Thiên Kim Trở Về

Chương 177: Đừng lo lắng, có anh đây!



Mọi người cả kinh, nhìn nhau hoảng hốt.

Ban đầu bọn họ thấy Cố Trường Khanh ôn nhu yếu đuối, căn bản không coi cô ra gì, nghĩ chẳng qua chỉ là thủ đoạn đối đáp có lệ của công ty mà thôi, không ngờ cô còn có uy nghiêm như vậy.

Dù công ty sắp đóng cửa nhưng phá sản rồi mọi người vẫn có thể nhận được tiền trợ cấp thất nghiệp, tuy rằng không nhiều nhưng còn tốt hơn là không có gì. Nếu bây giờ bị sa thải thì đúng là thiệt đi rồi, vừa nghĩ đến đó, không ai nói gì thêm nữa.

Cố Trường Khanh thấy mọi người yên lặng thì mới quay sang nói với giám đốc Lưu:

– Các công nhân đang ở đâu? Dẫn tôi qua xem.

Người đàn ông đến báo tin vội xua tay:

– Không được, Cố tiểu thư đừng đi, giờ mọi người đang rất kích động, cô qua đó chưa biết chừng sẽ nguy hiểm đó.

Giám đốc Lưu vội vàng gật đầu tỏ ý đồng tình, các công nhân không nhận được tiền tất nhiên sẽ trút lửa giận vào người từ tổng công ty phái đến, đến lúc đó nếu xảy ra chuyện gì, ông ta đâu thể gánh vác nổi trách nhiệm.

– Cố tiểu thư, cô đừng nên đi, chúng tôi qua xem là được rồi.

Cố Trường Khanh quay sang nhìn ông:

– Ông chắc chắn rằng bây giờ ông qua đó có tác dụng?

Giám đốc Lưu á khẩu không trả lời được, đúng, nên làm ông đã làm cả rồi, lúc trước sở dĩ có thể ổn định mọi người là vì còn có hi vọng từ tổng công ty, nay hi vọng tan biến, ông còn có thể làm gì để mọi người tin tưởng?

Bây giờ chỉ có Cố tiểu thư mới có thể giải quyết cửa ải khó khăn trước mắt này, bởi vì cô là người từ tổng công ty điều xuống nên có lẽ sẽ có thể khiến mọi người tin cậy.

Nhưng mà…

– Cố tiểu thư, giờ bọn họ đều mất lý trí rồi, Cố tiểu thư không nên đi thì hơn!

Công nhân nổi giận có khi còn đánh cho ông chủ bị thương thậm chí là đánh chết người. Bản thân ông là giám đốc đâu thể chịu trách nhiệm việc này được.

Giờ sao có thời gian dông dài với ông ta, Cố Trường Khanh mặc kệ ông, nhìn người báo tin, hỏi:

– Công nhân đang ở đâu, dẫn tôi đi!

Người nọ nhìn qua giám đốc Lưu, không dám tự quyết.

Cơn giận của Cố Trường Khanh dâng lên, trừng mắt lạnh lùng nói:

– Đợi đến khi tình hình nghiêm trọng thì anh có thể chịu trách nhiệm? Mau dẫn tôi đi.

Giọng nói của Cố Trường Khanh không lớn nhưng vẻ mặt, ngữ khí toát ra sự uy nghiêm khiến người kia hoảng hốt, bất chấp giám đốc Lưu, vội vàng nói:

– Ở ngay gần đây, Cố tiểu thư mời đi theo tôi!

Cố Trường Khanh đi theo anh ta, bước đi kiên định mạnh mẽ, khí thế vô cùng. Lý Giai đi theo sau cô, vẻ mặt cũng rất bình thản không sợ gì cả, các chủ quản ngẩn người nhìn nhau, giám đốc Lưu giận đến vỗ bàn:

– Còn không đi theo, chẳng lẽ giờ chúng ta còn không bằng hai cô gái trẻ kia sao?

Nói xong vội đi theo sau, các chủ quản cũng tái mặt đi theo, chủ quản bên sản xuất đi sau cùng, mắt lóe lên.

Đoàn người ra khỏi tòa nhà, đi về bên xí nghiệp. Còn chưa đến nhà xưởng thì đã nghe được tiếng tranh cãi ầm ĩ, còn có tiếng phá cửa ầm ầm, đi thêm mấy bước thì thấy trước nhà xưởng lớn có gần 200 người tụ tập, một số đang vội vàng chuyển đồ từ bên trong ra, nhìn thấy cái gì thì vơ cái đó, chỉ cần cầm đi được thì đến cái ghế cũng không tha. Một số người thì hợp lại khiêng máy móc của công ty đi, có một số người đang cầm côn cầm xẻng phá cửa nhà kho, một số người vì tranh giành đồ mà cãi nhau, một số người vì cướp giật mà ra tay mạnh, một số người phụ nữ đang khóc, một số thì đang chửi bới. Có ba người đàn ông khác đứng trên cao kích động:

– Mọi người có thể lấy gì thì lấy mau đi, công ty sắp đóng cửa rồi, bọn họ không chia cho chúng ta nửa xu, bọn họ đều là ma cà rồng, xem bọn họ đối xử với chúng ta thế nào thì biết. Mau lấy đi, nếu không lấy, đợi đến lúc công ty phá sản thì không lấy được gì nữa đâu.

Bị những người này kích động, cảm xúc của các công nhân lại càng khó khống chế hơn. Những người này đều là dân bản địa, bản thân văn hóa thấp, không hiểu pháp luật lại đang bất an, đương nhiên rất dễ bị kích động.

Cố Trường Khanh vừa đến đã thấy cảnh tượng hỗn loạn như vậy, nhất thời cô cảm thấy mình như đang xem phim, chẳng phải tình hình hỗn loạn thế này chỉ có ở trong phim thôi sao?

Khổng Khánh Tường thật thủ đoạn, ngày đầu tiên cô đến đây đã tạo cho cô sự bất ngờ cỡ này.

Giám đốc Lưu tuy biết tình thế nghiêm trọng nhưng không ngờ đã đến mức độ này, đám người trước mặt như thổ phỉ, làm sao ông ta có thể khống chế được. Ông có chút hoảng loạn, tiến lên vài bước định trấn an mọi người:

– Mọi người đừng náo loạn, đừng cướp giật, hãy nghe tôi nói.

Ông kêu mấy lần, cổ họng như sắp vỡ ra nhưng bất kể ông có gào lớn cỡ nào thì cũng bị chìm trong tiếng ồn ào của mọi người. Sau đó ông còn bị một người xô ngã, nếu không nhờ trợ lý đỡ lại chỉ chỉ sợ còn bị người giẫm đạp lên.

Cố Trường Khanh nhìn tình hình này, điều đầu tiên nghĩ đến là báo cảnh sát nhưng lập tức lại gạt đi. Báo cảnh sát chỉ càng khiến cảm xúc của bọn họ kích động hơn, xí nghiệp cũng không thể thiếu các công nhân này được, giờ chỉ có thể trấn an.

Cô quay đầu bảo một người ra đằng trước đóng cổng công ty lại, không thể để bọn họ chuyển đồ từ xí nghiệp ra ngoài được. Sau đó cô lại bảo người đã báo tin mang những thứ cô cần đến.

Các công nhân đang tranh cướp đỏ mắt, căn bản không thấy được mấy người vừa đến. Đang lúc một số người sắp phá được nhà kho thì bỗng đất bằng nổi sấm.

Ầm một tiếng.

Mọi người đang điên cuồng bị tiếng nổ lớn này làm cho ngẩn người, không hẹn mà cùng ngừng lại.

Ầm một tiếng nữa, một số người nhát gan chân mềm nhũn, ngồi phệt xuống đất.

Ầm một tiếng nữa, lúc này những người đang khiêng máy móc cũng vội chạy ra.

Mọi người đều kinh ngạc, ngay cả mấy kẻ đang kích động người khác đều ngừng lại, không ai biết là đã xảy ra chuyện gì, nhất thời đều hoảng hốt.

Thực ra chẳng qua là Cố Trường Khanh dặn người tìm chỗ kín rồi kích nổ mìn. Cô muốn tìm pháo nhưng người nọ lại tìm được mìn, đương nhiên hiệu quả càng tốt hơn. Cố Trường Khanh thầm khen, nghĩ chờ xí nghiệp vượt qua được cửa ải khó khăn này thì nhất định phải thưởng tiền cho anh ta.

Giám đốc Lưu được trợ lý đỡ đến trước mặt mọi người, chống nạnh giận dữ nói:

– Cướp cái gì? Cướp cái gì? Có cái gì không thể nói, các người là thổ phỉ là trộm cướp sao? Tôi chỉ cần báo cảnh sát thì các người đều phải ngồi tù đó!

Mọi người bị tiếng mìn lấn át, khí thế lúc đầu đã chẳng còn, giờ lại bị giám đốc Lưu nói vậy thì dần tỉnh táo lại, mọi người nhìn nhau không biết nên làm sao.

Một người đàn ông gần 50 tuổi buông chiếc bàn trong tay, lớn tiếng nói:

– Giờ công ty sắp đóng cửa, các ông nợ tiền lương đã mấy tháng rồi, chúng tôi lấy chút đồ thì có gì mà phạm pháp.

Một người lên tiếng mọi người đều nhao nhao theo, những người khác lại như mình là người có lý, vội nắm chặt đồ trong tay như sợ bị người khác cướp đi.

– Đúng, đúng, chúng tôi chỉ lấy thứ chúng tôi nên có.

– Chúng tôi không phạm pháp.

– Các người không có quyền bắt chúng tôi.

Nhất thời mọi người đều nhao nhao lên, giám đốc Lưu bị bọn họ vây lấy khó mà nói được gì, vội vã đến độ đỏ bừng mặt.

Đúng lúc này, bỗng một giọng nói trong trẻo vang lên:

– Rốt cuộc công ty đã nợ của các vị bao nhiêu tiền?

Các công nhân nghe được có người chịu nhìn thẳng vào vấn đề, hơn nữa lại là giọng nói hoàn toàn xa lạ thì đều nhìn qua.

Đám người tránh đường, sau đó một cô gái nhìn như vừa mới tốt nghiệp bước tới, mọi người nhìn cô gái mảnh mai này, đều có cảm giác kì quái.

Cô gái này rất trẻ, cũng không quá xinh đẹp nhưng vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói không lớn, vẻ mặt không phẫn nộ hung tợn như giám đốc Lưu. Cô rất trấn tĩnh nhưng chính sự trấn tĩnh này vô hình chung đã cuốn hút mọi người, hình thành nên áp lực lớn, dần dần áp chế sự điên cuồng trong lòng bọn họ.

– Đây là Cố tiểu thư được tổng công ty điều xuống.

Giám đốc Lưu giới thiệu với mọi người, sau đó lại bỏ thêm một câu:

– Cô ấy là cháu gái của chủ tịch Cố.

Từ “Chủ tịch Cố” khiến một số người lớn tuổi kích động:

– Nếu là cháu gái của chủ tịch Cố thì nhất định sẽ không mặc kệ chúng ta đâu, chủ tịch Cố là người tốt, cháu gái ông cũng sẽ không phải là người xấu.

Mọi người như tìm được ánh sáng, nhất thời đều nhìn Cố Trường Khanh với ánh mắt mong chờ:

– Cố tiểu thư, nhà cô giàu như vậy, cô chia tiền lương cho chúng tôi đi, số tiền này với nhà cô mà nói có đáng gì nhưng với chúng tôi thì lại rất quan trọng.

– Bốn tháng tiền lương, chẳng qua là hơn 4000 thôi mà.

Lúc này, chủ quản bên sản xuất đứng sau nói:

– Mọi người đừng làm khó Cố tiểu thư, lúc này cô ấy cũng không mang theo tiền.

Nói xong lén nhìn ba người đứng trên cao rồi ra hiệu. Ba người kia lại bắt đầu gào lớn:

– Mọi người đừng si tâm vọng tưởng nữa, chủ tịch Cố đã qua đời rồi, Cố tiểu thư này cũng như ma cà rồng thôi, căn bản sẽ không để ý đến chúng ta đâu. Chúng ta vẫn nên lấy đồ rồi chạy lấy người, có thể cứu vãn được phần nào hay phần đấy.

Lúc này Lý Giai hận ba người kia thấu xương, hận không thể cho người lên bắt bọn họ xuống nhưng cũng biết làm như vậy sẽ khiến bọn họ càng quá đáng, mâu thuẫn càng gay gắt, có khi sẽ thành họa lớn.

Cô hận đến nghiến răng, lại thấy Cố Trường Khanh ở bên tuy hơi tái mặt đi nhưng vẫn bình tĩnh, lòng không khỏi thầm bội phục cô gái nhỏ này.

Gặp nguy không loạn là phẩm chất rất hiếm có.

Mọi người vốn đã dần an tĩnh lại bị kẻ có lòng kích động, một số người bắt đầu cầm đồ chạy đi. Đến cổng phát hiện ra đã bị khóa thì càng thêm tức giận, đều chửi bới ầm ĩ. Nếu không vì Cố Trường Khanh là con gái thì chỉ sợ bọn họ đã xông lên đấm đá rồi.

Nhưng giám đốc Lưu và các chủ quản khác không tốt số như vậy, bọn họ bị mọi người vây quanh yêu cầu mở cổng. Bảo vệ công ty tiến lên ngăn cản, xô xô đẩy đẩy thật rối loạn, mắt thấy sắp có trận ẩu đả lớn xảy ra.

Lúc này, Cố Trường Khanh mặc kệ những kẻ đang kích động kia, cũng không để ý tới đám người xung quanh đang kêu gào phẫn nộ, cô đi đến bên một kẻ đang giận dữ nhất, anh ta đang vung quyền đánh người khác, cô giữ tay anh ta lại, động tác này nếu là đàn ông làm thì chỉ sợ sẽ khiến lửa giận càng bùng phát nhưng vì Cố Trường Khanh là con gái, người kia tuy tức giận nhưng cũng sẽ không ra tay với phụ nữ. Anh ta chỉ định đẩy cô đi nhưng không ngờ tay mình đã bị giữ chặt lại, căn bản không thể động đậy. Người này hoảng hốt nhìn cô gái yếu ớt trước mắt.

Nhưng cô gái này vẫn bình thản, cô hỏi anh ta:

– Anh có biết đồ trong tay anh trị giá bao nhiêu tiền không?

Giọng nói rất bình tĩnh.

Sự kích động trong người anh ta chẳng hiểu sao bị chặn lại, trong lúc hoảng sợ thì mơ hồ đáp lời Cố Trường Khanh:

– Chắc… chắc hơn 20 tệ…

– Hơn 20 tệ…

Cố Trường Khanh cười cười, sức trong tay không giảm, cô ta nhìn người đang ông kia:

– Công ty thiếu của anh hơn 4 ngàn tệ, anh muốn lấy bao nhiêu đồ mới bù lại tiền lương? Dù có bán đi được thì bán được mấy đồng?

Cố Trường Khanh dần cao giọng, dần dần khiến mọi người chú ý, bọn họ bắt đầu vây về phía cô.

– Bán được bao nhiêu thì bao nhiêu. Cố tiểu thư, cô là người có tiền, sao hiểu được nỗi khổ của chúng tôi. Con tôi còn cần tiền đóng học phí, mẹ tôi còn cần tiền chữa bệnh, nếu tôi không mang tiền về thì có khi vợ tôi cũng bỏ đi theo người khác mất!

Người kia có chút nhụt chí.

– Nhưng anh làm thế này có thể giải quyết được vấn đề sao?

Cố Trường Khanh nhìn anh ta, giọng nói dần nghiêm khắc hơn:

– Mặc kệ các anh có lý do gì thì hành vi này chính là cướp bóc, nếu đả thương người thì các anh có biết sẽ phải trả giá đắt thế nào cho hành vi của mình không?

Ánh mắt cô đảo qua tay bọn họ:

– Chỉ vì mấy chục tệ, thậm chí là mấy tệ? Các người thà trở thành tội phạm sao?

Mọi người nhìn đồ trong tay, mặt tái mét.

Xí nghiệp sản xuất này có gì tốt, ngoài máy móc là còn đáng chút tiền, còn lại chỉ là đồ nhựa tồn kho mà thôi.

– Các người cũng nói trong nhà vẫn còn người cần lo toan chăm sóc…

Cô nhìn người đàn ông kia, khẩn thiết nói:

– Nếu anh đánh thương người khác, anh vì thế phải vào tù, con anh, vợ anh, mẹ anh phải làm gì đây?

Người kia nhất thời ủ rũ cúi gằm mặt, người xung quanh cũng đều xìu xuống.

Lúc này Cố Trường Khanh mới buông tay người đàn ông kia ra, anh ta cảm thấy tay mình nóng rát, vỗ vỗ cổ tay, hoảng hốt nhìn người con gái trước mặt.

Bên kia, những người đang kích động mọi người thấy như vậy thì lại nói:

– Mọi người đừng bị cô ta lừa, chúng ta lấy thứ thuộc về mình không có gì là phạm pháp cả.

Cố Trường Khanh quay phắt lại, chỉ vào ba người kia, ánh mắt như điện, quát lớn:

– Nếu không phạm pháp sao không thấy mấy người xông ra cướp? Các người kích động mọi người phạm pháp rốt cuộc là có lòng dạ gì? Các người dám nói thêm một câu tôi tuyệt đối không khách khí đâu.

Ba người bị cô nhìn mà chột dạ, hai mặt nhìn nhau, trong đó có một người còn to gan lớn tiếng nói:

– Chúng tôi thì có mục đích gì, chúng tôi chỉ là không quen nhìn…

Cố Trường Khanh nhướng mày, lạnh lùng nói:

– Bảo vệ, bắt bọn họ lại, đưa hết lên đồn cảnh sát cho tôi!

Mấy người bảo vệ đã giận dữ từ lâu, nghe Cố Trường Khanh nói vậy thì vây lên, ba người kia nghe được đến mấy chữ “đồn cảnh sát” thì hoảng sợ, chạy loạn khắp nơi, vừa chạy vừa kêu:

– Đánh người, đánh người!

Nhưng mọi người đều cảm thấy lời Cố Trường Khanh nói rất có lý, đúng vậy, khi nãy ba người này kêu gào kích động nhưng không hề động chân động tay lấy gì, chẳng lẽ đúng là có mục đích riêng? Cho nên không ai tiến lên nói đỡ cho bọn họ.

Mọi người nhìn cô gái mảnh mai trước mặt, cả người cô như toát ra luồng khí lạnh, gương mặt uy nghiêm khiến bọn họ bất giác có lòng sợ hãi.

Bảo vệ nhanh chóng giữ được ba người kia lại, bảo vệ lại hỏi Cố Trường Khanh:

– Thực sự đưa đến đồn cảnh sát?

Cố Trường Khanh nhìn ba người này, lạnh lùng nói:

– Tôi nói được thì làm được, lập tức đưa đến đồn cảnh sát, đồng thời sa thải ba người bọn họ, không trả tiền bồi thường gì cả. Ba người không phục thì cứ việc kiện Cố Trường Khanh này lên tòa!

Ba người kia đều tái mặt…

Cố Trường Khanh cũng biết bọn họ bị người sai bảo nhưng lúc này cô cần đánh núi chấn hổ, về phần người đứng sau màn từ từ điều tra là được, hơn nữa việc này liên quan đến tranh đấu nội bộ của công ty, cũng không hợp để xử lý trước mặt nhiều người như vậy.

Bảo vệ lè lưỡi thầm nghĩ: Cô gái này thật đáng sợ.

Bọn họ kéo ba người kia đi ra ngoài.

Nhìn thấy đó, những người còn lại có ai còn dám gây rối. Chỉ là vẻ mặt đều rất tuyệt vọng, tiền lương không có, đồ cũng không lấy được thì bọn họ phải làm sao?

Cố Trường Khanh hiểu đây đều là những người dân lao động, số tiền đó là nguồn sống của bọn họ, rất quan trọng, dù cô có thế nào thì cũng sẽ không ham số tiền này của bọn họ.

– Tôi rất hiểu tâm tình của mọi người, mọi người yên tâm, tiền lương thiếu mọi người rồi công ty sẽ trả, công ty cũng sẽ không phá sản, tôi đến đây là muốn cùng mọi người tìm đường sống cho công ty, như vậy mọi người không chỉ lấy được tiền lương 4 tháng qua mà hơn nữa sau này cũng sẽ có thu nhập ổn định.

Một công nhân ủ rũ nói:

– Cố tiểu thư, cô nói thật dễ nghe nhưng chúng tôi còn hiểu rõ tình hình của công ty hơn cô nhiều, nếu tổng công ty không đầu tư thì chúng tôi còn hi vọng gì. Công ty chắc chắn sẽ phá sản, đến lúc đó chúng tôi chỉ còn hai bàn tay trắng mà thôi.

Một số nữ công nhân nghe đến đó đều khổ sở lau nước mắt, không chỉ vì số tiền đó mà còn vì tương lai vô định.

Nhắc đến tiền đồ của công ty, ngay cả giám đốc công ty cũng không có niềm tin, tất cả mọi người đều cúi đầu không biết nên nói gì. Tình hình này càng khiến mọi người nhụt chí.

Nhất thời tất cả mọi người đều ủ rũ. Lý Giai ở bên nhìn có chút sốt ruột, thế này thì sao có thể xoay chuyển tình thế trong ba tháng? Cứ thế này thì chưa đánh trận đã thua rồi, cuối cùng công ty chỉ còn đường phá sản.

Cố Trường Khanh nhìn những gương mặt uể oải kia, nhất thời cũng không biết nên nói sao để khích lệ bọn họ. Trong mắt bọn họ chỉ có tổng công ty chịu đầu tư thì mới khiến bọn họ tin tưởng, còn lại đều chỉ là nói suông, cô nói thì dễ nghe nhưng bọn họ cũng sẽ không tin.

Đến lúc này, một giọng nói hùng hậu bỗng vang lên.

– Cố tiểu thư là người tuyệt đối đáng tin tưởng!

Mọi người đều quay đầu lại, nhận ra người đến thì ai nấy đều vui vẻ:

– Phó huyện trưởng Phùng! Là phó huyện trưởng Phùng!

Đám người đều nhường đường, Cố Trường Khanh thấy một bóng dáng cao lớn khôi ngô đi về phía mình, anh đã thay bộ quần áo khác sạch sẽ hơn, tóc cũng chải gọn gàng, khuôn mặt đầy anh khí, bình tĩnh, trầm ổn.

Lòng Cố Trường Khanh ấm áp, trái tim vẫn căng thẳng giờ buông lỏng xuống chỉ trong chớp mắt.

Phùng Tước…

Giám đốc Lưu bước lên đón:

– Phó huyện trưởng Phùng, sao anh lại đến đây?

Phùng Tước nhìn ông ta cười cười:

– Tôi đến thăm một người bạn!

Nói xong anh nhìn về phía cô, đôi mắt đen láy sáng bừng lên dưới ánh mặt trời:

– Một người bạn đã lâu không gặp.

Lòng Cố Trường Khanh xót xa.

Phùng Tước đi đến bên cạnh Cố Trường Khanh, đầu tiên là cười cười sau đó thấp giọng nói:

– Đừng lo lắng, có anh đây rồi!

Đừng lo lắng, có anh đây rồi…

Những lời này như một bàn tay vô hình bóp nát tim cô.

Cố Trường Khanh cúi đầu, cô sợ bị người khác nhìn thấy nước mắt cô sắp rơi. Không ai có thể hiểu được câu nói này của anh có ý nghĩa gì với cô.

Chỉ mấy chữ đơn giản nhưng trên đời này cũng chỉ có Phùng Tước nói với cô mấy chữ này, cũng chỉ có anh khiến cô toàn tâm toàn ý tin tưởng như vậy.

Phùng Tước khẽ vỗ vỗ lưng cô, động tác đầy ý trấn an.

Anh quay lại nhìn mọi người, trịnh trọng nói:

– Nếu mọi người tin Phùng Tước tôi thì hãy tin tiểu thư Cố Trường Khanh đây. Tôi và Cố tiểu thư là bạn bè lâu năm, tôi biết chỉ cần là chuyện cô ấy đã nhận lời thì sẽ dốc hết sức làm được. Đừng vì cô ấy còn trẻ, sự cứng rắn và dũng khí của cô ấy mọi người không thể tưởng tượng nổi đâu.

Những lời này chính đại quang mình, không khiến ai có cảm giác ái muội.

Lúc này đến cả Lý Giai cũng vui thay cho cô, một người con gái có thể khiến một người đàn ông nói ra những lời này thật đáng tự hào biết bao. Cô lặng lẽ nắm tay Cố Trường Khanh nhưng Cố Trường Khanh vẫn không ngẩng đầu lên.

Hai năm trước Phùng Tước đến đây, từ đó về sau luôn cố gắng làm việc vì dân chúng cho nên rất được mọi người tôn trọng. Không thể nghi ngờ, mọi người đều rất tin tưởng anh, có những lời này của anh, mọi người như tin tưởng Cố Trường Khanh thêm mấy phần. Bọn họ cũng không ngu ngốc, có thể là bạn bè lâu năm với phó huyện trưởng thì con đường sau này của công ty cũng sẽ dễ đi hơn nhiều.

Phùng Tước lại nói:

– Giờ tình hình chung đều khó khăn, các xí nghiệp vừa và nhỏ có rất nhiều chính sách ưu đãi, mọi người và Cố tiểu thư đồng tâm hiệp lực thì công ty nhất định có thể tìm được đường ra. Chỉ cần công ty sống thì mọi người sợ gì không lấy được tiền lương? Tôi nghĩ chắc không ai mong công ty phá sản chứ!

Nghe đến đó mọi người đều lên tiếng:

– Đương nhiên chúng tôi không muốn, chúng tôi đã làm ở đây nhiều năm như vậy, đều đã quen hơn nữa cũng có tình cảm.

– Ra khỏi đây thì đúng là không biết tìm việc ở đâu nữa.

– Tôi đã già rồi, không muốn tha hương ra vùng duyên hải làm công nhân.

Phùng Tước cười nói:

– Đó là đương nhiên, mọi người ai cũng mong vậy, điều kiện đầu tiên là phải tìm được lối thoát cho công ty, giờ nếu mọi người cùng chung một nguyện vọng thì vì sao không thể ngồi xuống cùng bàn bạc, cần gì phải đến mức giương cung bạt kiếm, ngoài việc khiến công ty nhanh chóng phá sản hơn thì có ích gì đâu?

Cố Trường Khanh biết đã đến lúc mình lên tiếng, cô thở sâu, cố rút nước mắt cảm động về, lúc ngẩng đầu lên lại vẫn là một Cố Trường Khanh bình tĩnh ung dung, không có chuyện gì có thể làm khó cô.

– Mọi người có thể cử ra mấy đại biểu, mấy ngày tới công ty chúng ta sẽ tổ chức họp khẩn cấp để bàn về vấn đề tìm giải pháp cho công ty, đại biểu công nhân có thể tham gia sau đó truyền đạt lại thông tin cho mọi người. Tôi mong mọi người đồng lòng, cố gắng vì công ty.

Vì Phùng Tước đột nhiên đến, chuyện tạm thời được giải quyết, đám công nhân viên chức không gây sự nữa, đều về nhà. Nhưng Cố Trường Khanh biết, mấy ngày tới nếu công ty không đưa ra được phương án kinh doanh tốt thì chuyện như hôm nay sẽ lại xảy ra. Phùng Tước có thể giúp được một lần nhưng cũng không thể giúp được mãi. Chung quy lại vẫn phải dựa vào chính mình.

Mọi người lục tục rời đi, giám đốc Lưu và các cán bộ cấp cao đều vây quanh Phùng Tước nói mấy lời cảm ơn, trong đó có không ít người nhìn bọn họ với vẻ tò mò. Cố Trường Khanh mặc kệ bọn họ, không tỏ vẻ gì khác lạ.

Lý Giai cũng tìm cớ tránh ra, cuối cùng xí nghiệp rộng như vậy cũng chỉ còn lại Cố Trường Khanh và Phùng Tước.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.