Sau khi ăn xong Dư Hạo liền đề xuất đi KTV ca hát.
Đàm Hinh đã trải qua một ngày rất mệt mỏi, chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi, nhưng nhìn thấy mọi người đều có vẻ cao hứng nên không có nói gì, không muốn bọn họ mất hứng nên cô lựa chọn nghỉ ở phòng khách.
Nhưng cô quên là, Dư Hạo với danh xưng là “Trùm sôi nổi”, có mặt cậu ta thì muốn ngủ là chuyện không thể nào.
“Đến chết vẫn muốn yêu
Cố tỏ ra dáng vẻ hiểu chuyện, giấu đi sự không thoải mái
Tình cảm sâu đậm cũng chỉ đến thế
Không đủ can đảm để thổ lộ
Đến chết vẫn muốn yêu
Không khóc cũng không cười
Tâm như tro tàn, rộng lớn như vũ trụ ngoài kia…”
Tiếng hát của Dư Hạo cùng âm nhạc khiến cho tâm hồn bi thương, cậu ta hướng đến Khổng Giai Giai, khàn giọng biểu hiện dáng vẻ thâm tình khiến cho Đàm Hinh ngồi một góc cười khúc khích.
Khổng Giai Giai xem ra cũng rất mệt mỏi nhỉ?
Quý Yến ngồi cạnh cô hỏi nhỏ: “Cậu có muốn thuê một phòng khác để ngủ không?”
Đàm Hinh liếc mắt nhìn cậu, lười biếng nói: “Rất rõ ràng sao?”
Quý Yến gật đầu cười: “Mí mắt cậu mở hết lên rồi kìa. Có muốn tớ nói cho tỉnh không?”
Đàm Hinh nói: “Nghe cậu nói có khi, tớ sẽ tỉnh ngủ ngay.”
Quý Yến sững sờ, cậu không hề biết nói đùa, những câu nói cho Đàm Hinh nghe đều là học được từ trên mạng. Mà mỗi lần nói như vậy cậu cũng không tránh khỏi xấu hổ.
Cậu nhíu mày: “Cậu muốn nghe thật sao?”
Đàm Hinh gật đầu.
Quý Yến do dự một chút, nói: “Một con mèo đen đem một con mèo trắng từ trong nước cứu đi lên, mèo trắng nói mèo đen một câu, cậu biết nó nói gì không?”
Đàm Hinh lắc đầu.
Cậu thể hiện tư thế của mèo, “Meo–”
Đáng yêu như thế này, xứng đáng được 100 điểm.
Đàm Hinh bật cười.
Ánh sáng trong phòng KTV không tốt, nhưng nhìn thấy nụ cười mờ ảo của người con gái có chút lóa mắt, hô hấp của Quý Yến như ngừng lại, nhịp đập của trái tim cũng mất khống chế.
Chờ cậu lấy lại tinh thần, Đàm Hinh cũng bình tĩnh lại.
“Giờ tớ hết buồn ngủ rồi, cảm ơn!”
Quý Yến ừ một tiếng.
Phương Lập Tân mở mắt an tĩnh ra, nhấp một ly nước trái cây chậm rãi.
Dư Hạo hát xong bài “Đến chết vẫn muốn yêu” rồi lại cùng Khổng Giai Giai hát thêm vài bản tình ca nữa, sau đó lại khuyến khích mọi người lên hát. Đàm Hinh dù không thích ca hát nhưng thường xuyên nghe nhạc, để cô hát vài lời cũng không có vấn đề gì. Huống chi ở đây, không hát là việc không thể bỏ qua.
Cô chọn một bài của Trần Dịch Tấn, “Mười năm”
Bài này lúc trước rất thịnh hành, nói về sự nhớ nhung tình bạn xưa cũ, qua mười mấy hai mười năm lại xem như là sự hoài cổ không theo kịp trào lưu, nhưng ở đây vĩnh viễn giai điệu vẫn như thế, mãi mãi tồn tại.
“Mười năm trước đó
Em không biết anh, anh cũng không thuộc về em
Chúng ta vẫn ở bên cạnh một người xa lạ
Đi mãi trên con đường quen thuộc
Mười năm sau đó
Chúng ta vẫn là bạn bè có thể hỏi han nhau
Chỉ là tình cảm khi đó
Cũng không tìm được lý do để có thể giữ lại
Người yêu cũng không tránh được phải làm bạn…”
Trên người cô vẫn còn mặc bộ đồng phục, tóc dài được buộc lên hành đuôi ngựa đơn giản, ngồi trên cái ghế cao trong phòng mà nhắm mắt ngâm nga, có chỗ hát sai cũng không xấu hổ, tựa như đó là biểu hiện rất tự nhiên.
Cô giống như người đứng xem mười năm của người khác. Mà mười năm của cô, cô chưa từng thuộc về ai cũng chưa có ai thuộc về cô.
Sau khi hát xong, Dư Hạo vỗ tay: “Không ngờ được Tiểu Hinh có thể hát hay như vậy, đến đây chọn thêm một bài nữa nào.”
Cậu ta chọn trúng một bài tình ca, âm thầm nháy mắt với Quý Yến.
Quý Yến trừng mắt: “Tớ không hát.”
Đàm Hinh nói: “Không sao, Giai Giai cùng tớ hát đi.”
Khổng Giai Giai thấy không khí có chút xấu hổ liền gật đầu, đi lên cùng Đàm Hinh song ca.
Dư Hạo giận dỗi, đánh Quý Yến một cú, thấp giọng nói: “Cơ hội tốt vậy mà, không biết hát có thể lên phụ họa vài câu. Thật chịu thua với cậu.”
Quý Yến không nói gì, nhìn thấy hai phụ nữ song ca, cảm thấy có chút ngột ngạt.
Quan hệ của cậu và Đàm Hinh không có gì hết.
Bạn bè? Không phải.
Người yêu? Càng không phải.
Từ nhỏ đến lớn, dù là người trong nhà hay bên ngoài đều cho cậu một suy nghĩ giả tưởng, cậu sẽ cùng Đàm Hinh kết hôn và sống hết quãng đời còn lại.
Hầu như những người giống cậu đều không thích hôn nhân sắp đặt như thế, nhưng nếu là Đàm Hinh thì cậu cảm thấy không tệ lắm.
Dù sao Đàm Hinh so với những người con gái khác, khác biệt rất lớn.
Nhưng cậu chưa từng nghĩ đến cô có nguyện ý hay không?
Đàm Hinh không thích cậu, đây là điều cậu có thể nhận thức được.
Thái độ lãnh đạm cùng hờ hững kia quá rõ ràng, cậu không thể lừa gạt được chính mình. Nếu có một ngày cô rời xa cậu, đến bên một người đàn ông khác…
Quý Yến nhắm mắt lại. Trên bàn KTV có tặng cocktail chung với các loại đồ uống khác, cậu trực tiếp nốc hết.
***
Đến trưa thì KTV cũng vắng vẻ hơn, các thanh thiếu niên nhân tài đều rời khỏi đó.
Bởi vì vội vàng thi cuối kỳ, Dư Hạo và Khổng Giai Giai không có thời gian hẹn hò nên quyết định đánh lẻ với thế giới hai người, Phương Lập Tân cũng có điện thoại gọi về nhà.
Đàm Hinh đưa mắt nhìn Quý Yến. Từ lúc từ chối song ca cho đến giờ cậu vẫn chưa nói một câu nào.
Trời về chiều với những áng mây hồng phía xa xa, Quý Yến đứng ở bên đường với thân hình cao mét tám, đôi chân thon dài cùng hai tay đút trong túi quần, so với người mẫu nam trên tạp chí còn đẹp hơn.
Cậu ta trông cũng rất bình thường nhưng lại khiến người ta có cảm giác hơi quái dị.
Tựa hồ là… Không đúng lắm.
Đàm Hinh cũng không nghĩ sâu xa, hỏi: “Chúng ta về nhà sao?”
Quý Yến giương mắt nhìn về phía cô, tựa hồ như không mà hỏi: “Đây là mơ sao?”
Đàm Hinh nở nụ cười: “Cậu chưa tỉnh ngủ à?”
Quý Yến bước đến trước mặt cô, đưa tay nâng cằm dò xét gương mặt xinh đẹp trước mắt: “Đàm Hinh, nếu tớ hôn cậu, cậu có cắn tớ không?”
“Cậu giỡn à…”
Quý Yến không nói gì, cúi đầu hôn lên môi cô. Cánh môi của người con gái mềm mại lại ngọt ngào, trên chóp mũi là hơi thở thanh mát thuần khiết.
Cậu còn chưa được tận hưởng thưởng thức, dường như mới chạm nhẹ một chút thì bị Đàm Hinh đã đẩy mạnh ra, ăn một cái tát không chút lưu tình.
Quý Yến dùng lưỡi đẩy nhẹ quai hàm bên má, rất đau. Một lúc sau cậu cười phá lên như điên loạn: “Nếu đau vậy đây không phải là mơ.”