Diêu Thanh Ngân còn chưa hả dạ, dùng giầy cao gót của mình giẫm lên chiếc bánh rồi di di nó xuống đất mấy lần liền.
“Con trai tôi thì đang hôn mê bất tỉnh trong phòng bệnh còn cô thì lại ngồi đây thảnh thơi ăn uống, đúng là đồ mặt dày!”
“Nếu không thể giúp được nó thì cô mau biến đi cho khuất mắt tôi!”
Ôn Noãn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn bà ta:
“Nếu như Khinh Dạ có vấn đề gì thì tôi sẽ chết cùng anh ấy, bà đã hài lòng chưa?”
Diêu Thanh Ngân giật mình, đột nhiên bị ánh mắt và khẩu khí của Ôn Noãn làm cho câm nín.
Con nhỏ đó dám dùng tính mạng của mình sao?
Bà ta cười khẩy:
“Mạng của cô thì đáng giá bao nhiêu? So với Khinh Dạ, cô chỉ là một con nhỏ mồ côi mà thôi, nếu không được nhà họ Bạch nhận nuôi thì giờ này cô đã chết ở xó xỉnh nào rồi!”
Mỗi câu chữ của bà ta như nhát dao găm sắc nhọn cứa vào trái tim đang run rẩy của Ôn Noãn, kiếp trước cô đã nợ anh một mạng, kiếp này cô sẽ trả lại nó cho anh.
Diêu Thanh Ngân thấy cô không nói được gì nữa, bà ta lại được nước lấn tới:
“Ôn Noãn, cô nợ Khinh Dạ và Bạch gia này rất nhiều đấy, đáng lẽ cô phải thấy biết ơn chúng tôi mới đúng chứ nhưng cô lại ăn cháo đá bát, đúng là Khinh Dạ đã nuôi ong tay áo rồi!”
“Phu nhân…” Thư ký Lâm không nhịn được mà xen vào.
“Câm miệng!” Bà ta quát lớn:
“Đây là chuyện của cậu à?! Tôi đang bảo vệ con trai tôi trước con hồ ly tinh như cô ta!”
Nói xong lại quay sang nhìn cô:
“Ôn Noãn, cô định giải thích thế nào về chuyện tài liệu đấu thầu? Cô có biết vì cô mà Khinh Dạ phải trải qua những gì không?”
Ôn Noãn hoảng hốt và buồn bã, cảm xúc hiện rõ lên trong mắt.
Diêu Thanh Ngân nhếch môi cười châm biếm:
“Vì cô mà công ty bị lỗ mất hàng trăm tỷ! Suýt chút nữa chủ tịch đã giáng chức Khinh Dạ xuống, Ôn Noãn, cô đã hài lòng chưa?”
Cơ thể của Ôn Noãn run rẩy, hai chân đau buốt dữ dội.
Diêu Thanh Ngân có vẻ rất hài lòng khi nhìn thấy cô như vậy, bà ta nói:
“Bây giờ cách tốt nhất là cô hãy rời xa nó đi.”
Ôn Noãn cúi đầu, cơ thể bất động mất một lúc, sau đó ngẩng đầu lên:
“Không bao giờ.”
“Cô nói gì?” Diêu Thanh Ngân ngỡ ngàng.
“Đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.” Bà ta gằn giọng.
Thái độ của Ôn Noãn xoay chuyển một trăm tám mươi độ:
“Rất tiếc là cháu không thể làm như thế, bác có nói gì nữa thì cũng vô ích thôi.”
“Cô!” Diêu Thanh Ngân giận dữ vung tay muốn tát cho Ôn Noãn một cái thì bị thư ký Lâm chặn lại.
“Bác đánh cháu, nếu Khinh Dạ tỉnh lại thì bác định giải thích thế nào? Hơn nữa đây là bệnh viện mà bác ồn ào như thế, không sợ bị đuổi ra ngoài sao?”
Diêu Thanh Ngân giận tái mặt, bà ta chỉ thẳng vào mặt cô nói:
“Được lắm, cô dám lấy Khinh Dạ ra để uy hiếp tôi à?”
Ôn Noãn hờ hững đáp:
“Nếu bác nghĩ như vậy thì cháu chẳng còn gì để nói.”
Diêu Thanh Ngân tức đến run người, đây là lần đầu tiên bà ta bị một con nhỏ vắt mũi chưa sạch uy hiếp.
Khẩu khí của bà ta giảm đi nhiều so với ban nãy, Ôn Noãn nói với thư ký Lâm:
“Thư ký Lâm, anh đưa tôi vào trong phòng đi.”
“Cô dám đi vào sao?!” Diêu Thanh Ngân đứng chặn trước cửa, ánh mắt nhìn cô đỏ ngầu.
Bà ta là mẹ của anh nên Ôn Noãn không dám làm gì quá đáng, nhưng cô không thể để cho bà ta lấn lướt và ức hiếp mình thêm nữa.
“Bác không cho cháu vào thì cháu cũng vào.”
Dứt lời, cô liếc nhìn thư ký Lâm ra hiệu, anh ta lập tức kéo bà ta sang một bên.
Bị một con nhỏ như Ôn Noãn uy hiếp bà ta làm sao mà chịu nổi.
“Ôn Noãn, mày đứng lại đó cho tao! Mày là cái thá gì mà dám lên mặt ở đây hả?”
Ôn Noãn đóng cửa phòng bệnh lại, tiếng nói của bà ta tức thời ngưng bặt, trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng máy móc kêu lên từng tiếng tít tít, cô thấy anh nằm trên giường, gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc thì trong lòng không khỏi đau đớn.
“Khinh Dạ…”
Cô đi tới nắm lấy bàn tay lạnh buốt của anh, đôi môi khe khẽ mấp máy:
“Anh vì em mà mạo hiểm như vậy, tại sao chứ?”
Thanh âm run run không kìm được nước mắt.
Hai bả vai gầy của cô run rẩy, tiếng khóc nức nở cố gắng kìm nén nghe càng xót xa và đau lòng hơn.
Ôn Noãn mắc nợ anh quá nhiều rồi, chỉ mong sao anh sẽ tỉnh lại mà thôi.
“Khinh Dạ, anh hãy mau mở mắt nhìn em nhé, anh đừng ngủ nữa mà…”
Đúng lúc cánh cửa phòng bệnh mở ra, một tiếng cộp mạnh vang lên.
“Vẫn còn mặt mũi mà ở lại đây sao?”
Ôn Noãn giật mình quay đầu nhìn lại thấy sự xuất hiện của Bạch lão gia, bên cạnh ông ta là Nhu Tiểu Vũ.
“Khinh Dạ!” Cô ta lao tới ôm chầm lấy anh.
Bạch lão gia không ngăn cản, đôi mắt sắc bén nhìn cô:
“Mau đi ra ngoài đi!”
Nhu Tiểu Vũ còn thêm dầu vào lửa:
“Vì cô mà Khinh Dạ mới bị thương, cô mau cút đi, Ôn Noãn!”