Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 90: Thiết kế



“Chính là bọn họ.” Tạ Đại Ngưu nói xong đá một cước vào mông một tên tặc trong đó, “May mà chúng ta tới đúng lúc, nếu không trong nhà cái gì đều bị bọn chúng trộm.”

Vạn thôn trưởng giơ cây đuốc tới gần mấy tên tặc, phát hiện mấy kẻ này đều bị đáng đến mặt mũi bầm dập, miệng không ngừng rít một hơi khí lạnh, ôi ôi kêu to, “Đây là ai a?”

“Ta đâu biết được bọn chúng là ai chứ.” Tạ Đại Ngưu xì một tiếng khinh miệt, “Thôn trưởng, dù sao đều là mấy kẻ bại hoại, chúng ta trực tiếp tống bọn chúng lên quan đi.

“Thôn trưởng, là ta a, ta là Lại Tam a.” Lại Tam tự mình lên tiếng khai ra.

Vạn thôn trưởng cầm cây đuốc để sát vào Lại Tam, phát hiện quả nhiên là hắn, lập tức quát to: “Lại Tam, sao ngươi lại chạy đến chỗ này?”

“Chúng ta đi ngang qua, bị Tống gia muội muội tưởng là tặc, chúng ta oan uổng a.” Lại Tam lớn tiếng kêu oan.

“Ta nhổ, Lại Tam ngươi là cái phẩm tính gì, trong thôn người nào không biết? Trước kia ngươi là một cô nhi không có cơm ăn, mọi người đều tiết kiệm khẩu phần lương thực cho ngươi ăn, ngươi chính là báo đáp thôn dân như vậy sao?” Thu bà bà mắng, “Tuổi còn trẻ vô học, ngươi không làm thất vọng cha nương ngươi sao? Không làm thất vọng các đại nương đại thúc đây cho ngươi cơm ăn sao?”

Loại chuyện thảo phạt này chỉ cần một người nói ra miệng, những người còn lại cũng bắt đầu theo.

“Đúng vậy, hắn còn trộm con gà mái đẻ trứng hai năm nhà ta đâu.”

“Trước kia còn kết phường đem đốt nhà người ta đâu, đánh gãy chân người khác đâu, loại người này không thể ở lại trong thôn chúng ta đâu thôn trưởng.”

Lại  Tam không sợ hãi xì một tiếng khinh miệt, “Mấy người các ngươi một người ta đều nhớ kỹ.”

Lời này vừa ra, mấy thôn dân cùng qua đây xem náo nhiệt đều lui về sau mấy bước.

“Ngươi…” Vạn thôn trưởng bị tức đến tái mét rồi, gặp phải cái loại nóng nảy này, hắn đem cái thôn này náo lên thì nên làm cái gì bây giờ, “Ta phải đem các ngươi lên quan phủ.”

“Dù sao chúng ta cũng không trộm cái gì, các ngươi cũng đừng oan uổng chúng ta.” Mấy kẻ Lại Tam đều không để tâm, hình như lại càng mong muốn bị đưa đến huyện nha.

Vạn thôn trưởng nhìn về phía Tống Tân Đồng, “Nha đầu Tống gia, trong nhà có bị mất gì không?”

Tống Tân Đồng nhìn ra mấy kẻ Lại Tam này không có sợ hãi gì, nhìn ra hơn nửa là bọn chúng có chút quan hệ trong huyện nha, nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Đông tây trái lại có không ít, nhưng ta thấy bọn họ muốn thả cái gì đó vào trong thùng đựng tôm hùm, tôm hùm trong bồn gỗ này thế nhưng là muốn đưa cho khâm sai đại nhân, cái này sợ là…”

Tạ Đại Ngưu lên phía trước lục tìm trên người mấy kẻ Lại Tam, quả nhiên lục ra bao thuốc, “Thôn trưởng, ở đây đích thực có bao thuốc.”

“Ngươi nói bậy.” Lại Tam trừng Tống Tân Đồng.

Tống Tân Đồng nhìn hắn một cái, “Tạ thúc, ngươi đem chặn miệng chúng lại, cũng không thể bọn chúng lại mắng, bẩn tai các vị bà bà.”

“Được rồi.” Tạ Đại Ngưu lập tức tiến lên chặn miệng mấy kẻ này lại, “Vậy là thanh tịnh.”

Tống Tân Đồng gật gật đầu, “Thôn trưởng, ngài nói nên làm gì bây giờ?”

Vạn thôn trưởng nghĩ nghĩ, “Nha đầu Tống gia thấy thế nào?”

“Thôn trưởng, tôm hùm chúng ta bắt này là đưa đi cho khâm sai đại nhân người ta, không thể xảy ra sai lầm gì, mấy kẻ này muốn bỏ thuốc vào trong, chuyện này không lớn không nhỏ, không bằng chúng ta đem mấy kẻ này giao cho khâm sai đại nhân điều tra đi.” Tống Tân Đồng đề nghị.

Vạn thôn trưởng suy nghĩ một chút thấy cũng phải, “Vậy trước nhốt mấy tên này ở phòng trống bên cạnh sân phơi ngũ cốc trong thôn đi, ngày mai chúng ta đưa qua cho khâm sai đại nhân.”

Tống Tân Đồng gật đầu, “Vậy ngày mai chúng ta cùng đi qua với thôn trưởng.”

Vạn thôn trưởng gật đầu.

“Đúng rồi thôn trưởng, ta cảm thấy chuyện hôm nay cùng khâm sai đại nhân có chút quan hệ, không bằng chúng ta lại bắt thêm hai nghìn cân tôm hùm đưa qua cho khâm sai đại nhân bọn họ, thể hiện thành ý của chúng ta.” Tống Tân Đồng nói.

Dĩ nhiên Vạn thôn trưởng muốn đi lấy lòng khâm sai đại nhân rồi, nhưng vẫn chưa tới phiên loại người thân phận nhỏ như hắn đi, đây rõ ràng là một cơ hội, hắn đương nhiên là  nguyện ý rồi.

“Vậy ta trở lại liền an bài tốt với bọn họ.”

Một người đứng cạnh nói: “Thôn trưởng, lần sau đến phiên chúng ta bắt tôm hùm, không tính tiền của chúng ta sao?”

Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn mấy người này một cái, “Tính, tiền này ta bỏ ra.”

Có người bỏ tiền trấn an thôn dân, Vạn thôn trưởng tự nhiên cao hứng, chẳng qua trên miệng vẫn nói: “Cái này sao có thể được?”

“Không có gì, tất cả đều là vì trong thôn, ta nguyện ý dùng nhiều tiền bạc.” Tống Tân Đồng nói.

“Nha đầu Tống gia đúng là rộng lượng.” Một bà tử nói.

Lại có người phụ họa nói: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Chờ sau khi thôn dân tản đi, lúc này Tống Tân Đồng mới thở phào nhẹ nhõm, tê liệt ngồi trên thềm đá dưới mái hiên, “Làm ta sợ muốn chết.”

“Lúc chúng ta đuổi tới vừa vặn thấy ngươi cầm gậy gỗ ở đằng kia, ta còn tưởng rằng ngươi không sợ đâu.” Tạ thẩm cũng ngồi trên thềm đá, “Lại Tam này quá không ra gì, đã hơn nửa đêm…” Nói rồi đột nhiên nghĩ đến cái gì, bà lập tức quay đầu hỏi: “Tân Đồng, hắn không làm gì ngươi đi?”

“Không có.” Tống Tân Đồng kéo tay áo, ôm cặp song sinh dựa vào người mình.

“May mắn Tạ Đại Nghĩa bọn họ mới từ trong rừng bắt tôm về, đúng lúc nghe thấy tiếng la, nếu không…” Tạ thẩm nói xong lại không nhịn được than một tiếng, “Đồ đáng chém ngàn đao, Tân Đồng, sao ngươi lại muốn đem hắn đến chỗ khâm sai đại nhân?”

Tống Tân Đồng nhìn quần áo của mấy người Tạ thẩm đều khá mất trật tự, nghĩ đến hẳn là cũng mới bò dậy, đáy lòng nàng vô cùng cảm kích.

“Ta xem bọn Lại tam hình như không sợ bị tống quan thì đã nghĩ có khả bọn chúng cùng đám người huyện lão gia ấy có quan hệ cho nên nghĩ đưa đến chỗ khâm sai đại nhân, khi đó không nên tha nhẹ bọn chúng.”

“Tân Đồng nghĩ phải, đám người Lại Tam kia ngàn vạn không thể tha nhẹ, nếu không sẽ phải thêm không ít phiền phức. Hơn nữa khâm sai đại nhân là một người quang minh lỗi lạc, hẳn sẽ làm theo lẽ công bằng.” Tạ Đại Ngưu cũng rất tán đồng hành động nhanh trí của Tống Tân Đồng, “Hơn nữa ta xem những binh lính đeo đao khâm sai đại nhân mang đến cũng không phải ăn chay, mỗi người đều rất lợi hại.”

Tống Tân Đồng khẽ ừ, “Chính là không biết khâm sai đại nhân có thể giúp chúng ta hay không.”

“Mỗi ngày vào giờ tỵ khâm sai đại nhân đều sẽ ra tuần sát một vòng, Tân Đồng các ngươi đi vào lúc đó hẳn sẽ vừa lúc gặp được, đến lúc đó cầu xin một chút hẳn là có thể.” Tạ Đại Ngưu dừng một chút lại bổ sung, “Hơn nữa chuyện này còn có liên quan đến khâm sai đại nhân đâu.”

“Bọn họ thật sự muốn bỏ thuốc?” Tạ Đại Nghĩa không nhịn được hỏi.

Lời vừa ra khỏi miệng thì liền bị Thu bà bà trừng mắt liếc một cái, sau đó nói: “Đã nửa đêm, nghỉ ngơi sớm chút đi, ngày mai còn phải dậy sớm đâu.”

“Nếu các ngươi sợ, có muốn ta lưu lại cùng các ngươi hay không?” Tạ thẩm hỏi.

“Không cần, thẩm các ngươi trở lại nghỉ ngơi đi.” Tống Tân Đồng cũng kéo hai cánh tay đứng dậy, “Ngày mai còn cần sự hỗ trợ của các ngươi, vài nghìn cân tôm hùm thế nhưng không đơn giản.”

“Vậy được, vậy chúng ta liền đi về trước.” Tạ thẩm đi cùng mấy người phía sau, đi về nhà mình.

Gió đêm thổi qua, Tống Tân Đồng cảm thấy lạnh lẽo, lúc này mới phát giác mình chỉ mặc cái áo đơn, hai đệ đệ cũng vậy, vội đem người mang về phòng, đem hai cậu về giường rồi, thấy hai cậu đều không nói chuyện, hỏi: “Có phải bị dọa hay không?”

Cặp song sinh gật gật đầu, “Tỷ, may mắn có tiểu hắc ở đây, ngày mai chúng ta cho nó nhiều thêm chút thịt đi.”

“Tốt.” Tống Tân Đồng còn muốn lại đến trại nuôi gà mua một con chó về nuôi nấng, hơn nữa xây tường viện cao lên đã là cấp bách, nàng không muốn lại gặp phải loại sự tình này một lần nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.