đó, Khưu Uyển Di lên kế hoạch đưa con gái đi phá thai.

Con gái tuổi còn trẻ đã đi phá thai đương nhiên không phải là chuyện gì hay ho, phải giấu cho kín, phải làm cho thật bí ẩn. Hơn nữa, quan trọng là phải an toàn, không thể để lại hậu hoạ gì.

Đáng lẽ có thể tìm bác sĩ Lý nhưng lần đó chuyện thất bại rồi, bác sĩ Lý sợ Khổng Khánh Tường tìm đến bệnh viện thì sẽ ảnh hưởng đến tư cách bác sĩ của mình, hôm sau chủ động từ chức. Khổng Khánh Tường cũng không muốn làm lớn chuyện, thấy bà ta chủ động từ chức thì cũng thôi.

Sau khi từ chức, bác sĩ Lý không liên hệ với Khưu Uyển Di nữa cho nên lúc này Khưu Uyển Di cũng không tìm được bà mà xin giúp.

Sau đó Khưu Uyển Di lại đến bệnh viện tốt nhất thành phố, mời bác sĩ giỏi nhất phá thai giúp Khổng Ngọc Phân vào buổi tối ít người.

Mà tất cả những động tác này của bà đều nằm trong lòng bàn tay của Cố Trường Khanh.

Giờ cô và Lý Giai chia quân làm hai đường, cô giám thị Khổng Ngọc Phân, Lý Giai giám sát Khưu Uyển Di.

Cố Trường Khanh đã kể chuyện Khổng Khánh Tường và Khưu Uyển Di liên kết hại chết mẹ mình, Khổng Ngọc Phân chính là chị gái cùng cha khác mẹ, cả chuyện chú Văn bị Khổng Khánh Tường hại chết cho Lý Giai nghe. Chỉ che giấu chuyện mình sống lại mà thôi, chuyện này cô không muốn nhắc tới với bất kì ai.

Nhưng chỉ thế thôi cũng đủ khiến Lý Giai tái mặt. Cô sửng sốt nửa ngày rồi mới nói:

– Chị nghĩ chuyện thế này chỉ có trong phim…

Cố Trường Khanh nói:

– Lý Giai, Khổng Khánh Tường là người rất đáng sợ, chống đối với ông ấy là chuyện rất nguy hiểm, nếu chị không muốn tham gia thì cứ coi như chưa từng nghe được gì cả, em tin chị sẽ không nói ra ngoài.

Lý Giai do dự một hồi rồi lắc đầu đầy kiên định:

– Trên đời nào có bữa cơm miễn phí, mạo hiểm và thành công luôn có quan hệ nhất định. Chị muốn bước đến độ cao đó, chị muốn có được rất nhiều thì đương nhiên cũng phải trả giá, hơn nữa…

Cô quay đầu nhìn Cố Trường Khanh, hai mắt như có ngọn lửa thiêu đốt, vẻ mặt có sự hưng phấn không thể che giấu hết được:

– Chị luôn cảm thấy trò chơi này rất kích thích, rất vui là đằng khác? Nếu có thể đánh gục đại boss này sẽ cảm thấy càng thành công, Trường Khanh, cho dù có dùng chín trâu cũng đừng hòng lôi được chị đi.

Cứ như vậy, cô có thêm một chiến hữu.

Tối hôm nay, hai người phát hiện mẹ con Khưu Uyển Di lén lút ra ngoài, Cố Trường Khanh biết, nhất định là bọn họ đến bệnh viện phẫu thuật. Cố Trường Khanh đang chuẩn bị đi theo thì Lý Giai lại ngăn cô lại:

– Theo kế hoạch, tối hôm nay em ở nhà thì sẽ tốt hơn đó, tốt nhất là đảo qua đảo lại trước mặt cha em nhiệt tình vào, sau này xảy ra chuyện, chẳng phải em có nhân chứng tốt nhất sao? Không ai trách em được, để mình chị đi thì hay hơn.

Cố Trường Khanh cảm thấy Lý Giai nói có đạo lý, cô nhìn đôi mắt linh động của Lý Giai, trong lòng cảm thấy lo lắng, trước kia làm gì cũng đều là một mình mình, giờ cuối cùng có người đứng bên mình, chia sẻ mọi thứ, kề vai chiến đấu, cảm giác này thật tốt… Cô cười cười, nắm tay Lý Giai khẽ dặn dò:

– Vậy chị cẩn thận một chút nhé.

Lý Giai vỗ vỗ bả vai cô:

– Em yên tâm, không có chuyện gì em làm được mà chị lại không làm được.

Lý Giai thoải mái nói mấy câu rồi về phòng ngủ, lén lút thay đồ rồi ra ngoài. Cố Trường Khanh theo lời cô nói, ở yên trong nhà, lúc rảnh là lại lượn lờ trước mặt Khổng Khánh Tường.

Hai tiếng sau, Khưu Uyển Di đỡ Khổng Ngọc Phân về, sắc mặt Khổng Ngọc Phân tái mét, u ám còn thần sắc Khưu Uyển Di vẫn bình thường. Cố Trường Khanh ngồi trong phòng khách xem Tivi, cũng chẳng thèm để ý đến hai người theo như lệ thường.

Khưu Uyển Di nhìn cô một cái rồi đưa Khổng Ngọc Phân về phòng, sau đó tìm A Quế hỏi:

– Buổi tối nhị tiểu thư vẫn luôn ở nhà?

– Đúng thế, không hề đi ra ngoài.

Khưu Uyển Di an tâm.

Với Cố Trường Khanh, bà ta luôn cảm thấy cô bé này không hề đơn giản, dường như lúc nào cũng muốn cắn xé mình. Đáng tiếc giờ Khổng Khánh Tường lại tin tưởng Cố Trường Khanh, mình lại đang là người có tội, khó mà nói được gì, cũng không thể làm gì hơn, chỉ có thể ngấm ngầm phòng bị.

Mà Lý Giai rất ít khi xuất hiện, cảm giác tồn tại không lớn nên rất dễ dàng bị bỏ qua.

Không lâu sau, Lý Giai cũng quay về, cô vào cổng sau, thay quần áo, làm bộ như chưa từng đi ra ngoài. Cố Trường Khanh vừa thấy cô đã vội kéo cô vào phòng.

– Chuyện thế nào?

Vừa khóa cửa xong, Cố Trường Khanh đã vội vã hỏi.

Lý Giai ra dấu Ok, hào hứng đưa kết quả cho cô xem.

– Cái này chị thấy Khổng Ngọc Phân xé đi rồi vứt vào thùng rác, sau đó chị đều nhặt lại hết, còn những cái này… thế nào?

Cô trợn mắt nhìn Cố Trường Khanh.

Cố Trường Khanh nhìn những thành quả kia, nụ cười càng lúc càng sâu, trong lúc hưng phấn, cô nổi lòng nghịch ngợm, xoay người qua ôm Lý Giai rồi hôn chụt một cái:

– Chị yêu, chị quá tuyệt vời.

Lý Giai vội đẩy cô ra, vẻ mặt kinh tởm:

– Em buồn nôn quá rồi đấy!

Hai cô gái bưng miệng cười lớn.

– Sau đó phải làm thế nào nữa?

Lý Giai hưng phấn nhìn Cố Trường Khanh, tuy rằng Cố Trường Khanh nhỏ tuổi hơn cô nhưng chẳng hiểu vì sao, những lúc mấu chốt cô đều thích hỏi ý kiến của Trường Khanh.

Cố Trường Khanh ngẩng đầu nhẹ nhàng cười cười, hai mắt sáng bừng:

– Chỉ cần chờ cơ hội tốt, lén phát tán những thứ này ra ngoài, em muốn để tất cả những người biết Khổng Ngọc Phân, biết Cố thị đều nhìn được những thứ này.

Cô quay đầu nhìn Lý Giai:

– Chị có cảm thấy em rất quá đáng, đối xử với chị gái của mình như vậy.

Lý Giai cười cười:

– Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình, chị không có tấm lòng Bồ Tát như vậy, chỉ là…

Cô nhíu mày:

– Cơ hội này phải đợi đến khi nào mới có?

– Không phải chờ thời cơ mà là phải sáng tạo thời cơ. Cố Trường Khanh cười nói.

Thứ bảy tuần này là một sinh nhật nhân vật quan trọng trong giới chính trị, tin tức nhanh chóng truyền ra khắp cả thương trường, chính trường. Những người có danh dự, uy tín đều đến tham dự sinh nhật người này.

Mà Cố gia lại là thương gia có tiếng ở thành phố B nên càng không thể bỏ qua cơ hội thắt chặt tình cảm với đám quan lớn này.

Cả nhà Cố gia đều đến tỏ ý tôn trọng gia chủ.

Lúc này, Khưu Uyển Di đã không còn vẻ nhà giàu mới nổi nữa, qua sự học hỏi của chính bản thân mình, giờ xuất hiện trước mặt mọi người đã có vài phần cao nhã, chỉ là những lời đồn bất lợi khi trước vẫn làm khó bà ta, bà ta khao khát được gia nhập giới thượng lưu, đương nhiên là luôn canh cánh trong lòng về Cố Trường Khanh.

Bốn người ăn diện đàng hoàng, bởi vì là tham gia tiệc sinh nhật nên ăn mặc không cần quá cầu kì, diêm dúa.

Trong vẻ khiêm tốn lại lộ ra sự xa hoa.

Caravat của Khổng Khánh Tường trị giá đến hơn 10 vạn tệ.

Khách sạn tổ chức tiệc sinh nhật không phải là nơi xa hoa nhưng lại rất thoáng đãng, rộng rãi.

Cửa lớn tấp nập siêu xe, khách khứa nối dài không dứt.

Sau khi cả nhà Cố Trường Khanh xuống khỏi chiếc Rolls-Royce, Khổng Khánh Tường cũng không rảnh rỗi, vội vàng chào hỏi các bạn bè làm ăn, Khưu Uyển Di cũng vội vàng chào hỏi đám phu nhân.

Khổng Ngọc Phân nhìn thấy Triệu Nghị thì vội dính chặt vào người cậu.

Quan hệ của hai người tuy đã được xác định như hai bên gia đình thấy bọn họ còn quá nhỏ nên hẹn tạm thời sẽ không nói chuyện này ra ngoài. Ban đầu Khưu Uyển Di rất không hài lòng, theo bà ta thấy, càng nhiều người biết thì quan hệ của hai đứa sẽ càng vững chắc, mặc dù trong mắt người khác Khổng Ngọc Phân chỉ là con riêng nhưng rốt cuộc vẫn mang tiếng là con Khổng Khánh Tường, họ Khổng, gọi Khổng Khánh Tường là cha cũng tương đương là con gái của ông, Triệu gia tuyệt đối không dám công khai chống đối.

Nhưng Khổng Khánh Tường lại cười lạnh:

– Thế sự chẳng có gì là tuyệt đối, cô vội vàng chặt đứt đường lui, vạn nhất có gì biến hóa thì phải xử lý thế nào? Nghe nói gần đây Hằng Thực có chút vấn đề, cứ từ từ rồi xem sao.

– Vấn đề? Vấn đề gì? Khưu Uyển Di rất lo lắng.

– Cụ thể thế nào tôi không rõ nhưng Hằng Thực có thực lực vững chắc, hẳn không phải là vấn đề lớn.

Bên kia, sau khi quan hệ của hai người được chắc chắn, Khổng Ngọc Phân gần như đã coi Triệu Nghị thành đồ sở hữu của mình, Triệu Nghị vốn tính ôn hòa, được chăng hay chớ. Cho dù có đôi khi cãi cọ với Khổng Ngọc Phân rồi cậu cũng mặc kệ, cho qua.

Nhưng Khổng Ngọc Phân dường như lại rất vừa lòng với chuyện này, cô ta cảm thấy mình đã hoàn toàn nắm bắt được Triệu Nghị.

Mọi người vừa nói vừa đi vào khách sạn, hai bên thương gia, chính trị gia đều ăn ý tách ra ngồi. Mấy người Cố Trường Khanh đương nhiên ngồi bên thương nhân.

Khách sạn có một hành lang rộng, từ giờ đến lúc bắt đầu bữa tiệc còn một đoạn thời gian nữa, bọn trẻ đều đang nói chuyện phiếm ở ngoài đó để giết thời gian.

Cố Trường Khanh thấy một người, vội đi qua.

– Hi!

Cố Trường Khanh chào hỏi cô gái đang dựa vào lan can ngắm cảnh.

Cô gái quay đầu lại, ước chừng 16, 17 tuổi, ăn mặc rất mốt, dung mạo xinh xắn, đó là người từng nói thích Triệu Nghị trong lần đến quán bar – Lý Quyên.

– Trường Khanh, là cậu sao, đúng là chỗ nào cũng gặp người quen, đi đến đâu cũng gặp.

Ngữ khí có chút khác lạ.

Đương nhiên Cố Trường Khanh hiểu rõ nhưng vẫn cười nói:

– Cậu còn gặp ai?

– Chẳng phải là Triệu Nghị và cái cô chị gái vớ vẩn của cậu lúc nào cũng dính chặt vào người Triệu Nghị sao, đúng là…

Lý Quyên trào phúng.

Cố Trường Khanh dựa vào lan can, như lơ đãng nói:

– Cũng không trách chị ấy lo lắng như thế được, gần đây bọn họ rất hay cãi nhau.

– Thế sao? Quan hệ của bọn họ không tốt?

Hai mắt Lý Quyên sáng bừng, dựa sát vào cô.

– Mình cũng không rõ, chỉ là thường xuyên cãi nhau… Cố Trường Khanh bĩu môi.

Lý Quyên nhíu mày, mắt đảo quanh nhưng không nói gì, Cố Trường Khanh đã đạt được mục đích thì vội nói:

– Sắp vào tiệc rồi, mình vào trước đây.

Cố Trường Khanh đi vào đại sảnh lại thấy Phùng Tước đang đi từ đằng kia tới.

Là Phùng Tước dừng bước trước.

– Cố Trường Khanh! Cũng là anh chủ động chào hỏi cô.

Tuy rằng chỉ gọi tên một cách thản nhiên nhưng cũng đủ khiến cho Cố Trường Khanh có cảm giác được sủng mà sợ, dù sao đây vẫn là lần đầu tiên như vậy.

Trước đó, Cố Trường Khanh đã nghĩ sẽ có thể gặp lại Phùng Tước, chỉ không ngờ cục diện lại đáng mừng thế này.

Càng hiểu biết thương trường thì càng rõ tầm quan trọng của giới chính khách, như Từ Khôn, vì chuyện công ty mà ngày nào cũng bận rộn mời khách, gây dựng mối quan hệ, khoản chi vô hình này thực sự là một con số không nhỏ. Nhưng nếu không tìm được cách thì có tiền cũng là vô dụng.

Những người Cố Trường Khanh biết thì Phùng Tước là nhân vật có cấp bậc cao nhất cho nên cô quyết định chỉ cần có cơ hội thì nhất định phải gạt bỏ thành kiến, xây dựng mối quan hệ tốt với anh ta.

– Anh Phùng Tước.

Cố Trường Khanh mỉm cười thật rạng rỡ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.