Hôm sau trời vừa sáng, cha con Đào gia đã chạy về thành phố S.
Đào tiên sinh vừa vào cửa, chưa kịp buông xuống hành lý, vội vàng hỏi: “Lam Lam đâu rồi?”
Diệp Khiên chỉ chỉ trên lầu, nói: “Vừa mới ngủ, hai ngày này chị ấy không ngủ không nghỉ tìm người, thật vất vả mới nghe khuyên ngăn, để chị ấy ngủ một lát đi.”
Ông cùng Hoắc Phương bởi vì lo lắng đã chuyển đến Tân Uyển ở tạm.
Đào tiên sinh nhíu mày, đưa hành lý cho dì giúp việc, ngồi xuống ghế sa lon.
“Cảnh sát nói thế nào.”
Sắc mặt Diệp Khiên âm trầm, nói: ” Xác nhận sơ bộ, là âm mưu bắt cóc, dám lớn mật bắt cóc mà hoàn mỹ tránh được camera giám sát khu vực công cộng. Hai ngày nay, cũng không có người liên hệ bọn em yêu cầu tiền chuộc, sợ rằng cái bọn họ muốn không phải tiền, mà là trả thù.”
Sống lưng Hoắc Phương khẽ run lên, nói: ” Tính tình Tiểu Hinh so với mẹ con bé còn tốt hơn, có thể kết thù oán với ai được.”
Diệp Khiên lạnh nhạt nói: “Tiểu Hinh đương nhiên là đứa trẻ ngoan, chỉ sợ người lớn làm chuyện sai lầm, liên luỵ đến con trẻ, anh suy nghĩ một chút cha của con bé đã đụng đến người nào rồi.”
Đàm Diệu Uy trên thương trường luôn luôn không từ thủ đoạn, chưa từng cho đối thủ để lối thoát, đắc tội qua không ít người, nếu thật sự là như vậy, Đàm Hinh không thể nghi ngờ là lành ít dữ nhiều.
Không khí trong phòng khách trong lúc nhất thời trầm xuống.
Hốc mắt Hoắc Phương phiếm hồng, bất an hỏi: “Vậy làm sao bây giờ, nếu như là trả thù, tiểu Hinh bây giờ không phải rất nguy hiểm sao, đều đã qua hai ngày…”
Diệp Khiên cắn răng, nói: “Tôi đi tìm Đàm Diệu Uy.”
Vừa đi một bước, liền bị người khác ngăn lại.
Đào Tĩnh ngăn trước mặt ông, mặt không chút thay đổi nói: “Cậu của Tiểu Hinh hiện tại đang ở Tân Uyển, trong tất cả chúng ta đều đang bị người khác âm thầm giám thị, tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
Diệp Khiên nói: “Giám thị? Sao con phát hiện được.”
“Trực giác.”
Diệp Khiên đang muốn nói cái gì, Đào tiên sinh nói: “Anh Diệp, trực giác Tĩnh tử nhà ta rất chuẩn, cơ hồ sẽ không sai lầm.”
Diệp Khiên nhíu mày một chút, nói: “Xem ra tình thế so với chúng ta tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn.”
Đào Tĩnh nói: “Cũng là không phải, chí ít an toàn của tiểu Hinh tạm thời không cần lo lắng. Bởi vì lấy thực lực bọn họ, muốn giết một người so giấu một người đơn giản hơn nhiều. Phí hết tâm tư bắt tiểu Hinh, chắc sẽ không muốn tính mạng của cậu ấy.”
Hoắc Phương hỏi: “Đó là bởi vì tiền sao? Vẫn là trong một canh bạc không biết thắng thua sao?”
Đào Tĩnh không trả lời.
Đào tiên sinh nói: “Trước tiên mọi người đừng gấp, chuyện này tôi đã mời người đặc biệt đi điều tra, rất nhanh sẽ có kết quả. Trước khi tìm thấy tiểu Hinh, chúng ta không thể tự làm loạn thế trận. Cha của tiểu Hinh, tôi sẽ để cho người nhanh chóng điều tra.”
Diệp Khiên gật đầu, nói: “Cảm ơn, hai người vừa xuống máy bay, hẳn là mệt mỏi, về phòng nghỉ ngơi trước đi.”
Đào tiên sinh lắc đầu, “Tôi đi xem Lam Lam một chút.”
Nói xong, bước nhanh lên tầng.
Đào Tĩnh cũng theo đó đi lên, về đến phòng, cô bấm một dãy số.
“A lô.”
“Không tệ, là cháu trai của anh.”
Đầu kia trầm mặc trong chớp mắt, hỏi: “Làm sao cô biết.”
Đào Tĩnh cầm một cái khung hình trên bàn, là ảnh cô cùng Đàm Hinh chụp chung. Đôi mắt cho tới nay đều bình tĩnh, cực nhanh xẹt qua một sự tàn khốc.
“Đầu tiên, anh ta có tuyệt đối động cơ. Tiếp theo, là lựa chọn thời cơ, vừa vặn là lúc tối rời đi hai ngày này. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng bề ngoài của tôi, sẽ cho đại đa số người khác một loại ảo giác vô hại, ngoại trừ Phương Lập Tân, không có tồn tại người nào có thể kiêng kị tôi như vậy.”
Tạ Hoàn hừ khẽ, nói: “Đây đều là suy đoán chủ quan, tôi muốn có chứng cứ.”
“Chứng cứ… Chờ tôi tìm thấy người, liền có chứng cớ.”
Tạ Hoàn nói: “Thành phố S không phải thủ đô.”
“Với tôi mà nói, nào nào cũng thế, tốt nhất anh nên tìm thấy trước tôi đi, nếu không, tôi không bảo đảm sinh mệnh an toàn cho cháu trai của anh đâu.”
Nói xong, cúp điện thoại.
***
Trời có chút sáng.
Rời xa đường lớn của thị trận quanh núi, một chiếc xe thể thao lao nhanh như tên bắn, một tay để trên tùy ý tay lái, ở giữa xương ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc đang bốc khói.
Trong xe khắp nơi đều là mùi khói sặc người.
Quý Yến ung dung phun ra một vòng khói, trong tròng mắt đen lóe ra ánh sáng âm lãnh.
Hiện tại, chỉ có nicotine, mới khiến anh miễn cưỡng duy trì lý trí.
Mà cái lý trí còn sót lại kia, trong một ngày một đêm cực tốc truy đuổi, cũng dần dần biến mất hầu như không còn. Anh rốt cục không kiên nhẫn được nữa.
Loại trò chơi mèo vờn chuột này, đã đến lúc kết thúc.
Anh bỗng nhiên cong môi, nụ cười mang theo ác ý, băng lãnh. Anh dồn sức đánh tay lái, dưới bánh xe phát ra tiếng ma sát khó nghe, đụng tới một chiếc xe Bentley màu đen không xa phía trước.
Lái xe suýt nữa mất hồn, “Anh không muốn sống nữa sao, bên cạnh là vách núi a, cái tên điên này, tên điên!”
Người đàn ông ghế sau xe trầm giọng ra lệnh: “Nhanh tránh đi!”
“Đến, không còn kịp rồi…”
Sau đó là tiếng va chạm kịch liệt:
“Kít ——!!”
Chiếc xe đen sang trọng bỗng nhiên đâm vào một hòn đá lớn, đầu xe lõm vào một khối lớn, tại đường núi u tĩnh đột ngột có tia lửa tung tóe trong chốc lát.
“Khụ, khụ khục…”
Lái xe từ trong xe leo ra, phun ra một ngụm máu, đi đứng không được, xương sườn chỉ sợ cũng mất mấy khúc, “Anh ta thật là học sinh cấp ba sao, loại đường núi này, người chưa quen thuộc địa hình tuyệt không có khả năng an toàn thông qua, chớ nói chi là đuổi theo không bỏ cả đêm…”
Trong xe truyền đến một thanh âm kinh hoảng của cô gái trẻ: “Tôi bị thương, tôi bị thương rồi, mau gọi 120… Không đúng, báo cảnh, mau báo cảnh sát…”
Cô tình nguyện đi đến cục cảnh sát tự thú, cũng không muốn đối mặt với một tên ác ma không muốn mạng này.
“Câm miệng.”
Một người đàn ông cao lớn từ chỗ ngồi phía sau bước ra, trên trán có vết trầy da rõ ràng đang chảy máu, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm.
Chính là người lúc trước cướp đi điện thoại của Đàm Hinh.
Anh ta nhìn về phía người thiếu niên chậm rãi đi tới, trong mắt mang sự xem xét, còn có một tia kiêng kị không dễ cảm thấy.
Người đàn ông nhấc chân đá một cước tài xế đang nằm trên đất, mắng một tiếng phế vật, lại nhìn về phía Quý Yến, nói: “Cậu không để ý sống chết của đứa con gái kia sao, cô ta cũng trong xe.”
Quý Yến mặc áo khoác đen, dưới cơn gió lạnh sáng sớm bay phấp phới. Mái tóc xốc xếch, sớm không có đẹp đẽ như ngày xưa mà làm cho người ta cảm thấy âm trầm.
Anh cười khẽ, yếu ớt nói: “Người con gái kia, anh đang chỉ cô gái tên Vương Phàm sao? Đại học mỹ thuật sinh viên năm hai, nửa năm trước từ một tai nạn xe cộ, bị hủy dung, về sau mai danh ẩn tích. Tôi đoán, hẳn là đi phẫu thuật thẩm mỹ rồi, không chỉ mặt, dáng người cũng thế, nếu không độ tương tự không có thể cao như vậy.”
“Sao cậu tra ra được.”
Quý Yến cười nhẹ một tiếng, nói: “Một bộ hồ sơ tương đối đầy đủ.”
Người kia nói: “Biết là cạm bẫy, nhưng vẫn là một mình đuổi theo, anh bạn nhỏ, có phải anh quá coi thường bọn tôi hay không.”
Một cơn gió thổi qua, mùi khói trên người dần dần tản đi, Quý Yến cởi áo khoác, tiện tay ném xuống đất.
“Có lẽ là vậy.”
Con ngươi Người kia hơi co lại, bất giác bày ra tư thế phòng bị.
“Tôi đã đáp ứng với cô ấy, sẽ không tiếp tục đánh nhau. Vi phạm lời nói ước định này, cô ấy sẽ tức giận, không thì chính các người nói đi, ” Quý Yến rủ mắt xuống, từng chữ một chậm rãi nói ra: “Đến cùng cô ấy ở đâu.”
Người đối diện nắm chặt nắm đấm, không thể tin được, mình lại bị một khí thế tiểu quỷ học sinh trung học bức hiếp.
Ngay lúc anh ta chưa kịp phản ứng thời điểm, một cú đấm hung hăng bất ngờ đi tới, xẹt qua gương mặt, lực đạo này, tốc độ, cùng góc độ xảo trá đều khiến anh ta trở tay không kịp. Lúc còn đang kinh ngạc phần bụng đã bị dính một cú đấm mạnh, anh ta kêu lên một tiếng đau đớn, quỳ sập xuống không thể đứng lên.
Tài xế bên kia lộ vẻ hoảng sợ, “Không thể nào, trước đó anh ta là lính đánh thuê, cậu rốt cuộc là ai…”
Lời còn chưa dứt đã bị một cái tay xách cổ áo, kéo đến bên bờ vực.
Lan can ven đường trải qua quanh năm suốt tháng mưa gió ăn mòn, rỉ sắt loang lổ, tựa hồ tuỳ tiện là có thể đẩy ngã.
“Trả lời câu hỏi của tôi, nếu không tự xuống đi.”
Tài xế kia nhắm mắt nói: “Tôi không tin cậu dám giết người.”
Quý Yến cả cười, trong mắt lộ ra một tia hững hờ, anh gõ lan can hai lần, nói: “Cũng đúng, giết người là phạm pháp, nhưng nếu như nghi phạm chạy án, lại tự mình trượt chân rớt xuống vách núi, có thể trách ai được.”
“Dù sao, căn bản các người cũng sẽ nghĩ xử trí tôi như thế nào, đúng chứ.”
Sắc mặt tên lái xe hết xanh rồi lại trắng, “Cậu…”
Quý Yến ngậm một điếu thuốc, nhóm lửa, thanh âm lạnh lùng nói: “Sự kiên nhẫn của tôi có hạn.”
Lúc này, cô gái trong xe nhỏ giọng nói: “Tôi… tôi biết cô ấy ở đâu, cậu thả tôi, tôi sẽ nói cho ngươi biết.”
***
Mặt hồ xanh thẳm trong veo, một thân ảnh cao lớn, mạnh mẽ nhanh chóng lướt qua.
Đàm Hinh đứng trên lầu hai, xuyên qua cửa sổ nhìn thoáng qua, rủ mắt xuống, bước nhanh đến phòng Phương Lập Tân.
Bơi lội, không có khả năng mang theo di động bên người.
Đẩy cửa ra, cô đứng trước cửa nhìn quanh một lần, quần áo Phương Lập Tân đặt trên ghế sa lon, mà điện thoại ở ngay trên cùng.
Tim đột nhiên đập nhanh hơn, cô quay người khóa cửa phòng khóa lại, cầm lấy điện thoại kia, xông vào phòng tắm.
Phương Lập Tân luôn luôn cẩn thận, điện thoại không nghi ngờ có thiết lập mật mã.
Sau mấy lần thử, vẫn chưa thành công. Vội vàng kêu cứu? Thế nhưng cô không biết mình đang ở quốc gia nào, nên gọi dãy số nào.
Ngoài cửa truyền đến một tiếng mở khẽ.
Đàm Hinh bỗng dưng giật mình, cô nắm chặt điện thoại, suy nghĩ trong đầu trong nháy mắt dường như rất nhiều, lại hình như trống rỗng.
Làm sao bây giờ.
Cô nên làm gì đây.
Mật mã, Phương Lập Tân sẽ thiết lập mật mã như thế nào? Không phải sinh nhật của anh ta, cũng không phải sinh nhật của cô, cô căn bản không hiểu rõ anh, làm sao có thể đoán đúng được mật mã đây.
Có lẽ…
Đầu ngón tay khẽ run, ma xui quỷ khiến Đàm Hinh nhanh chóng nhập vào một dãy số.
Màn hình lóe lên, đã mở khóa.
“Phanh” một tiếng, cửa phòng tắm trước mặt mở ra, Phương Lập Tân mặc một chiếc quần bơi, trên cơ bụng rắn chắc dính vài giọt nước, trầm mặc nhìn cô.
Đàm Hinh im lăng thật lâu, ngước mắt nhìn về phía người đàn ông đối diện, trong mắt tràn ngập kinh ngạc, còn có nghi vấn.
Dãy số này, là ngày giỗ kiếp trước của cô.
(Ji: Hình như mọi người không thích truyện này lắm nhỉ:((((
Hay do mình edit không hay ta?)