Tiên Tuyệt

Chương 10: Kim ngư kiếm trận - thanh hà lý thị (hạ)



Sợi xích của Vũ La chính là Phù Bảo lục phẩm, nếu chia cẩn thận, có thể xem như lục phẩm hạ. Tuy rằng Phù Bảo hùng mạnh thật, nhưng lục phẩm hạ kém ngũ phẩm trung tới bốn bậc, Vũ La không dám mạo hiểm làm càn.

Trên thực tế Vũ La cũng không coi trọng bảy mươi hai thanh Kim ngư kiếm này. Kiếm trận như vậy theo như người bình thường sẽ thấy hết sức oai phong, một kiếm trận có bảy mươi hai thanh phi kiếm cũng vô cùng khó được. nhưng trên thực tế, so ra một món pháp bảo ngũ phẩm trung vẫn còn kém một đạo linh phù lục phẩm trung. chỉ là linh phù cao cấp quá hiếm, cho nên nhìn qua tuy rằng trung niên này bất phàm, nhưng vẫn còn kém linh phù lục phẩm trung một khoảng xa.

Tiền kiếp của Vũ La. bên trong Bí Cảnh Bảo Khố, chỉ riêng phù chú nhất phẩm đã có bốn đạo, ngoài ra còn có Thiên Mệnh Thần Phù nhất phẩm Đại Hà Phá Sơn vô cùng trân quý, liệt vào hàng thiên hạ đệ nhất. Vũ La vẫn không sử dụng được phù chú này.

Thế nhưng hiện tại, tài nguyên mà trung niên này nắm trong tay, Vũ La không thể nào so sánh được.

Mắt thấy trung niên nọ sải bước về phía nhà đá. Vũ La không khỏi mắt đảo liên hồi.

Trung niên tới bên ngoài nhà đá. hai mắt nhìn trời, mặt ngước lên cao, dáng vẻ không coi ai ra gì. cao giọng quát:

– Có ai ở đây không. Thanh Hà sơn Lý Kình Vũ vào thăm con ta là Lý Ốc.

Vũ La chậm rãi đứng dậy, tiện tay giờ một quyển sồ đã cũ trên bàn đá ra xem.

Sau đó tay hắn cầm sổ, bước ra ngoài nói lớn:

– Lý Ốc ư. không phải vừa thăm vào mười năm trước hay sao, ở Nhược Lô Ngục này nửa giáp mới được thăm một lần. vẫn chưa tới lúc, xin hãy trở về.

Vũ La dứt lời, xoay người định trở vào, Lý Kình Vũ nổi giận, sải bước tới chộp giữ tay hắn:

– Tiểu tử. ngươi thật sự làm khó Lý mỗ ư. ngươi có biết Thanh Hà sơn Lý gia ta là nhân vật thế nào không? ngươi chỉ là lõi con nhãi nhép, cũng dám đùa cợt ta sao? Đừng tường rằng ngươi ở Nhược Lô Ngục, có gì đặc biệt hơn người, Lý gia chúng ta không phải là nơi mà ngươi có thể trêu vào…

Vũ La vẫn tỏ ra bộ dáng không nhanh không chậm, thản nhiên nhìn qua tay Lý Kình Vũ đang nắm lấy tay mình, thình lình nở một nụ cười vô cùng lạnh lẽo:

– Lý Kình Vũ. không cần biết Lý gia ngươi là rồng hay rắn. đã đến Nhược Lô Ngục này vẫn phải ngoan ngoãn vâng lời. ngươi phải biết rằng mình đang đứng bên ngoài một đại môn kinh khủng nhất trên Tu Chân Giới, dù là một người canh cửa. ngươi cũng không thể mạo phạm. Nếu hiện tại ta hô to một tiếng có người cướp ngục…

Vũ La chợt ngừng lời, đưa tay chỉ từng đạo phù chú đang bay ra bay vào trên tòa bảo tháp cao cao.

– Tất cả bảy mươi hai đạo linh phù công kích như bão táp mưa sa. ngươi dám nói rằng kiếm trận mình có thể ngăn cản được chăng? Dám cướp Nhược Lô Ngục, cho dù là đánh chết ngươi tại trường, cũng sẽ không ai nói rằng ta ra tay quá đáng.

Lý Kình Vũ nhất thời sửng sốt. Lý gia y xung bá Thanh Hà sơn đã mấy trăm năm. chính là bá chủ trong phạm vi mấy ngàn dặm xung quanh Thanh Hà sơn. chưa từng bị người khác uy hiếp như vậy bao giờ, huống chỉ chỉ là một tiểu tử canh cửa.

nhưng lời Vũ La vô cùng chí lý, nói trúng vào nhược điểm của y. Ai ai cũng biết rõ Nhược Lô Ngục là địa phương thế nào, nếu đặt Lý gia ở Thanh Hà sơn của y trước hai cánh đại môn này, quả thật là không đủ phân lượng.

Lý Kình Vũ lập tức cảm thấy hối hận. Ngày thường y đã quen diễu võ dương oai, không chấp nhận được người khác mạo phạm, lần này chỉ là nhất thời kích động, không ngờ bị thiếu niên này nói trúng nhược điểm.

Tuy rằng trong lòng Lý Kình Vũ vô cùng khó chịu, nhưng vẫn cố nén xuống như đang nuốt một con ruồi vào bụng, nhanh chóng buông tay Vũ La. nở một nụ cười bồi trông mất tự nhiên:

– Ha ha. tiểu ca à. vừa rồi Lý mỗ chỉ là nói đùa với ngươi một chút mà thôi, thiết tưởng ngươi sẽ không so đo với Lý mỗ chứ…

Vũ La hai mắt trợn trừng:

– ngươi tới từng tuổi này rồi, đảo mắt đã nói dối như vậy, không cảm thấy xấu hổ hay sao?

Sắc mặt Lý Kình Vũ đại biến, trong lòng nổi giận nhưng không dám phát tác, sắc mặt thoạt đỏ thoạt xanh, trông hết sức khó coi, nghiến răng một cái:

– Nếu đã là như vậy, nhiều lời cũng bằng vô dụng. ngươi nói thẳng ra đi, rốt cục muốn thế nào?

– Thế nào ư?

Vũ La cười hết sức ngây thơ:

– ngươi đã mang một đống tuổi trên đầu. chẳng lẽ chưa nghe tới câu bỏ tiền ra tiêu tai giải nạn sao?

Lý Kình Vũ đùng đùng nổi giận, xưa nay lúc nào y cũng chiếm ưu thế của người khác, không ngờ hôm nay lại lật thuyền trong mương như vậy, dám bảo y bỏ tiền ra đút lót… Y nhìn lại nụ cười ngây thơ vô tội của Vũ La. hận không thể giáng một quyền vào mặt hắn. đánh cho mẫu thân cũng không thể nhận ra tên tiểu quỷ này. nhưng quả thật y không dám. đây là bên ngoài Nhược Lô Ngục, tiểu tử này cũng là người của Nhược Lô Ngục, nếu thật sự xảy ra chuyện. Thanh Hà sơn Lý gia không sánh nối trách nhiệm này.

Tuy rằng Vũ La chỉ là một tên tiểu lâu la. nhưng Nhược Lô Ngục đại biểu cho pháp tắc của cả phe Chính đạo Tu Chân Giới, có ý nghĩa tượng trưng cao nhất. Nếu như gây chuyện ở nơi này, cũng coi như khiêu khích với cả Tu Chân Giới.

– Được, được, được.

Lý Kình Vũ nói liền ba chữ được, chợt lấy một miếng ngọc thạch rộng hai ngón tay, dày một lóng tay, dài chừng một sang tay, đưa cho Vũ La với vẻ đau lòng tiếc nuối.

Đây là một miếng ngọc túy, trong đó ẩn chứa đầy đủ linh khí. rất có tác dụng với người tu hành. Bất quá ngọc túy này là loại thấp nhất. Vũ La không thèm ngó tới.

Hắn cười hì hì. nhìn Lý Kình Vũ. không nhận miếng ngọc túy:

– Người của Nhược Lô Ngục không phải là khất cái, vụ này tối thiểu cũng phải là ngọc túy phách mới được.

Tu sĩ thông thường tu luyện cũng chỉ sử dụng ngọc túy, đến lúc chế khí luyện đan bày trận, mới sử dụng tới ngọc túy phách cao hơn một cấp. Đối với Vũ La hiện tại, sử dụng ngọc túy tu luyện cũng là lãng phí. đừng nói là ngọc túy phách. Bất quá đối với loại chuyện thế này, đương nhiên phải đòi hỏi càng nhiều càng tốt.

Lý Kình Vũ lại nổi giận, tuy rằng ngọc túy và ngọc túy phách chỉ khác nhau một chữ. nhưng lại chênh lệch một cấp. Ngay cả chính Lý Kình Vũ. lúc tu luyện cũng chỉ sử dụng ngọc túy, không dám sử dụng ngọc túy phách chỉ e lãng phí. Tỳ lệ trao đối giữa ngọc túy và ngọc túy phách chính là một đổi một trăm.

Vũ La không thèm để ý tới y nữa. chăm chú giờ sổ ra xem. Lý Kình Vũ tức thì bừng tỉnh ngộ, cố sắng nén giận lấy một miếng ngọc túy phách trong lòng ra. lúc này y đã cảm thấy đau lòng thật sự.

Vũ La không chút khách sáo, giơ tay giật lấy:

– Như vậy mới phải chứ. không phải là ta không biết điều, ngươi cứ yên tâm. ta sẽ dàn xếp chuyện thăm con cho ngươi.

Vũ La lại lấy dưới bàn ra một chiếc hộp ngọc phong cách cổ xưa:

– Theo quy củ thông thường, ngươi hãy bỏ ra tất cả pháp bảo, linh phù của mình.

Đây chính là quy củ. thực tế không ai dám làm gì bên trong Nhược Lô Ngục, cho dù mang theo pháp bảo, linh phù đi vào thật ra cũng không có gì nguy hiểm. bất quá nơi này dù sao cũng chỉ là ngục giam mà thôi.

Lý Kình Vũ vận chuyển pháp quyết, lấy bản mệnh pháp bảo của mình từ trong Cửu Cung ra. sau đó lại tháo một chiếc vòng tay bằng gỗ trên đó khắc đầy phù văn từ tay trái ra.

Vòng tay nọ chính là pháp khí trữ vật. trong đó chứa hơn phân nửa tài sản của Lý Kình Vũ.

Món bản mệnh pháp bảo mà Lý Kình Vũ bức từ Cửu Cung trong người ra. chính là một thanh phi kiếm ngũ phẩm hạ màu vàng nhạt, mà không phải là bảy mươi hai thanh Kim ngư kiếm ngủ phẩm trung trước đây, Vũ La thấy vậy không khỏi khẽ giật mình.

Trên thực tế trong cả Tu Chân Giới, linh phù vô cùng hiếm có, đừng nói là Thiên Mệnh Thần Phù. Dù là pháp bảo, tuyệt đại đa số tu sĩ cũng chỉ có thể tìm được thứ có chất lượng cửu phẩm, bát phẩm. Thất phẩm trở lên bắt đầu hiếm có, nếu có thể có được một món pháp bảo lục phẩm, vậy đã xứng đáng để tế luyện sử dụng cả đời. trở thành bản mệnh pháp bảo của mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.