Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 411: Mua nhà định cư



“Hiện tại quan bào chưa làm, chờ đưa tới rồi liền chính thức thượng nha*.” Lục Vân Khai nói.

*: đây là lên nha môn làm việc.

Tống Tân Đồng cũng không phải là người học lịch sử, nàng cũng không quá hiểu chức quan cổ đại, “Thế Hàn Lâm là làm cái gì?”

“Tòng lục phẩm tu soạn, phụ trách chưởng tu quốc sử thực lục, ghi lại lời nói và việc làm của hoàng đế, phác thảo bản thảo điển lễ.” Lục Vân Khai dừng một chút, “Còn Bảng Nhãn với Thám Hoa thì là chính thất phẩm biên tu.”

“Vẫn là tướng công lợi hại.” Tống Tân Đồng cảm thấy Hàn Lâm viện có chút giống đoàn thư ký, mặc dù mới vừa gia nhập Hàn Lâm viện không có thực quyền gì, cũng không thể lên triều đường, nhưng địa vị cao cả, bởi vì thường đi lại ở trước mặt hoàng đế, cũng có thể lăn lộn quen mắt trước mặt các vương công quý tộc đại thần.

Nhưng ở lâu trong Hàn Lâm viện rồi, hầm lý lịch một trận, liền có cơ hội nhập các.

Có một câu nói gọi là ‘không phải Hàn Lâm không thể làm đại học sĩ’, nếu muốn đi nhập các làm thủ phụ, cần phải từng nhận chức ở Hàn Lâm viện mới được.

Mấy tiến sĩ khác ngoại phóng làm quan hoặc là trực tiếp vào lục bộ tuy vừa nhập chức có chút thực quyền, nhưng từng bước một đi lên, chức quan tối đa là thượng thư chính nhị phẩm, lại đi lên liền khó khăn.

“Chức quan tướng công cũng đã xác định, vậy chúng ta có cần mở tiệc chiêu đãi Giang công tử bọn họ một phen không, để biểu hiện cảm kích với mấy năm nay bọn họ giúp đỡ?”

“Tạm thời không cần.” Lục Vân Khai nói: “Bây giờ chúng ta đã xác định thường ở kinh thành, không bằng nương tử trước đưa tin cho nương, để nương bọn họ nhanh chóng đuổi đến kinh thành, chờ tất cả yên ổn rồi lại mở tiệc chiêu đãi bọn họ cũng không muộn.”

“Tốt lắm.” Hiện tại mở tiệc chiêu đãi khách chỉ có thể ở tửu lầu, nhưng Giang Minh Chiêu sớm đã ăn quen đồ ăn của tửu lầu, lại mời khách chỗ kia, cũng có vẻ thật không có thành ý, mà ở trong trạch viện này thì cũng là quá nhỏ: “Vậy chàng viết thư cho nương, thừa dịp trong khoảng thời gian này, ta mua chỗ nhà cửa trước đó nhìn trúng về, thu thập thỏa đáng, chờ nương bọn họ vừa đến cũng có thể vào ở.”

Dừng một chút, lại nói: “Đến lúc đó sẽ mời khách trong trạch viện mới, chàng nói thế nào?”

“Vậy làm phiền nương tử.” Lục Vân Khai nói: “Qua hai ngày có Quỳnh Lâm yến, đến lúc đó tân khoa tiến sĩ đều phải đến, còn nhọc nương tử thay ta chuẩn bị quần áo tham gia yến hội.”

“Đều chuẩn bị xong.” Tống Tân Đồng sớm đã được Giang Minh Chiêu thông báo, cố ý đi cửa hàng tơ lụa nhà hắn mua vải vóc về làm gấp mấy bộ, để chuẩn bị cho các loại yến hội cần thiết.

“Cha, con cũng muốn đi.” Noãn Noãn thấy nương làm đồ mới cho cha mặc, bé cũng muốn mặc đồ mới.

“Con đi đâu chứ, con chính là muốn mặc đồ mới.” Tống Tân Đồng tức giận nói.

“Nương cũng làm cho đệ đệ, cũng làm cho Noãn Noãn.” Noãn Noãn nhếch mép cười.

“Đều làm đây.” Tống Tân Đồng không biết thêu hoa, nhưng may vá đơn giản vẫn có thể, “Con đừng ngại nương làm không thêu hồ điệp cho con là được.”

“Không chê.” Noãn Noãn lập tức bợ đỡ nói, “Vậy có đồ mới liền không đi.”

“Quỳnh Lâm yến là đại sự cả đời này của cha nha, đương nhiên phải mang theo nàng với Noãn Noãn đi.” Lục Vân Khai nói: “Noãn Noãn ăn mặc đến thật xinh đẹp.”

Tống Tân Đồng tâm động, “Chúng ta có thể đi?”

“Đương nhiên có thể đi.” Lục Vân Khai dịu dàng nói: “Hôm nay Bảng Nhãn với Thám Hoa đồng khoa tiến sĩ còn khen Noãn Noãn của chúng ta xinh đẹp, ta đương nhiên phải mang theo khoe khoang một phen.”

Sau Quỳnh Lâm yến, các tân khoa tiến sĩ liền bắt đầu học tập lễ nghi chế độ của quan viên, học tập hoàn thành rồi liền nhập chức.

Lục Vân Khai bắt đầu cuộc sống công chức sớm đi chiều về, mà Tống Tân Đồng bên này liền bắt đầu bắt tay vào thu thập một chỗ nhà cửa tam tiến (có ba cái sân chính) mới mua.

Nhà cửa cách xa phố xá sầm uất nhiều, ở hẻm Tân Nguyệt, ở đây đều là quan viên lục phẩm trở lên, Hàn Lâm viện, còn thị lang nào đó.

Ngõ nhỏ này sâu thẳm, yên tĩnh lịch sự tao nhã, hơn nữa giá thích hợp, rất thích hợp người ngoại lai làm quan như bọn họ cư trú, nhà giàu bình thường hoặc là các vương công quý tộc thì ở tại chỗ khác, giá nhà bên kia xào lên mấy lần.

Tống Tân Đồng cũng từng nghĩ mua ở bên kia, nhưng Lục Vân Khai khuyên nàng lại, để không khỏi bị ngôn quan tranh đối, vẫn là cẩn thận từng li từng tí mới tốt.

Cho nên chọn nhà cửa tam tiến ở bên này, người Lục gia ít, trạch viện tam tiến đã là dư giả.

“Phu nhân, toàn bộ mấy cái này đều phải tu chỉnh?” Các thợ thủ công nhìn bản đồ thi công, nhà ở lót sàn đều phải lật tới lật lui lần nữa, lượng công trình này cũng quá lớn.

“Đều lật.” Tống Tân Đồng luôn mãi xác nhận các thợ thủ công đã xem hiểu bản đồ, tiếp tục nói: “Chính phòng với thư phòng, còn có cửa sổ hai chỗ ngoại viện này toàn bộ đổi thành cửa sổ lưu ly, cẩn thận cái này chút.”

“Hiểu rồi.” Sư phụ thủ công cảm thấy vị phu nhân này thật có tiền, một tấm lưu ly gần năm trăm lượng, đây cũng không xuống hai mươi tấm, gần vạn lượng bạc, tiêu ra mắt cũng không nháy chút nào.

“Còn có đình đài lầu các hành lang sao thủ bên kia, rừng cây ăn quả bên kia làm phiền các sư phụ giúp tu sửa có hình một chút, đường đá xanh bên kia cũng lát bằng một chút.” Tống Tân Đồng nói.

Hành lang sao thủ bên kia có một chỗ hồ, hồ không lớn, bộ dáng có chừng hai ba mẫu, cũng không sâu. Không biết chỗ nào có mạch nước ngầm, dù sao nước hồ cực kỳ trong suốt, có thể thấy cỏ dại xanh đậm dưới nước, cho nên Tống Tân Đồng để các sư phụ đào mấy liễu cây hòe bên hồ lên, toàn bộ đổi thành các loại cây ăn quả, còn có hoa mai, thưa thớt, đan xen với nhau, bất đồng mùa cũng có mỹ cảnh bất đồng.

Tống Tân Đồng còn để các sư phụ làm cầu trượt, còn có bập bênh, bàn đu dây các loại đồ chơi cho trẻ con.

Hơn nữa cơ hồ mỗi viện đều trồng một ít cây ăn quả, cái nhà này trừ bỏ chính phòng ra thì còn có mấy viện, Lục mẫu một cái, cặp song sinh một cái, nay này Noãn Noãn với đứa nhỏ trong bụng một cái, còn có thể dư lại mấy cái.

Trong tiền viện cũng tu sửa đến đặc biệt lịch sự tao nhã, tiền sảnh, phòng khách, phòng trọ, thư phòng này nọ đều sửa lại một lần, hoàn toàn khác với bộ dáng cũ nát trước đó.

Thợ thủ công phụ trách làm vườn nói: “Phu nhân chọn tất cả đều là cây ăn quả, không chọn một vài cây thường xanh?”

“Không cần.” Trong viện vốn đã có không ít cây phong với hương chương, trong góc còn có cây đa lớn gì gì đó, trong mùa hè che mát vậy là đủ rồi.

Trồng nhiều một chút cây ăn quả, no đủ ham muốn miệng lưỡi, trong mùa xuân cũng có thể dùng để thưởng thức, đã rất không tệ.

Chỗ đại viện tam tiến này, hẳn là chỗ bọn họ thường ở tại kinh thành, có lẽ muốn ở mấy chục năm, khẳng định phải thu thập cho tốt mà làm, sau này yến khách trong nhà, Lục Vân Khai có thể mời các đại nhân đến bên hồ xem, bất đồng mùa hái bất đồng trái cây.

Tuy thân ở kinh thành, nhưng vẫn còn có niềm vui sơn thủy điền viên.

Về phần con cháu cả sảnh đường sau này, trong nhà ở không được, liền mua viện bên cạnh về cũng được.

Đương nhiên đây cũng chỉ là chút suy nghĩ của Tống Tân Đồng thôi, hiện tại đang ở sát vách là học sĩ hầu dạy của Hàn Lâm, chừng 40 tuổi, nếu như phải đợi đến khi hắn về quê dưỡng lão rồi bán nhà, chắc là phải chờ 20 năm.

Quên đi, trước đừng nghĩ.

Nếu thật sự treo biển bán, nàng bắt lấy, cũng tiện mở rộng viện.

Việc cải tạo tu sửa phòng ở vẫn kéo dài tới tháng 5 mới kết thúc, có điều bọn họ cũng không sốt ruột mà chuyển vào, mà là muốn chờ sau khi Lục mẫu với Đại Bảo bọn họ tới lại chuyển vào nhà mới.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.