Vừa mới khai hỏa bữa đầu tiên ở nhà mới, cũng không tính là phong phú, nhưng cũng đầy đủ tư vị.
Cả nhà không có nhiều nghi thức xã giao như vậy, mọi người nói tốt mỗi ngày cùng nhau dùng cơm ở nhà ăn phía trước, mỗi ngày nói một chút tin mới ở bên ngoài nha, cũng có thể xúc tiến cảm tình giữa người thân.
May mắn là, nhà cửa cũng không lớn, chỉ tam tiến, đi tới nhà ăn cũng chẳng qua là thời gian uống cạn chén trà, cũng không làm lỡ chuyện gì, hơn nữa sau khi ăn xong đi một chút cũng tốt cho thân thể.
Dùng bữa xong rồi, Tống Tân Đồng thương lượng với Lục mẫu và Lục Vân Khai chuyện chọn mua hạ nhân, “Sân trong nhà không lớn, nhưng quét tước cũng có chút phiền phức, chỉ Đại Nha, Tiểu Nguyệt các nàng thôi không đủ, huống chi Tiểu Nguyệt cũng đang có thai, còn lại đều là nam tử, thường ngày theo tướng công và Tiểu Bảo bọn họ.”
Lục mẫu gật đầu, khoa tay múa chân nói: “Con ấn theo con nghĩ rồi làm là được, chỉ là viện của ta không cần quá nhiều người.”
Lục Vân Khai cũng gật đầu, “Thiếu cái gì liền mua, nàng quản việc bếp núc trong nhà, tất cả nàng đều có thể làm chủ.”
“Vậy tốt, vậy để chậm chút nữa ta để Trang Hòa đi chỗ môi giới.” Tống Tân Đồng nói xong cũng ngại ngùng cười cười, “Ta một thôn phụ vậy mà cũng thành quý phu nhân, đáy lòng ta đây còn hơi ngại.”
“Quen rồi thì tốt thôi.” Lục mẫu khoa tay múa chân nói, mọi người đều không phải cái loại người nuông chiều từ bé kia, cũng không ưa có người hầu hạ, chỉ là viện quá lớn, vẫn là cần mấy người làm việc, nếu như Vương thị Chu thị các nàng tới còn tốt, nhưng không tới, chỉ có thể chọn mua.
Trái phải sau này cũng muốn thêm người, chọn mua sớm một chút rồi bồi dưỡng ra được mới tốt.
Lúc xế chiều, người môi giới liền dẫn gần trăm người cả trai lẫn gái tới cửa, đứng trên đất trống trước đại đường cho người chọn, giống như lựa rau trên chợ bán thức ăn vậy, muốn phẩm tướng tốt, còn muốn lợi ích thực tế.
Đương nhiên, chọn người vẫn là càng cẩn một ít, phẩm tính tốt, người cũng phải cơ linh, còn tướng mạo, thường thường là được, Tống Tân Đồng cũng không tính mua mấy cô nương thủy linh kia đến bò giường chủ.
Cũng không phải nàng không tin Lục Vân Khai, mà là trong thoại bản viết không ít, mấy loại chuyện mê dược say rượu bò lên giường, khó lòng phòng bị, cho nên vẫn là cẩn thận mới tốt, đề phòng cẩn thận.
Cho nên đến cuối cùng, chọn hơn 40 tôi tớ, có nam có nữ, có tuổi trẻ cũng có lớn tuổi. 2 người gác cổng, có hầu hạ quét tước ở tiền viện, còn có chuồng ngựa, thủ vệ cửa hông, toàn dùng nam nhân. Phòng bếp với quét tước giặt hồ ở nội viện tất cả đều là nữ nhân hoặc là bà tử.
Còn quản sự, Tống Tân Đồng liền giao cho Trang Hòa, người khác vốn là đáng tin, cho nên cũng yên tâm giao cho hắn, còn nội viện tạm thời do Đại Nha trông, hai năm qua nàng ấy cũng học không ít việc quản sự, quản chút chuyện trong viện vậy cũng đủ rồi.
Trong người mua về còn có mấy phụ nhân tuổi chừng 30, hầu hạ người cũng không tệ, liền chuyên môn hầu hạ Lục mẫu, đương nhiên nha hoàn cũng phân biệt phân phối mấy người.
Không giống bên gia đình giàu có kia, phân chia đến cẩn thận nha hoàn nhất đẳng, nha hoàn nhị đẳng, tiểu nha đầu vẩy nước quét nhà gì gì đó, viện của Lục mẫu cùng với chính phòng cũng phân phối năm sáu người chủ yếu làm việc bưng trà đưa nước, còn có chút việc nhỏ.
Hiện tại mọi người còn đang trong kỳ dùng thử, cũng không dám ủy thác trọng trách, còn đang ngó chừng, nếu là không được thì sau lại đổi đi.
Mà thư phòng của Lục Vân Khai với cặp song sinh với nội viện thì không thu xếp nha hoàn, đều là gã sai vặt cơ linh hiểu chuyện.
Tống Tân Đồng biết nam tử cổ đại trưởng thành sớm, nhưng nàng cũng không muốn cặp song sinh tiếp xúc mấy chuyện kia quá sớm, cũng không muốn có mấy cái thứ đồ chơi gì mà thông phòng thị thiếp gì kia, cho nên ngăn cách sớm một chút mới tốt.
Trải qua an trí một buổi chiều, những người này cũng dần dần tìm đúng vị trí của mình, có điều muốn dùng được thuận buồm xuôi gió thì dự đoán còn cần một chút thời gian.
Tống Tân Đồng nhìn đám gã sai vặt nha hoàn mặc trang phục đứa ở thống nhất, tâm tình còn rất không tồi, thích loại ăn mặc chỉnh tề này, cũng không có nhiều đồ trang sức với hóa trang, nhìn như vậy mới là làm việc chứ.
Mặc dù để cho bọn họ mặc đơn giản thống nhất, không quá đa dạng, nhưng Tống Tân Đồng không có ràng buộc hành vi lén lút của họ, hơn nữa tiền tháng báo ra cũng không tồi, mọi người đều rất hài lòng, ít nhất lúc nàng nói ra tiền tháng, trên mặt mỗi người đều là cười.
Tống Tân Đồng uống một ngụm trà tiểu nha hoàn đưa lên, sau đó nói với Trang Hòa vẫn đứng bên cạnh: “Tiên sinh phòng thu chi ta mời cũng tới, hai ngày nay chúng ta cũng dựng mấy điều lệ này nọ lên, gia quy cùng quy củ nên có đều đặt ra, ngươi cũng nhắc nhở mọi người, miễn cho đến lúc đó đụng lên họng súng.”
Trang Hòa ứng hạ: “Dạ phu nhân.”
“Sau này ngươi chính là đại quản gia nhà chúng ta.” Tống Tân Đồng hơi dừng, “Vốn là muốn cho Dương thúc đến làm cái này, nhưng hắn lo lắng chuyện trước kia, cho nên đề cử ngươi qua đây.”
“Mặc dù ngươi trẻ tuổi, nhưng bản lĩnh quản gia vẫn có, ta cũng vui lòng cho ngươi cơ hội này, ngươi cũng làm cho tốt, nếu như không làm tốt, ta sẽ đổi người.” Tống Tân Đồng đánh châm dự phòng trước, để tránh hắn quá mức trẻ tuổi mà kiêu ngạo.
Trang Hòa lập tức quỳ trên đất biểu thị trung tâm, “Phu nhân yên tâm, tiểu nhân chắc chắn sẽ làm tốt.”
“Ân, ta tất nhiên là tin.” Tống Tân Đồng dừng một chút, lại nói: “Bây giờ chúng ta chuyển nhà mới, lẽ ra phải mở tiệc chiêu đãi hảo hữu đến nhà náo nhiệt một phen, cho nên lão gia đã định vào ngày hưu mộc lần sau rồi, ngươi đi xuống chuẩn bị đi.”
“Dạ.”
“Lần yến hội này là lúc khảo nghiệm ta, cũng là lúc khảo nghiệm ngươi, chúng ta phải bằng ít tiền nhất làm được đẹp nhất.” Tống Tân Đồng nhấp một ngụm trà: “Có vấn đề không?”
“Không có, phu nhân.” Trang Hòa dừng một chút, “Vậy giờ tiểu nhân liền đi chuẩn bị.”
“Ân.” Tống Tân Đồng cũng là có lòng khảo nghiệm Trang Hòa một chút, mặc dù lúc ở Đào Hoa thôn năng lực làm việc của Trang Hòa rất mạnh, nhưng đây là lần đầu tiên đơn độc làm việc, ai biết có được hay không chứ?
Lúc hơi muộn chút, Tống Tân Đồng đưa dưa hấu đến trong thư phòng Lục Vân Khai, “Vẫn treo trong giếng nước, vị rất ngọt, chàng mau nếm thử một chút.”
“Nàng ăn à?” Lục Vân Khai sờ vỏ dưa hấu hơi lạnh, không đồng ý nói.
“Ăn một chút.” Tốg Tân Đồng vội ngồi vào trên ghế bên cạnh, nói sang chuyện khác: “Ta đã dặn dò Trang Hòa đi làm, chàng muốn mời khách nào?”
“Các vị đại nhân Hàn Lâm viện, còn có vài tiến sĩ đồng khoa quan hệ khá gần, còn có Giang gia.” Lục Vân Khai nhìn danh sách mình đã viết xong, đưa cho Tống Tân Đồng, “Nàng xem một chút? Nàng còn muốn mời những người khác?”
“Mời mấy phu nhân bên hẻm Lục Nguyệt kia đi, trước đó lúc ở bên kia giúp chúng ta rất nhiều việc.” Tống Tân Đồng dừng một chút, “Đứa nhỏ nhà bọn họ hình như đã đọc sách ở thư viện, nói không chừng qua hai năm các chàng liền xem như làm quan cùng triều.”
“Vậy viết lên.”
Tống Tân Đồng lại nhìn danh sách một chút, “Chàng nói có cần mời Vệ công tử hay không?”
“Vệ công tử xuất kinh, trước cuối năm hẳn sẽ không hồi kinh.” Lục Vân Khai khép danh sách lại, “Liền nhiêu đây đi, lại nhiều nữa hoàng thượng còn tưởng rằng ta kết bè kết cánh.”
“Ân, vậy nghe tướng công.”
Hôm yến khách này, tới không ít người, ăn uống linh đình, náo nhiệt vui vẻ.
Lúc sắp đến cuối tiệc rượu, thái tử còn phái tùy tùng đưa quà mừng thăng quan*, bất kể là Vệ công tử để tặng, hay là thái tử tặng, ở trong mắt các vị đại nhân, đều là thái tử điện hạ coi trọng Lục biên soạn, từ đó, các vị đại nhân coi trọng Lục Vân Khai hơn mấy phần.
*: cái thăng quan này không phải kiểu thăng chức đâu, mà là chuyển sang nhà mới.
Giang Minh Chiêu vỗ vỗ vai Lục Vân Khai, “Chúc mừng.”
Lục Vân Khai minh bạch ý tứ của hắn, bị thái tử coi trọng lo gì không có phú quý, hắn cười cười, cũng nói: “Cùng vui.”
Năm nay Giang gia đã được chọn làm hoàng thương, sinh ý thịnh vượng, phú quý ùn ùn không ngừng.
Hai người hiểu ý nhau cười, bưng rượu, uống một hơi cạn sạch.