“” Đại Thành Hiên “”.
Đại đường mang màu kim bích huy hoàng hôm nay có vẻ ngưng trọng, cả đại đường đều trầm xuống, hơn mười cái bàn thì chỉ duy nhất một cái ở trung tâm có người, tổng cộng hơn mười người, lại chỉ có một người đang ngồi, những kẻ còn lại đều cung kính đứng ở sau lưng.
Đó là một nữ nhân, mang một mái tóc dài trắng, ngồi ở nơi đó, giống như một pho tượng được điêu khắc từ băng ngọc, trường bào màu trắng được thuê đường chỉ vàng ở biên góp phần tăng thêm khí chất thanh lãnh mà cao quý của nàng, dung nhan tuyệt mỹ khiến không ai dám phát sinh ý niệm tiết độc. Chung quanh thân thể phảng phất có một tầng sương vụ, hai mắt mắt lại, cả người băng lãnh khiến người người vô pháp tiếp cận.
Đứng phía sau nữ tử có hơn mười người, ngoại trừ một ma pháp sư mặc thanh sắc ma pháp bào, những người khác đều có vẻ căng thẳng, trên ngực của ma pháp sư có một kim sắc lục mang tinh, ở giữa lục mang tinh có thêu một vòng xoáy, nhìn qua cực kỳ hoa quý.
” Hội trưởng vũ kỹ công hội sao còn chưa tới ? “. Bạch y nữ đang ngồi ngay ngắn rốt cục cũng mở miệng, bên trong đại đường tựa hồ lại băng lãnh thêm vài phần.
Một trung niên nhân mặc hoa phục vội bước lên phía trước một bước, cung kính nói : ” Hồi bẩm nữ thần tế tự đại nhân, hội trưởng vũ kỹ công hội công cán bên ngoài, hắn bình thường cũng rất ít ở lại Băng Tuyết thành, cho nên vắng mặt “.
Kẻ đang ngồi ở Đại Thành Hiên đại đường, xuất ngoại tìm kiếm Băng Tuyết nữ thần chi thạch thần giáng sư duy nhất trên đại lục, Băng Tuyết nữ thần tế tự, cũng chỉ có hình tượng của Băng Nguyệt đế quốc, tối cường giả trong ma pháp giới, mới có thể chỉ bằng một câu, phong bế đệ nhị thành thị của Băng Nguyệt đế quốc.
Băng Tuyết nữ thần tế tự thản nhiên nói : ” Các ngươi đều là thủ lĩnh ở các phương diện trong Băng Tuyết thành, cho các ngươi thời gian ba ngày, điều tra khắp các ngõ ngách Băng Tuyết thành, tìm ra Băng Tuyết nữ thần chi thạch, nếu kẻ đang nắm giữ có năng lực cường đại, chỉ cần các ngươi bức bách hắn sử dụng ma lực trong thần thạch, hết thảy việc còn lại đều do ta tự mình giải quyết “.
Trung niên nhân có chút khó khăn, nói : ” Nữ thần tế tự đại nhân, người cũng biết, Băng Tuyết thành rất lớn, thời gian ba ngày có phải là quá ngắn không ? “.
Băng Tuyết nữ thần tế tự chậm rãi mở mắt, lam quang trong trẻo nhưng lạnh lùng như điện xạ ra, chiếu lên người trung niên nhân, hắn nhất thời toàn thân run rẩy, loạng choạng bước lùi vài bước mới đứng vững. ” Nặc Á hầu tước, nếu ngươi nghĩ vị trí thành chủ của Băng Tuyết thành không thích hợp với ngươi, ta tùy thời có thể giúp ngươi điều chỉnh một chút “.
Nặc Á hậu tước vừa nghe nói thế nhất thời sắc mặt đại biến, vội cản lại : ” Không, nữ thần tế tự đại nhân, ta không phải có ý tứ đó. Người phân phó, chúng ta làm sao dám cãi lời ? Bất quá, không có đầu mối, ta cũng không thể cam đoan với người là nhất định có thể tra được “.
Băng Tuyết nữ thần tế tự hừ lạnh một tiếng, nói : ” Đêm qua, lúc ta trên đường tới đây đã cảm giác rõ ràng năng lượng phát ra của Băng Tuyết nữ thần chi thạch, khẳng định là nó ở trong Băng Tuyết thành. Chuyện này nếu làm không tốt, người thứ nhất ta hỏi đến chính là ngươi “.
Vẻ mặt Nặc Á hầu tước lúc này đầy khổ sở, tìm một viên đá trong một tòa đại thành như vậy chẳng khác gì mò kim đáy bể, huống chi chỉ có thời gian ba ngày, phong thành ba ngày, đối với Băng Tuyết thành tất nhiên có ảnh hưởng rất lớn, việc vận hành của cả thành cũng xuất hiện vấn đề. Nhưng lúc này hắn cũng chẳng có biện pháp gì, giảng đạo lý với Băng Tuyết nữ thần tế tự thì có tác dụng gì, bất đắc dĩ gật đầu, đáp : ” Ta nhất định tận lực “.
” Nữ thần tế tự đại nhân, ta có chuyện không biết có nên nói ra hay không “. Một thanh âm nhỏ từ phía sau truyền đến, người nói chính là nhị chưởng quỹ của Đại Thành Hiên. Hắn cùng với đại chưởng quỹ vốn vẫn đứng phía sau, lúc này đột nhiên mở miệng, nhất thời khiến mấy người phải xoay người nhìn lại, trong đó có một kim y lão giả trầm giọng nói : ” Làm càn, trước mặt nữ thần tế tự đại nhân, ngươi được phép nói chuyện sao ? “. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trong mắt nhị chưởng quỹ toát ra vẻ sợ hãi, vội nói : ” Vâng, đông chủ “.
” Không sao, nếu có liên quan tới Băng Tuyết nữ thần chi thạch, để cho hắn nói đi “. Ánh mắt Băng Tuyết nữ thần tế tự rơi trên người nhị chưởng quỹ, nhị chưởng quỹ chỉ cảm thấy toàn thân một trận băng lãnh, phảng phất như đang trần truồng trước mặt mọi người, không có cái gì là bí mật nữa.
” Vâng, vâng, nữ thần tế tự đại nhân, là như thế này. Đêm qua, tam đệ của ta vốn cũng là tam chưởng quỷ của Đại Thành Hiên đột nhiên bị người sát hại, kẻ giết hắn là một ma pháp sư “.
” Chết do ma pháp gì ? “. Băng Tuyết nữ thần tế tự hỏi rất đơn giản.
Nhị chưởng quỹ ngây ra một chút, đáp : ” Ta đối với ma pháp không hiểu nhiều, dường đó như là một đại hỏa cầu “.
Lão bản của Đại Thành Hiên cả giận nói : ” Ngươi đầu óc có vấn đề sao ? Nữ thần tế tự đại nhân không phải vừa mới nói, chuyện có liên quan tới Băng Tuyết nữ thần chi thạch thì mới được nói, mau đi xuống, đừng có lãng phí thời gian của nữ thần tế tự đại nhân “.
Nhị chưởng quỹ vội la lên : ” Không, lão bản, người nghe ta nói xong. Tam đệ mặc dù là chết do hỏa cầu, nhưng rất kỳ quái, hỏa cầu oanh kích trên người hắn, toàn thân đều rơi vào biển lửa, bị thiêu cháy sém, thế nhưng đầu hắn lại không có đen, ngược lại còn kết thành một tầng sương lạnh, đến bây giờ vẫn còn tồn tại. Có lẽ, có lẽ … “.
Băng Tuyết nữ thần tế tự trong mắt hàn quang chợt lóe, lãnh đạm nói : ” Đem thi thể đến cho ta xem “.
” Vâng, nữ thần tế tự đại nhân “. Lão bản Đại Thành Hiên vội vàng đáp ứng một tiếng.
Chốc lát sau, thi thể của Liệu Tam đã được mang tới, bị lửa thiêu đốt, thân thể sớm đã biến thành đen kịt, mùi hôi bốc lên khiến cho đám người ở đây không nhịn được đều bịt mũi. Một tầng bạch sắc quang mang nhàn nhạt bao phủ khắp thân thể của Băng Tuyết nữ thần tế tự, cũng không biết làm thế nào, thân thể thon dài đã đi tới phía trước thi thể, bàn tay ngọc trắng như bong từ trong trường bào lộ ra, án xuống phía dưới, tinh thần lực thông qua băng nguyên tố trong nháy mắt bao phủ thân thể đã cháy sém.
Những người khác có lẽ còn chưa có cảm giác gì, thế nhưng, thân là Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội hội trưởng, phong hệ ma đạo sĩ Long Trí, trong lòng lại sợ hãi than, mặc dù với địa vị của hắn đây không phải lần đầu tiên nhìn thấy thần giáng sư, thấy Băng Tuyết nữ thần tế tự, Băng Nguyệt đế quốc quốc sư, thi triển ma pháp, nhưng là lần đầu tiên chứng kiến nàng không cần ngâm xướng chú ngữ cũng có thể dễ dàng dụng xuất tinh thần tham sát ma pháp ( ND : tham sát – tìm kiếm ), “”quả nhiên không hổ là đại lục đệ nhất ma pháp sư””.
Băng Tuyết nữ thần tế tự chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt hàn quang đại phóng, ánh mắt hướng tới trên người nhị chưởng quỹ, ” Nói, đem tình huống đêm qua đích kể lại “.
Nhị chưởng quỹ đáp ứng một tiếng, vội vàng đem chuyện kinh hoàng đêm qua miêu tả cẩn thận một lần, một chút cũng không dám nói sai, dưới sự uy áp vô hình khổng lồ của Băng Tuyết nữ thần tế tự, hắn ngay cả việc của Liệu Tam cũng không dám giấu diếm, khi hắn nói đến hắc y nhân tự xưng là Ma Sát Sứ, sắc mặt tất cả mọi người không nhịn được đều trở nên khó coi. Trên Ngưỡng Quang đại lục, nghề nghiệp người ta chán ghét nhất không phải là kỹ nữ, cũng không phải tiểu thâu hay cường đạo, mà là sát thủ, đặc biệt là ma pháp sư vốn không am hiểu cận chiến, đối với sát thủ lại càng căm thù. Bởi vì, cho dù ma pháp sư cấp cao, nếu trong tình huống không có phòng bị mà bị sát thủ đánh lén, cũng khó có may mắn thoát khỏi, bất quá, bọn họ là lần đầu tiên nghe nói tới trong sát thủ có cả ma pháp sư, hơn nữa, rất rõ ràng ma pháp sư này cũng không hề tầm thường.