Ly Hôn Rồi, Cảm Ơn!

Chương 13: Gặp lại anh ta



Trời chạng vạng chập tối, gió mát từng đợt xua đi cái nóng đầu hạ.

Quý Yến thả lỏng tâm tình, cười nhẹ lẩm bẩm một câu nhưng Đàm Hinh không nghe rõ cậu ta nói gì, cô cũng chẳng thèm quan tâm.

Đã sớm qua tuổi dậy thì nhưng người đàn ông đó như xưa vẫn chạm đến ranh giới cuối cùng của cô, cô không phải là mẹ của anh ta, không có lý do gì có thể bao dung, tha thứ.

Cô xoay người chạy đi. Nhưng lại bị khống chế từ phía sau với lực nắm không hề nhẹ, Đàm Hinh giãy dụa nhưng với sức lực của người con gái nhỏ bé thì chẳng là gì cả.

Cô nhịn xuống, hỏi: “Cậu muốn làm gì?”

Người con trai ấy cúi đầu xuống nhìn cô, lúc này gương mặt anh tuấn non nớt lại xuất hiện một chút ý vị nghiêm túc. Ánh mắt của cậu như muốn nói lên ý gì đó, ẩn chứa một tình cảm không rõ ràng cùng vẻ hoảng sợ.

Cậu đang cố suy nghĩ một lý do để giải thích.

“Xin lỗi đã làm cậu sợ, tớ chỉ là… đang rất vui.”

Đàm Hinh né tránh ánh mắt cháy bỏng kia: “Vui chuyện gì?”

Quý Yến thì thầm: “Bởi vì tớ gặp ác mộng, rằng tớ sẽ để mất cậu.”

Ác mộng sao? Đây đúng là một lý do đẹp đẽ để thoái thác trách nhiệm.

Đôi lúc cô cùng từng hy vọng, tất cả những gì cô trải qua đều là ác mộng.

Đàm Hinh ngước mắt nhìn Quý Yến, vẫn là bộ dáng thiếu niên hoàn mỹ với khuôn mặt đẹp trai, chẳng biết lúc nào sẽ mất đi dáng vẻ này, thay thế bằng vẻ lạnh lùng trầm ổn.

Trong trí nhớ của cô, chồng trước trong tiểu thuyết là Tổng giám đốc của Quý thị, đây hoàn toàn trùng hợp với hiện tại.

Bốn mắt nhìn nhau, xung quanh dường như chỉ có hai người bọn họ. Quen thuộc mà xa lạ.

Đàm Hinh không thể không nói: Duyên phận đúng thật là không thể lường trước được. Đáng tiếc lại là nghiệt duyên.

Quý Yến nói cậu ta có ác mộng là để lạc mất cô. Đàm Hinh bật cười: “Chưa từng có sao lại mất đi được chứ?”

Câu nói châm chọc của cô khiến ngực Quý Yến bỗng nhói lên, ánh mắt tối sầm lại một chút rồi lại khôi phục vẻ bình thường.

“Bởi vì trong mơ, em là vợ của tôi.”

Chữ “Vợ” này khiến Đàm Hinh cười nhẹ. Giờ đây lý trí của cô mách bảo phải phân rõ giới hạn với anh ta, giả vờ không biết đến. Một khi dính dáng đến kiếp trước thì mọi chuyện lại rối tung lên.

Nhưng lúc này, cô cảm thấy khó chịu với việc anh ta tự xưng là chồng mình, xem như mình là cô bé ngây thơ mà lừa gạt.

“Không phải đã ly hôn rồi sao?”

Cô đang nhắc nhở cậu ta cũng như nhắc nhở người đàn ông lúc lớn kia.

Sức lực trên cổ tay bỗng tăng thêm, Quý Yến đến gần, đôi môi mỏng nhếch lên, cặp mắt đen u ám như muốn nhấn chìm người khác vào trong. Phản ứng đó của anh ta bùng phát khiến Đàm Hinh không thể ngờ đến.

Cô dùng sức giãy dụa: “Tôi không quen anh, buông tay ra.”

Ánh mắt Quý Yến lóe lên một tia khổ sở.

“Đàm Hinh, em nhất định phải đối xử với tôi như vậy à.”

Đàm Hinh cảm thấy không công bằng. Vì sao họ có thể làm tổn thương người khác mà còn bày ra vẻ người bị hại.

Đàm Hiểu San cũng vậy, Đàm Diệu Uy cũng vậy, ngay cả Quý Yến cũng thế.

Đàm Hinh lạnh lùng: “Anh Quý, xin buông tay.”

Quý Yến trầm mặc một lát rồi buông cô.

Ngay lúc Đàm Hinh xoay người bỏ đi, anh thấp giọng: “Đàm Hinh, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi.”

Đàm Hinh cảm thấy buồn cười, chưa từng bắt đầu thì làm sao có chữ “Lại” đây. Anh ta nên nói câu này với Đàm Hiểu San mới đúng.

Cô không dừng bước, bắt một chiếc taxi rồi ngồi vào trong: “Đến Hoàng Lâm uyển.”

Tài xế nhìn về phía người đàn ông phía sau, thấy anh ta không định lên xe mà chỉ yên lặng nhìn cô gái này, sau đó nhấn ga chạy đi.

***

Về đến nhà, chưa kịp vào cửa cô đã nghe thấy tiếng khóc cùng tiếng cãi vã. Cha cô, mẹ cô và còn cả Đậu Linh.

Tại sao không phải là ngày khác mà lại là hôm nay, áp lực dồn nén liên tục, lại không ngủ đủ giấc và cả chuyện của Quý Yến đã khiến cô không còn chút kiên nhẫn nào.

Đàm Hinh đổi dép đi trong nhà, không vội đi vào mà lấy chiếc bình sứ màu trắng trước cửa đập xuống. Một tiếng vỡ phát ra giòn tan.

“Cha mẹ, con về rồi.”

Trong phòng bỗng nhiên an tĩnh lại.

Dì Lâm nhanh chóng thu dọn mảnh vỡ nhưng Đàm Hinh ngăn lại.

“Dì Lâm đem giúp con đem túi xách lên lầu, cảm ơn.”

Dì Lâm còn chần chừ nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Đàm Hinh liền biết hiện tại tâm trạng cô rất tệ, đành phải gật đầu, lấy túi xách đem đi.

Diệp Lam thấy cô mới miễn cưỡng nở nụ cười: “Không phải hôm nay Tiểu Hinh đi chơi với bạn sao? Về sớm thế, cha mẹ đang bàn công việc thôi.”

Đàm Hinh cười cười: “Không vui nên về. So với đi chơi, hình như về nhà náo nhiệt hơn nhiều.”

Cô nhìn về phía hai người kia. Đậu Linh cúi đầu lau nước mắt nhưng không dám khóc thành tiếng.

Đàm Diệu Uy nhíu mày nói: “Tiểu Hinh, đây là dì Đậu. Hôm nay cô ấy đến đây có chút việc, con lên lầu làm bài tập đi, đừng quan tâm chuyện dưới này.”

“Dì sao?” Đàm Hinh nhíu mày hỏi: “Hình như hồi trước dì nói là dì đi lầm đường mà?”

Đàm Diệu Uy nghe xong nhìn về phía Đậu Linh, hẳn là ông không biết chuyện này. Đậu Linh không trả lời, chỉ nắm chặt góc áo.

Đàm Hinh nhìn cách ăn mặc đơn giản của Đậu Linh, hoang mang hỏi: “Lần trước dì đến không mặc mộc mạc như vậy mà cả một thân hàng hiệu, không chừng cả người cũng tầm mười vạn đi.”

Diệp Lam cười lạnh: “Không phải cô nói phải ở trong phòng bị mưa dột ẩm thấp, không phải nơi người ở sao? Cô có tiền mua quần áo sao không kiếm nơi khác tốt hơn mà ở, lại đến đây khóc than.”

Mắt Đậu Linh đỏ lên: “Cô không thể nói bậy, tiền Diệu Uy cho tôi đều đem đi trả nợ. Mà cho dù có tiền tôi cũng không xài phung phí, tôi sống khổ cực quen rồi, còn chưa từng thấy qua hàng hiệu. Không giống như Đàm phu nhân và Đàm tiểu thư sinh ra đã là thiên kim tiểu thư.”

Đàm Hinh rũ mắt xuống, hiện tại là ai đang châm chọc ai đây?

Cô đi đến trước mặt Đậu Linh, chậm rãi nói: “Dì Đậu có thể không biết, ở khu dân cư cao cấp này khắp nơi đều có camera, hôm đó dì mặc đồ như thế nào, đứng trước nhà bao lâu chỉ cần xem lại lịch sử thì rõ thôi.”

Mặt Đậu Linh lập tức lúc trắng lúc xanh.

Sắc mặt Đàm Diệu Uy cũng trở nên khó coi: “Cô về đi, hộ khẩu của Hiểu San nói sau.”

Đậu Linh không thể không nhịn, hai mẹ con Diệp Lam kia đều toát ra vẻ ưu nhã quý phái khiến cho sức lực để tranh cãi cũng không có, đành phải cam lòng bước ra cửa.

Sau khi bà ta đi, Đàm Hinh vuốt mi tâm: “Cha mẹ, con đi ngủ đây. Tối nay con không ăn cơm.”

Diệp Lam gật gật đầu rồi ừ một tiếng.

Đàm Diệu Uy biết rõ con gái mình rất thông minh, chuyện hôm nay nó đã nhìn ra được sơ hở nhưng lại không nói, vẫn để cho người làm cha này chút mặt mũi. . truyện kiếm hiệp hay

So sánh với Đàm Hiểu San luôn bám lấy ông ta đòi nhận tổ quy tông thì phóng khoáng hơn nhiều. Lại thêm một vở diễn hôm nay, ông ta cũng đã thấy tình cảm với hai mẹ con kia nhạt đi không ít.

Về đến phòng Đàm Hinh đã ngã người xuống giường. Cô không biết Đàm Diệu Uy sẽ suy nghĩ nhiều đến vậy, cô đã quá thất vọng với ông ta rồi nên chẳng thèm hỏi nhiều.

Trên bàn còn để những tài liệu ôn tập, thời gian đến cuộc thi của Đại học S cũng còn đến nửa tháng.

Cô an tâm nhắm mắt, đi vào mộng đẹp.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.